“Thiên Đạo Kính?”
Cố Trường Sinh nghi hoặc hỏi, hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm, ngược lại còn có cảm thấy ấm áp giống như gió xuân.
Rất nhanh, hắn được cái gương này dẫn dắt.
Từng tia từng sợi tiên quang hừng hực đột nhiên bộc phát trên người hắn.
Một thân khí huyết chi lực hóa thành hãn hải hào hùng, các tộc nhân của Cố gia cách rất xa vẫn cảm thấy ngạt thở đè nén, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Thậm chí có vài tộc nhân trẻ tuổi còn hoài nghi mình đến quá gần, tuyệt đối sẽ bị cỗ khí huyết chi lực này ép thành huyết vụ.
Quá kinh khủng.
Nam tử áo xám cười giải thích: “Thiên Đạo Kính, chính là vật ghi chép cực cảnh của ba ngàn đạo vực, từ đó được thiên đạo tán thành, đạt được thiên đạo quy tắc ban thưởng.”
“Nhưng Thiên Đạo Kính còn sót lại ở Tiên Vực, chỉ còn lại ba mặt, ngoại trừ Nhục Thân cảnh, còn có Khí Hải cảnh và một cảnh giới nữa. Trường Sinh được cái gương này tán thành, nói rõ ngươi đã phá vỡ Nhục Thân cảnh cực cảnh từ vạn cổ đến nay rồi.”
Ba năm nay ông ta đã nhìn biểu hiện của Cố Trường Sinh ở trong mắt.
Không bị pháp lực mênh mông trên không trung trói buộc, ngược lại còn dùng nghị lực lớn lao mà người bình thường khó có được hóa nhập căn cơ vào cơ thể.
Trong mắt ông ta đều là hài lòng và vui mừng.
“Thì ra là thế, nhưng lão tổ, ta càng muốn biết, ghi chép Nhục Thân cảnh cực cảnh trước đó là của ai?” Cố Trường Sinh hiếu kỳ nói.
Tám ngàn vạn cân cự lực, Nhục Thân cảnh viên mãn mười vạn tám ngàn cân đã nhiều hơn tu sĩ bình thường tám trăm lần rồi.
Hắn có thể đạt tới trình độ này, hoàn toàn là nhờ vào rèn luyện ma luyện trong ba năm qua, và tu vi trời sinh kinh khủng kia nữa.
Ánh mắt nam tử áo xám phức tạp nói: “Đó cũng là một tên quái thai, rèn luyện tại Nhục Thân cảnh trên vạn năm, cứ thế đánh vỡ gông cùm xiềng xích của tuổi thọ, đi đến cực cảnh, hậu thế gọi là Khổ Hành Đại Đế.”
Sau đó ông ta lập tức lắc đầu, giống như không muốn đề cập quá nhiều.
“Nhìn xem ngươi được ban thưởng gì đi.”
Nam tử áo xám nói thêm.
Ông ta vừa dứt lời, bên ngoài Thiên Đạo Kính trên hư không đã tỏa ra những gợn sóng dập dờn.
Sau đó.
Một đoàn quang huy mờ mịt bao phủ một trang sách cổ xưa rơi xuống, rơi vào tay Cố Trường Sinh.
Nhìn thấy một màn này, rất nhiều lão nhân trong Cố gia đều cực kì hâm mộ.
Ban thưởng bậc này sẽ không kém hơn tuyệt học thần thông của Cố gia bọn họ.
Đương nhiên cũng không phải tiên pháp tuyệt học của Cố gia bọn họ yếu.
“Bồ Đề Minh Kính Pháp?” Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói.
Thứ này là một loại bí pháp liên quan đến tinh thần, có thể khiến tinh thần bảo trì trạng thái hoàn mỹ nhất.
Rèn đúc tinh thần, thấy rõ bản nguyên, khám phá sơ hở.
Thậm chí có thể ghi lạc ấn trên sinh mệnh của đối thủ, hiểu rõ bản thân.
Ngay tại lúc này, một lần kinh văn thâm thúy mênh mông, giống như tinh không vô ngần, mỗi chữ giống như có một cỗ thiền ý huyền diệu rơi bên tai Cố Trường Sinh.
Hắn lập tức nhìn thấy quá trình một hạt Bồ Đề mọc rễ nảy mầm, sau đó trưởng thành cây đại thụ che trời.
Dưới cây bồ đề, có Bồ Tát mỉm cười, Phật Tổ nhặt hoa, La Hán ngồi xếp bằng. . . Từng trận thiền âm như mưa, bao phủ hắn.
Bồ Đề vốn không cây, gương sáng cũng không phải đài.
Tâm cảnh của hắn cũng phát sinh thay đổi hoàn toàn khác biệt.
Siêu nhiên xuất trần, giống như thế giới sừng sững bên ngoài.
Bởi vì bản thân kinh khủng nên đã bắt đầu có chút kiêu ngạo, trong khoảnh