Quách Giản Nhi có muốn đập đầu tự tử xúc động, cái này người rõ ràng là cái cực phẩm a!
Nguyễn Thiên mỉm cười, nhìn qua như ấm áp nắng xuân, như gió thu mát lạnh nếu như không có cái gân xanh cuồn cuộn trên trán...
"Haha! Vị huynh đệ này thật là có khiếu hài hước! Nếu thật sự không ra gặp mặt thì ta tự mình đi vào vậy!"
Dứt lời, Nguyễn Thiên liền bước chân tiến lên.
"Tôt, tốt! Ta đi ra được chưa!" Trương Hàn thấy vậy thì trợn mắt bước ra ngoài.
'Thật soái a!' Nhóm người thấy diện mục Trương Hàn thì trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng.
Trương Hàn khuon mặt này có thể nói là hoàn mỹ, đẹp đến rối tinh rối mù, chính là loại hạng người chỉ cần nằm thôi cũng được phú bà bao dưỡng ở kiếp trước.
Không chỉ đó sau hơn hai tháng sống ở nơi này, khí chất của hắn cũng có sự lột xác.
Vốn dĩ yếu đuối, bất cần đời cảm giác đã biến mất. Thay vào đó khí chất hắn trở nên có chút cuồng ngạo và lạnh nhạt hơn.
Đây là do một phần giết quá nhiều người mà tạo ra khí tràng.
Quách Giản Nhi nhìn thấy Trương Hàn thì khóe miệng không khỏi chảy ra nước dãi.
Trương Hàn đang mặc là một bộ đồ làm từ da thú, nên có vài chỗ khá là hở, làm cho cơ thể hắn cơ bắp hiện ra tạo thêm cho Trương Hàn cuồng dã cảm giác.
Trương Hàn nhìn Quách Giản Nhi khóe miệng bên trên trong suốt vật thể lạ, hắn trợn tròn mắt nói:"Cô nương, mời người tự trọng! Làm ơn chùi đi chính mình khóe miệng!"
Quách Giản Nhi sắc mặt đỏ bừng nhanh chóng dùng tay chùi chính mình khóe miệng, trong lòng thì gào thét:'A! Quách Giản Nhi! Ngươi liêm sỉ đâu rồi a!!'
"Xin hỏi vị huynh đệ này, ngươi là nàng ca ca?" Dương Khánh nhìn Trương Hàn trang phục không hề giống con nhà thế gia nhưng vẫn không nói gì bắt bẻ, chỉ là hỏi.
Trương Hàn bị Dương Khánh hỏi câu này thì lắc đầu nói:"Không phải, ta chỉ tới nơi này để hái một ít dược liệu mà thôi."
Nguyễn Thiên, Dương Khánh gật đầu, sau đó cũng không tiếp tục quan tâm tới Trương Hàn, nhìn Quách Giản Nhi nói:"Cô nương! Vị huyenh đệ này đã nói như vậy rồi! Ngươi cũng không cân lôi người không liên quan vào trong chứ..."
Nhóm người cũng không có làm khó dễ gì Trương Hàn, ẩn ẩn bọn họ cảm thấy được Trương Hàn Tu vi còn cao hơn mình, nếu như động thủ có thể sẽ mất đi không ít người nếu muốn lưu hắn lại.
Với lại bọn họ cũng không cần như vậy, từ cách nói chuyện, y phục và cả ánh mắt của Trương Hàn so sánh với Quách Giản Nhi đó là hoàn toàn trái biệt, Trương Hàn chỉ là người ngoài cuộc của vụ này, nếu hắn thông minh sẽ không nhúng tay vào.
Một điều quan trọng nhất, Trương Hàn chung quanh cứ thoang thoảng huyết tinh mùi máu, chỉ có những người thường xuyên sống cùng máu tươi mới có được như vậy, mà những kẻ này thường kinh nghiệm thực chiến cực kỳ mạnh, đồng cảnh giới thậm chí có thể một đánh ba đều không có việc gì!
Quách Giản Nhi thấy Trương Hàn phủ nhận thì không khỏi có chút gấp, nàng khóc thét chỉ vào Trương Hàn:"A! Ca ca tại sao ngươi lại bỏ Giản Nhi! A!! Ca ca!! Ta thế nhưng là muội muội ngươi a!"
Bọn người sắc mặt quái dị nhìn Trương Hàn, ánh mắt như thể nhìn cái bội bạc nam nhân...
Trương Hàn khuôn mặt tràn đầy dấu hỏi, hắn thật muốn hét lên oan uổng!
Khóe miệng không khỏi cong lên, Trương Hàn hai mắt híp lại đầy nguy hiểm nói:"Vị cô nương này, thế xin hỏi có biết ca ca đây tên là gì không?"
Quách Giản Nhi sắc mặt cứng lại, sau đó thì chỉ vào Trương Hàn cà lăm nói:"A....A...A...Khô...Lâu ca ca?"
Cmn còn Khô lâu ca ca, ngươi thực sự mặt dày tới mức này sao?
Trương Hàn chắp tay, khóe miệng nhịn không được cười nói:"Haha! Muội muội đoán rất hay! Đoán rất hay!"
Lúc này tới lượt Quách Giản Nhi tự hỏi nhân sinh, chẳng lẽ ta đoán đúng? Nhưng mà sao cứ sai sai là như thế nào???
Trương Hàn thấy Quách Giản Nhi đang trong trạng thái mê võng, như đang tự hỏi chính mình đoán có đúng hay không.
Điều này làm hắn không khỏi trợn tròn mắt, cái này cực phẩm là từ đầu ra, rạp xiếc trung ương cũng không có loại này chúa hề a!
"Ngươi là ta thấy mặt dày nhất người! Thật đáng khâm phục!" Trương Hàn chắp tay lại nhìn Quách Giản Nhi.
"A? A! Không có gì, không có gì! Ở nhà ta thích ăn bánh dày, thế nên cả nhà đều gọi ta là mặt dày." Quách Giản Nhi cười nói.
Trương Hàn tĩnh lặng một hồi sau đó phun ra hai chữ:"Cáo từ!"
Hắn thực sự không muốn ở lại nơi này, nếu còn đợi ở đây hắn sợ mình đều điên với cô nàng này! Đây rõ ràng là đậu bỉ mà bọn khỉ trong rạp xiếc phái tới a!
Đám người chung quanh nghe cuộc đối thoại của hai người thì khóe miệng run run, Dương Khánh và Nguyễn Thiên dùng ánh mắt thương hại nhìn Trương Hàn.
"Hả? A! Ca ca ngươi không thể như thế mà bỏ đi a! Không thể bỏ Giản Nhi lại với bọn người xấu như vậy chứ!" Quách Giản Nhi cuồng loạn hô to.
Dương Khánh, Nguyễn Thiên sắc mặt tối sầm, rõ ràng đã nói tốt là chỉ cần giao ra bản đồ thì bọn họ sẽ tha cho, những người như họ chỉ cuóp đồ không cướp sắc từ khi nào thành người xấu rồi a! Mặc dù có vài phần cá biệt thât, nhưng cũng không đến mức là người xấu a!
Trương Hàn bĩu môi, hắn thật không muốn quan tâm cái này nữu.
Mụ mụ nói đúng: Nữ nhân là phù du, còn vì nữ nhân chết là kẻ ngu!
Hắn anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong Trương Hàn sao lại có thể là kẻ ngu được cơ chứ! Thế nên đợi bọn họ làm xong việc rồi lới tới lấy dược liệu sau là tốt nhất~ Ân! Thật là khôn ngoan cử chỉ!
Thấy bóng của Trương Hàn càng ngày càng đi xa, Quách Giản Nhi cắn