"Tê! Tê!.
.
.
" Đằng sau liên tục có trầm thấp tiếng rắn kêu làm Thạch Phá nổi hết da gà.
"A! Chạy nhanh!" Một người vừa chém đứt đầu một con Xà Yêu, nhưng không may lại bị một con khác cho cắn phải.
Cảm giác tê tái lan hết cả người, vô lực mà ngã xuống.
Thần sắc hắn hoảng loạn, kéo chân một người vừa chạy qua chỗ mình:"Làm ơn! Làm ơn cứu ta! Ta là tộc nhân của Lý Gia! Nếu ngươi cứu ta nhất định sẽ được đền đáp, làm ơn!!"
Cái kia bị kéo người thần sắc dữ tợn, cười lạnh lấy chân đạp vào tay của người kia:"Ngươi tưởng ta là ngốc sao? Bây giờ mạng còn chưa giữ được mà lo mấy chuyện bao đồng! Hừ! Cút cho ta!"
Dứt lời liền đá vào đầu người bị rắn cắn.
"Bành!"
Người bị rắn cắn ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm thanh niên đá chính mình, một hồi sau đó khóe miệng câu lên điên cuồng tiểu dung:"Nếu ngươi đã không cứu thì đừng trách ta vô tình! Khụ khụ! Cho dù có chết thì ta cũng phải kéo theo vài tên!"
Tay hắn rút ra một thanh tiểu kiếm, dồn hết sức lực vào trong liền ném về phía trước.
Đi theo hắn liền bị Xà Triều nhấn chìm, chỉ còn truyền lại nho nhỏ tiếng cười.
"Phốc!" "A!" Thanh niên bị tiểu kiếm cho xỏ xuyên phần đùi, mất thăng bằng mà té lăn dưới đất.
Bụi bẩn dính lên hết cả bộ y phục đắt tiền, bất quá điều đó không làm hắn quan tâm, mà là ở sau Xà Triều đang kéo tới.
"Tê!!" Tiếng rắn kêu làm người rợn hết cả gáy, từng con trơn trượt rắn độc bò tới.
Thanh niên thần sắc tuyệt vọng bị một con rắn độc cắn vào cổ, ngay tại chỗ kết thúc cuộc đời.
Chung quanh những người kia cũng không tốt mấy, liên tục có người chết hoặc bị thương, cho dù điên cuồng chạy trốn nhưng lại bị bốn phương tám hướng rắn độc cho vây bắt.
"A! Ta không muốn chết.
.
.
Ta không muốn chết!"
"Ngươi làm gì vậy a! Thằng chó!"
"Cứu ta! Cứu ta!"
"Huynh đệ, ngươi cản đường giùm ta, ta sẽ mãi ghi nhớ đến ngươi!"
"Cmn buông ra lão tử! Ngươi muốn chết sao!" "Có chết thì chết cùng nhau! Hahaha!"
.
.
.
.
.
Loạn! Thực sự rất loạn! Bọn họ hoàn toàn phát huy cầu sinh dục của mình! Dùng người khác làm rào chắn, bỏ rơi, hảm hại, thậm chí là tự giết lẫn nhau.
.
.
.
Giống như Phan Giang Hà nói lúc đầu Thí Luyện như vậy, đáng sợ nhất ở nơi này chính là người! Đồng bạn đang nói cười vui vẻ với ngươi đôi khi chính là cái heo đồng đội, sẽ kéo nguy hiểm cho cả bọn! Có khi lại là cái âm bức hàng, chuyên hãm hại lừa gạt! Cũng có thể hoàn toàn là cái tiểu nhân, bỏ rơi mà chạy đầu tiên!.
.
.
Nhân tâm là dễ thay đổi, hoặc nói đúng hơn là giấu rất kĩ lưỡng! Chỉ có đến khi cận kề cái chết mơi hiểu rõ được một người!
Thạch Phá điên cuồng chạy vội, không hề quay mặt ra sau để quan sát những người kia, trong lòng thậm chí còn ước bọn họ ở lại cản Xà Triểu lâu lâu để chính mình còn chạy trốn.
Vết thương do liên tục chạy vội, không kịp chữa trị băng bó cũng biến trầm trọng thêm.
Máu tươi vẫn còn chảy nhưng đã bớt hơn, bất quá có mủ chảy ra từ da thịt vết thương làm càng thêm kinh tởm.
Thạch Phá ngược lại không quan tâm việc này, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ chính là chạy khỏi nơi này!
Không biết chạy bao lâu, hắn chỉ biết chân mình rất mỏi, khí huyết đã sắp khô kiệt, tái nhợt khuôn mặt thêm nét tiều tụy nhìn qua như ông già 80 tuổi.
Đánh giá chung quanh, thấy không hề có rắn dấu vết, phía sau tiếng kêu cũng không có, điều này khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
Có thể đây là trải nghiệm kinh khủng nhất cuộc đời của hắn, là như thế kinh khủng và ám ảnh.
Ngồi xuống dưới một gốc cây, Thạch Phá lấy trong Túi Trữ Vật một ít dược tán đắp lên vai, rồi dùng vải bao bọc lại.
Cả quá trình thần sắc hắn thống khổ, dữ tợn.
Hắn biết cuộc đời của mình kể từ đây liền dừng ở thực lực này.
Luyện Thể Cảnh Linh Mạch xây dừng cần ở đủ tay, chân, đầu.
Nếu khiếm khuyết cho dù là một ngón tay thôi thì cũng đã tạm biệt với Tu Hành Lộ.
Đối với sinh ra trong Đại gia tộc Thạch Phá, thì càng là vết dơ, sau này sống chả khác nào cái phế vật.
Thế giới vốn dĩ ban đầu liền cực kỳ tàn khốc, nói chi là Tu Luyện Giả loại này lấy thực lực vi tôn người, độ tàn khốc người thường nhìn không tới.
Như biết tới tương lai của chính mình, Thạch Phá thần sắc dữ tợn.
Sau đó bỗng nhớ tới một việc, điều này làm hắn mặt biến đổi liên tục:"Ta.
.
.
bị người hãm hại!"
Cái kia hắc ảnh đến không chào đi không từ, sau đó lại có Xà Triều!
Chỉ có kẻ ngu mới không biết cái kia hắc ảnh kéo Xà Triều lại chổ của bọn hắn!
"Con em ngươi! Thế nhưng lão tử lại thành kẻ thế mạng!!" Thạch Phá tức giận đánh vào mặt đất.
"Bành!" Mặt đất xuất hiện một cái quyền ấn to bự, thể hiện Thạch Phá bây giờ tức giận như thế nào.
Dù sao thì biết đang yên đang lành có một thằng ất ơ nào đó tìm tới hại chính mình, ai lại không giận cơ chứ! Nhất là người còn không biết tới đó là ai, giận dữ liền X2!
Cắn răng nghiến lợi trong chốc lát, nhưng sao đó liền ỉu xỉu trở lại.
Vốn dĩ hắn Tu Vi cũng liền Luyện Thể Tứ Trọng, mất đi một cánh tay liền mất đi một Linh Mạch, thực lực hạ xuống chỉ có Luyện Thể Tam Trọng.
Đã biết được nơi này cực kỳ nguy hiểm, Thạch Phá không có niềm tin rằng với thực lực Luyện Thể Tam Trọng mà có thể sống tốt ở nơi này.
"Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch!" Tiếng bước chân lạch cạch vang lên, Thạch Phá theo phản ứng tự nhiên mà run rẩy.
Ánh mắt có