Trọng kiếm từ trong bóng tối xuất hiện, nó chém ngang về phía Trương Hàn.
“Bàn Thạch Chưởng!” Trương Hàn hai tay hóa chưởng sau đó liền đánh ra.
Chưởng ấn đối chọi trọng kiếm, phát ra các tiếng leng keng như kim loại va chạm.
Mặc dù Bàn Thạch Chưởng không có bị đánh tan nhưng Trương Hàn vẫn bị trọng kiếm cho đánh lùi về sau.
Trong lòng có chút cả kinh:’Mạnh như vậy lực lượng!’
Nhìn phía trước tạo bởi đủ loại vật liệu sinh vật, Trương Hàn không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Nếu nói lúc đầu còn bình tĩnh thì bây giờ liền khác, lực lượng của hắn vẫn là thua thiệt.
Muốn dùng tốc độ để rút ngắn khoảng cách tạo ra bởi thực lực chênh lệch cũng không khả quan lắm, Quỷ Dẫn Đường thứ này đã cho hắn cố định một chỗ, tốc độ xem như phế.
Trương Hàn thần sắc nghiêm túc, nếu nói cách tốt nhất hiện tại cần làm chính là tìm ra vật dẫn, phá hủy cái này ảo cảnh!
Liếc chung quanh, chỉ tối đen một màu.
Muốn ở hoàn cảnh như này mà tìm kiếm, hi vọng gần như bằng không.
Không nói mức độ ẩn giấu, chỉ nói cái đang kiềm giữ hắn sinh vật liền rất khó.
Song song với đó tầm nhìn hạn chế….Uhm?
Trương Hàn ánh mắt phát ra khác thường hào quang, trong lòng bừng tỉnh:”Tầm nhìn hạn chế! Giống như lúc trước trong Ma Nhãn Đại Môn như vậy tầm nhìn hạn chế!”
Quãng thời gian ở Ma Nhãn Đại Môn là hắn không thể nào quên, trải nghiệm lần đó có rất nhiều cảm xúc đọng lại trong hắn.
Hưng phấn, tuyệt vọng, sợ hãi…..
Đây cũng là lần đầu tiên hắn đối mặt với khó khăn lớn nhất, lần đầu tiên không thể dùng thị giác để chiến đấu!
Điều này ngăn cản hắn rất nhiều, nhất là khi gặp Phó Lỵ cái này khó nhằn đối thủ.
Tuy là mất đi thị giác nhưng hắn lại tìm được phương pháp khác, chính là vận dụng tối đa còn lại giác quan.
Thời gian 5 tháng sau khi thoát khỏi Bí Cảnh, Trương Hàn không hời giống như lúc trước vận dụng phương thức này.
Đây là do suy nghĩ lúc đầu của hắn cho rằng bản thân sẽ không rèn luyện cái này trạng thái, dẫu sao có mắt mà không nhìn, ngu sao?
Bây giờ trải qua trường hợp giống như lần trước, xem ra là phải suy nghĩ lại a!
Trương Hàn nhắm mắt lại, cảm nhận thấy tiếng gió hướng tới mình.
Nhẹ nhàng dùng U Mê Bộ Pháp tránh đi, cứ thế lặp đi lặp lại tránh né.
Tâm tình của hắn bình tĩnh, cả người như lọt vào thời không khác.
“Ma Vật có khí tức của riêng nó, những thứ Ma Vật đụng vào cũng dính lên cái này khí tức chỉ là không phải rất nồng, nhưng có một số vật ngoại trừ….” Trương Hàn nhớ lại lúc kia chính mình hỏi Quách Giản Nhi thông tin về Ma Vật, câu nói của nàng cứ luẩn quẩn trong đầu hắn.
Lúc đầu đối với Ma Vật, Trương Hàn là tò mò nên đã hỏi thăm Quách Giản Nhi.
Thông tin nàng đưa ra chung chung, chỉ có một vài phần điểm nhấn, Trương Hàn nghe xong cũng không quá quan tâm.
Ai bảo nàng nói toàn là thứ hắn biết cả rồi?
Nhưng bây giờ Trương Hàn ngược lại cảm thấy cái kia họ Quách có chút đáng yêu……
Quách Giản Nhi: À á, ngươi bây giờ mới nhận ra sao?
Dưới sự cảm nhận của Trương Hàn, mặc dù chung quanh bị bao bọc bởi màu đen nhưng bây giờ lại xuất hiện khác biệt.
Hình thù của cái kia sinh vật cầm trọng kiếm dần được phác họa lên, chỉ một hồi Trương Hàn liền nhìn ra thấy rõ hình thù của nó.
Mặc dù như vậy cũng không quan trọng lắm, nhưng Trương Hàn khóe miệng nhìn không được câu lên, tâm thần càng tập trung.
Sinh vật kia trong mắt hắn như là được kết nối bằng các sợi dây màu đỏ, quan trọng nhất là những sợi dây này kết nối nhờ vào ở giữa ngực một cái khối ngọc.
Trương Hàn không chắc chắn nói:”Chẳng lẽ vật dẫn là nó?”
Tuy là có chút không chắc nhưng Trương Hàn vẫn là thử một lần, chung quanh đây có khả năng nhất cũng chỉ là khối ngọc mà thôi.
Nếu còn không thử thì hắn không biết sẽ tìm tới khi nào!
Trương Hàn né đi rơi xuống trọng kiếm, tay phải hóa chưởng liền đánh ra.
“Phá Thạch Chưởng!”
Chưởng ấn đánh vào ngực sinh vật, tạo ra to trầm âm thanh:”Oanh!”
“Thế nhưng chỉ lún nhẹ vào?” Trương Hàn biến sắc, phòng ngự này cũng quá kinh người đi a!
“Rầm!” Trọng kiếm chém xuống đất, Trương Hàn cũng đã chạy thoát.
Nhưng ngay sau đó lại quay về vị trí cũ, không có gì khác so với trước.
Hắn cười nhẹ nhàng nói:”May mắn tên này to con, tấn công cũng chậm chạp…”
Nhìn trước mặt mình kẻ to con, Trương Hàn cười nhạt:”Nếu ngươi phòng ngự đã mạnh mẽ như vậy, ta liền thử từ trong phá nát!”
Rút ra trường kiếm, Trương Hàn chém một đường lên bàn tay, máu tươi từ đây chảy lên thân kiếm:”Phệ Huyết Kiếm! Huyết Trảm!”
Kiếm khí đỏ tươi, sắc bén công kích lên ngực sinh vật cầm trọng kiếm.
“Keng!” Phát ra to trầm tiếng sắt thép va chạm, Trương Hàn chỉ thấy ngực của nó vẫn bình yên vô sự.
Dù vậy vẫn không dập tắt được ý định của hắn, hắn cười điên cuồng tiếp tục tấn công.
“Phệ Huyết Kiếm! Huyết Trảm! Huyết Trảm!....!”
Vô số kiếm khí phá gió đánh lên ngực sinh vật cầm trọng kiếm kia, chỉ là như muỗi đốt inox, chẳng tạo ra được vết thương gì quá lớn, chỉ được mỗi cái vết thương khá nông ở ngực.
Nhưng Trương Hàn sắc mặt vẫn tươi cười như chính mình thành công.
“Huyết Thực!” Hắn hét to.
Không biết từ lúc nào, trước ngực