Trương Hàn từ từ mở mắt ra, vườn hoa Hoa Bỉ Ngạn đã biến mất.
Trước mặt là một bức tranh, bức tranh vẽ chính là hồi nãy xuất hiện vườn hoa.
Mỹ lệ mà tràn đầy mê hoặc.
Hoa Bỉ Ngạn có nhiều ý nghĩa nhưng vẻ đẹp của nó là không thể chối từ.
Là hoàn mỹ thánh khiết?
Là chia ly?
Ý nghĩa của Bỉ Ngạn là hướng tới hoàn mỹ vô khuyết! Nó ở bất kỳ đâu, nhưng lại không hề tồn tại!.
Đây là một ý nghĩ.
Bỉ Ngạn trong mắt ngươi lại là khởi đầu của kẻ khác, hoàn mỹ vô khuyết trong mắt ngươi lại là tràn đầy thiếu sót trong mắt kẻ khác!.
.
Thế giới không có Bỉ Ngạn, Hoa Bỉ Ngạn chỉ là cái tên mà những kẻ hướng tới hoàn mỹ đặt cho!.
Đồng thời còn có một Hoa Bỉ Ngạn còn có một ý nghĩa khác, người ta ví von nó như là vẻ đẹp của cái chết!
Cũng là biểu tượng của biệt ly trong tình yêu.
Hoa Bỉ Ngạn mang trong mình một nét buồn sâu thẳm, một chút tà niệm với vẻ ngoài đỏ sắc như huyết!.
Tà dị mà mê hoặc người nhìn, là Hoa Bỉ Ngạn đỏ.
Trương Hàn không biết mình bị thế nào, nhìn bức tranh trên tường, hắn cứ thấy tâm tình giảm xúc
Đột phá Tu Vi mang lại hưng phấn, vui vẻ cảm giác không thấy đâu.
Trong lòng chỉ có hiu quạnh cô đơn.
Trương Hàn thở dài:”Ai! Ta cái này người không ngờ lại có ngày buồn vô cớ, đích thật là bất ngờ!”
Lắc lắc đầu, Trương Hàn ánh mắt nhìn xuống phía dưới bức tranh một đóa Hoa Bỉ Ngạn.
Hắn nhặt lên, có chút khó hiểu:”Tại sao lại có hoa ở đây?”
Đối với đột nhiên xuất hiện Hoa Bỉ Ngạn, Trương Hàn tỏa ra thích thú.
Ẩn ẩn hắn còn thấy mình và đóa hoa này có cái gì liên kết.
Trương Hàn đắn đo suy nghĩ một lúc, vẫn là nhét nó vào trong Túi Trữ Vật.
Mặc dù có chút nghi ngờ lai lịch của thứ này, nhưng trong hư vô như thể có một giọng nói khuyên nhủ hắn giữ lại nó.
Trương Hàn thở dài, bước ra khỏi căn phòng.
Sau đó lại trở về căn phòng cũ mà nằm suy ngẫm, tâm tình hắn lúc này có chút hạ xuống, cần thời gian để chỉnh chu lại.
Nằm nằm một hồi, Trương Hàn không hiểu sao liền ngủ.
Không gian tĩnh lặng, ngay cả một tiếng động cũng không có.
Nói một hồi không có diễn ra thứ gì quỷ dị, ai tin?
Trương Hàn đánh một giấc ngon lành, quên trời quên đất, không hề có tỉnh giấc biểu hiện.
Gió bỗng dưng thổi, từ cảnh cửa căn phòng bắt đầu đóng băng.
Lớp băng bám phía trên lạnh buốt, ngoài ra còn có một loại lực lượng kì quái ở phía trên.
Trương Hàn vốn dĩ khuôn mặt dễ chịu dần dần biến vặn vẹo, trên trán khu vực mi tâm như có một đám mây đen lượn lờ.
Bên cạnh giường không biết từ lúc nào ngồi một cái nữ nhân, bất quá giống Bóng Ma ở Ma Nhãn Đại Môn chỉ nhìn thấy hình dạng chứ khuôn mặt hoàn toàn không.
“Đây là Vô Tuyệt tên kia con mồi!” Trước cửa cũng đứng một sinh vật giống như vậy, bất quá bộ dáng là cái nam hài.
“Haha! Vô Quyết, ngươi tên nhỏ con này chẳng lẽ sợ?” Cái kia nữ nhân bóng người cười duyên nói.
“Hừ! Vô Mị, đừng tưởng ta không biết ngươi cũng sợ! Vô Tuyệt lần trước dạy dỗ còn chưa nhớ sao?” Vô Quyết hừ lạnh, tuy không nhìn thấy mặt nhưng cũng biết hắn đang tức giận.
Vô Mị cười lạnh:”Sao ngươi biết ta không dám?”
Dứt lời, nàng tay để lên cổ Trương Hàn.
Vô Quyết không nói gì, một hồi sau mới từ từ mở miệng:”Ngươi ta là nhân lúc sơ hở trốn ra, chỉ có một ít thời gian hoạt động, chẳng lẽ ngươi liền làm những việc này?”
Vô Mị không lập tức trả lời Vô Quyết, nàng nhẹ nhàng sờ Trương Hàn anh tuấn khuôn mặt, lạnh lẽo nói:”Ta thật sự nhịn không nổi, tên này mùi hương rất quen thuộc, ta chỉ muốn thôn phệ hắn!”
Vô Quyết không biết khi nào lại gần nàng, nắm lấy tay của nàng lạnh lùng nói:”Đừng có làm mấy việc ngu ngốc như vậy! Ngươi chết có thể nhưng đừng kéo theo ta!”
Vô Mị im lặng, một hồi có chút kì lạ nói:”Ngươi có ngửi thấy một mùi rất quen thuộc không?”
“Uhm?” Vô Quyết nghi hoặc.
Vô Mị cười nhạt chỉ chỉ Trương Hàn giữa ngực bỗng dưng xuất hiên Hoa Bỉ Ngạn:”Ta thấy Vô Tuyệt tên này mắt đích thực là có vấn đề, thế nhưng lựa chọn kẻ này làm con mồi!.
”
Vô Quyết cũng cười nói:”Ta thấy hai người chúng ta còn có vấn đề hơn, tên kia sau này tự tìm tới thì ăn quả đắng, bây giờ tốt rồi!.
.
”
Vô Mị cười nói:”Chạy?”
Vô Quyết cũng cười nói:”Chạy được?”
Vô Mị:”!.
.
”
Nàng trong lòng muốn hỏng mất, tại sao lại gặp phải thứ đồ này a!!
Hoa Bỉ Ngạn phát ra màu đỏ hào quang bao bọc lấy Trương Hàn, sau đó bay ra ngoài đối mặt trực diện với hai người Vô Quyết, Vô Mị.
Tuy Hoa Bỉ Ngạn không biết nói nhưng trong mắt Vô Quyết với Vô Mị, nó chính là đang nói chuyện: Các ngươi là muốn chết như thế nào?
Vô Mị không nói gì.
“Rầm!” Hai đầu gối quỳ xuống đất, dập thật mạnh đầu.
“Đại nhân! Tha mạng a! Đều tại Vô Tuyệt tên kia ép ta!!” Vô Mị khóc thét nói.
Vô Quyết: Đại tỷ, liêm sỉ đâu?
Vô Mị: Liêm sỉ? Thứ này ăn được sao?
Vô Quyết:! !
Hoa Bỉ Ngạn không trả lời,