Một nhóm người quần áo tả tơi, bộ dáng thảm hại từ thang đá đi xuống.
Tuy nhiên khi thấy phía trước một đám đang hăng say chém giết thì lại mộng bức, đây là việc gì a? Ở trên đó bị hành chưa đủ, xuống đây tự mình tổn hao?
Tô Nguyệt Linh nhíu mày, có chút không đúng a!
Bỗng dưng một tiếng hét làm bọn họ giật mình:”Có người đi xuống a!!”
Chung quanh đủ loại ánh mắt nhìn lại, tràn ngập sát khí như thể muốn tàn sát hết bọn người.
Có người nhịn không được nuốt nước bọt, đám người này là như thế nào a!
“Giết bọn hắn!” Có người hét lên, giơ cao chính mình binh khí.
Đám người kia nhìn nhau, lại thêm một người giơ cao binh khí hưởng ứng:”Giết bon hắn!”
Dần dần, đám người đều hô to khẩu hiệu:”Giết bọn hắn!”
“Giết bọn hắn!”
! !
Dương Khánh nhìn cảnh này như đang nhìn bọn man rợ, các ngươi là bộ lạc nào? Từ đâu đến?
Tô Nguyệt Linh nhíu mày phát ra bản thân khí tức.
Luyện Thể Cửu Trọng khí tức làm bọn người câm nín.
“Đây là đâu a?”
“Ngươi là ai? Ta không biết, ngươi tránh ra đi!”
!.
.
Chuyển biến có chút nhanh, từ cổ xưa bộ lạc cuồng tín phát triển thành giả ngu người hiện đại thời gian chỉ có tích tắc liền xong!.
.
Tô Nguyệt Linh dùng ánh mắt ám chỉ Dương Khánh, người kia thì gật gật đầu đi bắt tới một người lại.
Dương Khánh thần sắc dữ tợn nhìn cái thiếu niên mới bắt tới:”Nói! Các ngươi có ý định gì?”
Cái kia thiếu niên bị Dương Khánh dọa cho sắc mặt trắng bệt, ta chỉ là cái nhỏ bé Lục Trọng Thiên, ngươi sao nỡ làm vậy a?!
“Đại!.
Đại ca!.
Xin ngươi nhẹ nhàng!.
” Thiếu niên nhắm mặt, ngữ khí tràn đầy một loại tráng sĩ có đi không có về cảm giác.
Dương Khánh:”???”
Vốn dĩ đã đen khuôn mặt lúc này lại có dấu chấm hỏi nổi lên, quả thật là tuyệt phối! Không lẫn vào đâu được!
Hắn tức giận nắm cổ thiếu niên lên, chửi rầm trời:”Ta giống người có sở thích quái dị sao? Giống sao?!”
Thiếu niên trong lòng nói có nhưng ngoài miệng thì điên cuồng nói không:”Không! Không phải! Đại ca, ta nhầm! Ta nhầm!”
Dương Khánh hừ lạnh ném thiếu niên xuống đất, tuy bị hiểu lầm trước mặt nữ nhân mình thích làm cho hắn có xúc động tìm hố tự chôn nhưng do vẫn chưa làm xong yêu cầu nên hắn cũng cố mà làm.
Thiếu niên rớt xuống đất nhìn không được mà ho khan vài tiếng, cố gắng nói:”Khụ khụ! Có người nói phải giết 99 người làm tế phẩm hiến tế mới có thể mở ra những căn phòng đằng kia! Bọn họ tưởng các ngươi thực lực yếu nên mới làm như vậy!.
”
Dương Khánh nghe tới đây thì hừ lạnh, rút ra đại đao bên hông.
Sắc bén lưỡi đao kề bên cổ, thiếu niên bị dọa cho sắc mặt trắng xám, sợ hãi nói không lên lời.
Còn Dương Khánh thì cười lạnh:”Haha! Nói nhiêu đây đủ rồi! 99 mạng người bây giờ còn thiếu đúng không? Vậy thì góp thêm ngươi cái mạng quèn này, chết đi cũng có ý nghĩa a!”
“Không! Làm ơn! Tha cho ta đi!” Thiếu niên giọng nói run rẩy, đứt quãng giữa chừng.
Dương Khánh cười lạnh giơ cao đại đao:”Chết!”
“Thứ 99 mạng! ” Đồng thời còn có một âm thanh vang lên.
“Phốc!”
Sau một hồi không có cảm giác gì, thiếu niên gian nan mở mắt.
Trước mặt cảnh tượng làm hắn khó quên, cái kia Dương Khánh đã đầu lìa khỏi cô từ lúc nào không hay, bên cạnh xác của Dương Khánh có một cái mặc y phục đen người đứng sừng sững ở đó.
Trong tay cái kia hắc y nhân cầm trường kiếm đỏ tươi, máu tươi không ngừng từ đó chảy xuống đất, bộ dáng này đã giết không ít người.
Hắc y nhân này đương nhiên là Trương Hàn!
Không để ý thiếu niên, Trương Hàn ngoảnh mặt nhìn thần sắc lạnh nhạt Tô Nguyệt Linh, khó hiểu nói:”Ngươi vẫn như cũ a!.
.
”
Tô Nguyệt Linh bình tĩnh trả lời:”Ta không quen ngươi.
”
Trương Hàn gật đầu lại lắc đầu:”Ngươi không quen ta? Chắc là nghĩ không ra ta là ai thì đúng hơn.
”
Tô Nguyệt Linh có chút không vui nói:”Ngươi là ai?”
Trương Hàn gỡ xuống mặt nạ, khóe miệng nụ cười nhạt nhòa lúc này lạnh như băng:”Cho dù ta nói ra, ngươi cũng không rõ.
Nhưng có một cách gọi sẽ khiến ngươi không bao giờ quên! Người! Giết!Ngươi!!”
Tô Nguyệt Linh thần sắc lạnh băng:”Tìm chết!”
Trương Hàn đeo mặt nạ lên mặt, dang tay nói:”Ta không sợ chết, chỉ đơn giản là muốn trừng trị tội lỗi khi xưa ngươi gieo rắc mà thôi!”
Tô Nguyệt Linh mặt đỏ bừng như bị đụng vào cái gì mấu chốt, tức giận lấy ra cung tiễn bắn về phía Trương Hàn.
“Vù!” Mũi tên liệt phong bay tới Trương Hàn.
Trương Hàn không nói gì, chỉ đánh ra một chưởng.
“Oanh!” Chưởng Ấn cùng cung tiễn đối chọi sinh ra hỏa quang sáng chói, khi tức cường hoành làm người chung quanh biến sắc.
Tô Nguyệt Linh lấy ra thêm một mũi tên định lần nữa tấn công, chỉ là khi nhìn lại nào còn bóng dáng của Trương Hàn.
Nàng ta cắn răng nghiến lợi, đành phải công kích thềm đá hả giận.
Đằng xa thấy toàn bộ quá trình Quách Giản Nhi lúc này run đùi hưng phấn, miệng còn thì thầm:”Chuyện xưa! Có chuyện xưa a! Lần sau nhất định phải hỏi Lão Hàn rõ ràng mọi việc mới được!”
Cảm nhận dưới đất nhỏ bé chấn động, Quách Giản Nhi đứng lên, khởi động thân thể:”Chuẩn bị giành một trận a!”
Quay trở lại với Trương Hàn, hắn lúc này ngồi ở khối đá to nghỉ ngơi.
Cảm nhận cánh tay phải có chút tê tái, Trương Hàn cắn răng nghiến lợi:”Thực lực vẫn là chưa đủ!”
Hắn thực lực đương nhiên mạnh! Nhưng suy cho cùng thủ đoạn,