Phía bên ngoài, thân thể Trương Hàn không ngừng bốc lên hắc khí, nhìn kĩ sẽ thấy từ nơi hắn nằm đang hình thành một cái xoắn ốc.
Tà dị cùng cường hoành khí tức từ hắn phát ra làm chung quanh đám người chấn kinh.
“Bên trong xảy ra việc gì?”
“Sao ta có cảm giác không lành a?”
“Hình như là cái kia mặc y phục đen người tác quái.
”
Đám người ai nấy thần sắc đều có phần lo âu, thậm chí hoảng loạn!
Nằm ở một góc Ám Ma Thú lúc này đứng lên, lông tơ dựng đứng, cảnh giác nhìn về phía Trương Hàn.
Tô Nguyệt Linh nhíu mày, sau đó cắn răng: “Dù ngươi tà dị đến thế nào đi nữa, hôm nay ngươi mạng ta lấy định rồi!”
Cầm lên trường cung, kéo mũi tên một cái dây cung thành hình bán nguyệt, bộ dáng đã sẵn sàng bắn ra ngay khi vòng sáng dập tắt.
Nàng đây là chơi thật, cũng không biết Trương Hàn chỉ nói vài lời uy hiếp thôi mà sao lại khiến nàng có lớn như vậy sát ý.
Đúng lúc này vòng sáng tắt.
“Vù!” Trường tiễn như ngựa hoang thoát cương, xé gió lao hướng đầu Trương Hàn.
Uy lực cường hoành, phóng nhanh như lưu tinh.
Quách Giản Nhi biến sắc, định đi ra đánh tan trường tiễn bay bới bảo vệ Trương Hàn.
Vừa đi ra một bước, nàng cả người biến mất.
Nhìn đang giam giữ nàng người, hối hả nói: “Quách Chu thúc thả ta ra! Lão Hàn đang gặp nguy hiểm a!”
Quách Chu bất đắc dĩ nhìn mình thê tử, ra ám hiệu: Ngươi nói nói a!
Nữ nhân kia khinh thưởng liếc hắn một cái, nhanh chóng trấn an Quách Giản Nhi: “Tiểu Thư ngươi đừng lo lắng, thiếu niên kia không dễ chết như ngươi nghĩ đâu.
”
Quách Giản Nhi do dự: “Quách Tuyền tỷ!.
”
“Được rồi, đừng lo lắng nữa.
” Quách Tuyền xoa xoa nàng đầu, ánh mắt phát ra hào quang của mẹ.
Quách Chu ở bên cạnh thở dài, quan sát lấy Trương Hàn.
Trong lòng thầm nghĩ: ‘Tiểu tử này có chút không bình thường a! ’
Trường tiễn bay nhanh, chưa gì đã tới gần Trương Hàn.
Đám người ở đằng xa quan sát thấy cảnh này trong lòng khó hiểu: ‘Dễ chết như vậy?’
Ý nghĩ này vừa hiện lên, trên không trung trường tiễn bỗng dưng dừng lại, trực tiếp bị định giữa không trung.
“Phốc!” Bỗng dưng một ngọn lửa màu đen khó hiểu bốc lên, cháy rụi cả trường tiễn.
“Cái gì?” Chấn kinh, đám người hoàn toàn chấn kinh.
Không lâu, cả trường tiễn liền hóa thành tro bụi bay theo gió.
Phía bên Tô Nguyệt Linh tâm cũng không bình tĩnh mấy, trong lòng nàng bỗng dưng khó hiểu có chút mất tự nhiên.
“Ta là như thế nào a?”
Đột nhiên nàng trên trán mồ hôi lạnh chảy ra, miệng phát ra thống khổ tiếng hét thảm: “A!!”
Đám người từ đằng xa nghe thấy tiếng hét thì nhìn lại, thấy một cảnh tượng mà bọn họ cho là khó quên.
Tô Nguyệt Linh đang quằn quại đau đớn dưới đất, ngón tay nàng đang từ từ bị một ngọn lửa đen thiêu rụi, đặc biệt là thứ đang đốt tay nàng giống y hệt đốt cháy trường tiễn ngọn lửa.
Nhịn không được nuốt nước bọt, đám người đã có rời đi ý định.
Cái này cũng quá tà dị a! Thế nhưng lại cách một khoảng lớn như vậy công kích kẻ khác!
Tuy chưa đạt tới giết người trong vô hình nhưng cũng đủ kinh khủng làm đám người lùi bước.
Tô Nguyệt Linh cắn răng, dùng trường kiếm bên hông cắt đứt ngón tay đàng bùng cháy.
Không chút do dự, hung ác cùng cực!
May mắn thay, hỏa diễm đã dừng lan ra, chỉ cháy mỗi cái ngón tay vừa cắt bỏ của nàng.
Âm trầm nhìn Trương Hàn, Tô Nguyệt Linh không nói gì, lặng lẽ lui ra.
Nhưng có vẻ không phải ai cũng sợ hãi, Ám Ma Thú lúc đầu tuy có cảnh giác nhưng một hồi không biết do thú tính quá độ hay sao mà lại lao lên.
Dẫu sao nó cũng là Khai Linh Cảnh, chắng lẽ lại sợ cái Luyện Thể Cảnh nhân loại a!
Khác với con người, giống như Ám Ma Thú nửa yêu nửa Ma Vật dạng này sinh linh trong máu vẫn là thú tính nồng đậm, danh dự đối với chúng rất quan trọng.
Không chiến mà chạy, là hèn yếu! Nếu việc này bị truyền ra, Ám Ma Thú không biết bản thân như thế nào xông xáo!.
Ám Ma Thú chạy nhanh, chưa gì đã tới trước mặt Trương Hàn.
Mở ra mồm máu, định một cắn liền giết chết cái này nhân loại.
Nhưng đột nhiên, Trương Hàn mở mắt.
Ma Hồn hắn phía sau lao lên cản Ám Ma Thú, cùng mồm máu đối chọi kịch liệt.
Lớp vỏ trứng vốn là che kín vết nứt lúc này dần bóc ra, hiện ra sinh linh bên trong.
Trương Hàn trên người nhưng vết đen như bị cái gì hấp dẫn, thế nhưng rút dần lên hai mắt của hắn.
Cả người lại trắng noãn hồng hào, không hề có tí vết thương.
Một tiếng rắn kêu vang, Ám Ma Thú bị đánh văng ra xa: “Tê!!”
Trương Hàn khuôn mặt lạnh nhạt, tiếp nhận bay tới Ma Hồn.
Là một con rắn đen, cả người lân giáp khắc đầy ma văn, bộ dáng cực kỳ tà dị.
Đôi mắt của Trương Hàn theo vết đen biến mất đã hoàn toàn biến hóa, tròng trắng hai mắt đen ngầu, thậm chí còn kéo vào trong đồng tử tạo thành ký tự kì quái.
Nhìn kĩ có thể thấy ánh mắt của hắn lúc này cực kỳ giống bản thân Ma Hồn, tà dị lại có chút tàn độc cảm giác.
Trương Hàn vuốt vuốt lân giáp của hắc xà, nói khẽ: “Thế giới này thật xấu xí a!.
.
”
“Gào!” Ám Ma Thú tức giận rống lên, nhìn vẫn