Tuyết tướng liền ngốc trệ một chỗ, hắn không biết mình có nghe lầm không nữa, hay cơ bản là không tin những lời mà Khương Hy vừa nói.
Người tu hành sợ nhất là chuyện gì?
Chính là sinh tử không nắm tại trong tay của chính mình.
Lời vừa rồi của Khương Hy nói thẳng ra là mạng của Tuyết tướng từ đây đã không còn đơn thuần là của Tuyết tướng nữa mà còn là của Khương Hy.
Bốn chữ ‘Đồng Mệnh Tương Liên’ này đã giải thích ra rất rõ, Khương Hy chết, chính là Tuyết tướng chết.
Khương Hy nhìn qua Tuyết tướng một chút, hắn đương nhiên hiểu nội tâm của tên này như thế nào bởi Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế còn chia sẻ cảm xúc cho nhau, hắn đương nhiên nhìn ra được tâm trạng của Tuyết tướng như thế nào.
Tuyết tướng hiện tại rất bàng hoàng, loại cảm giác này đến tận bây giờ còn chưa phai nhợt một chút nào đâu.
Khương Hy tự nhiên sẽ không để tình huống này diễn ra quá lâu, nếu không sẽ rất ngượng ngùng. Hắn nói:
“Ngươi tỉnh táo giúp ta một chút, chuyện này... cũng không tính là xấu đâu”.
Nghe vậy, Tuyết tướng liền tỉnh lại, thần sắc ngay lập tức liền chuyển thành phẫn nộ, một cước ngay lập tức liền xuất ra mà đá thẳng vào bụng Khương Hy.
Một chiêu này cực kỳ bất chợt, Khương Hy cũng không ngờ cái thằng này lại thật sự động thủ, sắc mặt hắn liền nhăn nhó lại một cách đau đớn mà văng ra phía sau.
Cũng may là Tuyết tướng không vận linh lực gia trì, nếu không cả hai bọn hắn đã sớm chết rồi, bất quá nửa thân dưới của cái thằng này... lại là luyện thể, cho nên một cước này cực kỳ nặng.
Khương Hy liền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cực kỳ tái nhợt lại. Ngay sau đó, một cỗ khí tức tử vong liền buông thẳng xuống đầu Tuyết tướng.
Hắn liền sợ hãi không ngừng không thôi.
Không lẽ là thật?
Tuyết tướng tự nói thầm trong lòng mình, đồng thời cũng thầm may ban nãy không xúc động vận linh lực lên, nếu không đã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi.
Sau đó, hắn liền nhìn qua Khương Hy một chút, xác nhận tình huống còn chưa đến mức sẽ tử vong nên liền không nhìn nữa.
Hắn cũng không chạy lại đỡ Khương Hy ngồi dậy mà lựa chọn trực tiếp ngồi xuống mà bình tâm. Hắn vốn không phải là người nóng tính nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà hắn đã loạn tâm quá nhiều rồi.
Cho nên hắn cần phải bình ổn đạo tâm của mình một chút thì mới suy nghĩ rõ ràng được.
Trong khi đó, Khương Hy thì vẫn không chịu ngồi dậy, hắn còn đang đợi cái thằng kia chạy đến đỡ đây nhưng thực tế rất tàn nhẫn.
Cái thằng kia nhận ra được tình huống nhưng giác ngộ thì giác ngộ thôi, để cho cái thằng này tự thân chạy đến thì chắc cũng cần một khoảng thời gian không ít.
Nằm không một hồi, Khương Hy liền chống người ngồi dậy rồi nhanh chóng rút Liệu Thương Phù cùng Thương Thai Đan ra mà trị thương.
Còn để thương thế tiếp tục hoành hành như vậy nữa thì căn cơ của hắn sẽ thực sự hỏng mất. Chưa kể, người cũng biết đau chứ.
Hắn cũng không phải khổ dâm, tự nhiên sẽ không lấy đau đớn làm niềm vui đâu. Đau đớn là đau khổ thì có.
...
...
Khoảng tầm một canh giờ tiếp theo, song phương liền bảo trì im lặng cực kỳ lâu, Tuyết tướng thì bình tâm, còn Khương Hy thì trị thương.
Sau khi thương thế đã có chút bình ổn thì Khương Hy cũng nhìn sang Tuyết tướng một chút, phát hiện thương thế trên người hắn cũng không phải là nhẹ nhưng tên kia còn chưa có ý định chữa trị.
Thấy vậy, hắn liền thở dài ra một hơi rồi ném về phía đó ba trương Liệu Thương Phù rồi vận linh thức lên mà điều chuyển số sinh mệnh lực đó đi chữa trị.
Tuyết tướng cũng phát hiện ra tình huống thân thể mình nên liền mở mắt ra mà nhìn thẳng về phía Khương Hy, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, có thể nói đây là cái ánh mắt lạnh nhất là Tuyết tướng từng nhìn hắn.
Hắn liền ủy khuất không thôi, coi như hắn không đoán ra được trước đó thì một khi xoay cái chìa khóa, Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế vẫn sẽ tự động kích hoạt mà trói buộc bọn hắn.
Bởi trước đó cái chìa khóa này đã hấp thụ máu huyết của bọn hắn rồi, ai vặn khóa cũng không can hệ.
Tuyết tướng nói:
“Đừng tưởng cái hành động này sẽ khiến ta cảm động, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu”.
Khương Hy cười cười đáp:
“Tùy ngươi thôi, thời gian còn dài, ngươi từ từ rồi cũng sẽ chấp nhận ta. Kỳ thực, ta cũng không phải là con người xấu bụng đến thế”.
Tuyết tướng cười lạnh nói ra:
“Trải qua nhiều chuyện như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi?”.
Khương Hy đáp lại:
“Ngươi ta không còn lựa chọn, Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế là khế ước vĩnh cửu, bằng cách nào cũng không thể phá giải được đâu”.
Tuyết tướng híp mắt lại, trong đầu đột nhiên phát ra một loại ý nghĩ, hắn trầm mặc một hồi rất lâu rồi nói:
“Tình huống ta có thể chấp nhận, bất quá ngươi không được lừa ta”.
Khương Hy gật đầu đáp:
“Đương nhiên, từ giờ phút này ta không lừa ngươi, ta cùng ngươi là đồng mạng, ta bất lợi thì ngươi cũng bất lợi”.
Tuyết tướng hài lòng mà gật đầu, sau đó hắn nói tiếp:
“Thành thực trả lời ta, ngươi đã sớm biết rồi đúng không?”.
Nghe vậy, trong lòng Khương Hy liền lộp độp vài tiếng không thôi.
Ngươi là chó hay sao mà đánh hơi nhanh đến vậy?
Bất quá, nếu đã bị phát hiện rồi thì hắn cũng sẽ không nói dối nữa, quan hệ này cần phải từ từ mà cải thiện thôi.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu đáp lại:
“Ta đã từng nói với ngươi, bước vào Trúc Cơ cảnh, ta sẽ không dễ dàng mà nói dối được. Tình huống này ta không biết trước nhưng cũng dư đoán được một hai, dù sao loại thủ đoạn kết nối này ta cũng không quá am hiểu.
Cho nên ta mới mở lời cái giao dịch kia với ngươi, nếu đã sớm chắc chắn thì ta đã trực tiếp vặn khóa luôn rồi”.
Đột nhiên, Tuyết tướng liền híp mắt lại, khóe miệng khẽ cong lên nói ra:
“Dựa vào ngữ điệu của ngươi, dường như ngươi không lo lắng ta dùng mạng của mình uy hiếp đến ngươi nhỉ?”.
Một lần nữa, trong lòng Khương Hy lại lộp độp thêm hàng chục tiếng. Tuyết tướng không hổ danh là người khiến hắn phải coi trọng, đầu óc quả nhiên rất nhanh nhạy.
Đồng dạng, Tuyết tướng ở bên kia cũng vô tình mà cảm nhận được tâm tình của Khương Hy mà cười khẩy một tiếng.
“Cái huyết khế này cũng không tệ, ngươi nói dối thì ta cũng sẽ phát hiện ra. Thế nào, nói không được rồi?”.
Khương Hy liền có chút ngượng ngùng mà đưa tay lên giả bộ ho khụ khụ vài tiếng. Cái huyết khế này cũng không tồi, bất quá song phương không thể che giấu nhau được a.
Hắn liền thành thành thật thật đáp:
“Bình thường, Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế sẽ đòi khỏi hai yêu cầu nhất định, đó là máu huyết cùng linh thức của song phương. Tuy nhiên, khế ước giữa ta và ngươi có chút không hoàn chỉnh bởi ngươi không có linh thức.
Cho nên khế ước này liền nghiêng về phía ta hơn. Nếu ta chết, ngươi sẽ chết nhưng nếu ngươi chết, ta nhiều lắm cũng chỉ nhận lại phản phệ mà thôi.
Đương nhiên, loại phản phệ này cũng không nhẹ, ít nhất ta cũng chậm trễ tu hành khoảng mấy chục năm”.
Tuyết tướng có chút cau mày lại, hắn không cảm nhận được tâm tình của Khương Hy dao động nên xác thực được những lời này là thật lòng.
Coi như Khương Hy đạt đến cái trình độ nói dối như nói thật thì cũng không qua mắt được Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế bởi huyết khế dù sao cũng mang một loại lực lượng ước thúc rất cao.
Tuyết tướng rơi vào trầm tư một hồi mà nói tiếp:
“Nói như ngươi thì cái khế ước này ngay từ đầu đã biến Lam Thiên Tuyết Tộc thành công cụ rồi?”.
Tuyết tướng không phải đồ ngu, một loại khế ước do chính phiến không gian này tạo ra há có thể đơn giản. Chưa kể còn yêu cầu máu huyết cùng linh thức để thành lập.
Mà trùng hợp thay, Lam Thiên
Tuyết Tộc không hề có linh thức, đây đã là đặc tính cố hữu từ lúc sinh ra rồi.
Tuyết tướng còn ngờ vực phiến thiên địa này là do một đại năng khủng khiếp nào đó như thần minh tạo ra rồi nuôi nhốt các bộ tộc như Lam Thiên Tuyết Tộc ở trong đó.
Sau đó lại tạo ra một thủ đoạn như cái chìa khóa này để người khác lôi bọn hắn ra ngoài mà làm công cụ.
Kỳ thực, loại suy nghĩ này có chút cực đoan nhưng cũng rất có đạo lý. Đứng ở vị trí của Tuyết tướng thì thể nào cũng sẽ nhìn ra cái điểm này thôi.
Trong lòng Tuyết tướng liền có chút bi ai, hắn không ngờ rằng bản thân hắn sinh ra đời lại là một tiếng chuông báo hiệu cho sự bất hạnh này.
Khương Hy cảm nhận được tâm tình biến động của Tuyết tướng nên hắn liền thở dài ra mà nói:
“Kỳ thực, vấn đề này còn phải dựa vào mỗi người, người nào xem ngươi là công cụ, vậy thì ngươi là công cụ nhưng người nào xem ngươi là người thì ngươi chính là người”.
Tuyết tướng đáp lại:
“Không cần an ủi ta”.
Khương Hy cười cười nói tiếp:
“Ta nói thật, ta chưa từng xem ngươi là công cụ, mặc dù khởi đầu của chúng ta rất không đẹp nhưng ta vẫn thật tâm xem ngươi là bằng hữu... À không, bây giờ là thân nhân mới đúng”.
Vừa dứt lời, nhờ vào Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế, Khương Hy liền dễ dàng truyền tải được quá khứ hai mươi bảy năm qua của hắn cho Tuyết tướng xem.
Quá khứ của hắn về mặt khách quan mà nói thì trước năm mười sáu tuổi chính là một mảnh bất hạnh đến không thể bất hạnh hơn.
Chưa kể hắn cực kỳ cô đơn, loại cô đơn này rất đáng sợ bởi nó có thể trực tiếp hình thành nên đạo tâm tĩnh lặng như bây giờ.
Tận sâu trong đáy lòng, Khương Hy rất khao khát được người nào đó đến bên cạnh mà vỗ vai một cái, bảo rằng hắn sẽ không còn cô đơn nữa, bất quá loại ham muốn này vẫn còn chút xa xỉ.
Bên cạnh đó, quá khứ của hắn cũng có một đoạn giai thoại không muốn người khác biết nhưng Tuyết tướng thì khác, bọn hắn về sau chính là cột chung một chỗ, coi như bí mật thì cũng không còn là bí mật đâu.
Bất quá chuyện trọng sinh kia thì Khương Hy sẽ không nói ra bởi chuyện đó chính là cấm kỵ. Hơn nữa không biết vì lý do gì mà ký ức của đời trước cùng đời này hoàn toàn phân lập với nhau.
Khương Hy kết nối với Tuyết tướng cũng chỉ là kết nối qua ký ức hai mươi bảy năm này mà thôi.
Tuyết tướng sống lâu gấp mười lần Khương Hy nhưng những chuyện hắn trải qua cũng không thể nào đặc sắc được hơn Khương Hy đâu cho nên biểu cảm của hắn cũng cổ quái không ít.
Mấy chuyện hắn vừa thấy này... vượt qua luân thường đạo lý quá nhiều. Nam nhân làm kỹ nam tại Huyền Đô Đại Lục không phải chỉ có mình Khương Hy, chỉ là số lượng rất ít mà thôi.
Nhưng tại Bắc Nguyên Vạn Dặm này, chuyện đó cơ hồ là không tồn tại chứ đừng nói là đến đoạn ký ức đen tối cùng với Hiên Minh kia.
Đến bản thân Tuyết tướng còn có cảm giác rất kỳ diệu khi nhìn thấy những chuyện này, hắn liền hướng Khương Hy nói ra:
“Ngươi không sợ sau khi biết ta sẽ khinh miệt sao?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền cười cười đáp lại:
“Ta nói rồi, giữa chúng ta không có bí mật gì cả, hơn nữa, ngươi cũng không phải là người nhàm chán như vậy”.
Tuyết tướng cũng bật cười nói ra:
“Xác thực như vậy, ngươi vốn đã không biết xấu hổ rồi nên thêm chuyện này cũng không khiến ta thay đổi cách nhìn. Mặt khác, ta biết đến chuyện ngươi làm sát thủ Dạ Ma sẽ không ảnh hưởng đến cái cấm chế kia chứ?”.
Khương Hy lắc đầu đáp lại:
“Sẽ không, ngươi cùng ta là đồng mệnh nên cấm chế sẽ không phát động. Chưa kể ta còn tính nhờ ngươi xóa bỏ nó đây”.
Xác thực là vậy, Khương Hy nợ Dạ Ma Nguyệt Hải Đà chủ hai cái nhân tình nhưng cái cấm chế trong người hắn lại là một cái tai họa ngầm. Ngày nào còn cái cấm chế này thì sinh mạng của hắn vẫn sẽ bị Đà chủ nắm bắt được.
Dù sao thì chuyện nào ra chuyện đấy, không nên liên quan đến nhau.
Khương Hy không cảm thấy Đà chủ là lão tổ Nguyên Anh cảnh, nếu không tại Nguyệt Hải Thành khi hành động đã không phải cân nhắc nhiều đến vậy rồi.
Tu vi của Đà chủ nhiều lắm có lẽ là rơi vào Hóa Nguyên cảnh, nhưng như vậy cũng đủ. Khương Hy chỉ cần Tuyết tướng cho mượn lực lượng thôi thì hắn có thể dẫn dắt Tuyết tướng luyện hóa cấm chế giúp hắn được.
Tuyết tướng cũng đồng tình với hắn chuyện này nên gật đầu đáp:
“Được, ta sẽ giúp ngươi xử lý cái cấm chế đó, dù sao ngươi cũng không được gặp nguy, nếu không ta lại ăn ngủ không ngon”.
Nghe vậy, Khương Hy liền cười cười nói ra:
“Cải biến ý nghĩ rồi?”.
Tuyết tướng nhìn qua Khương Hy một chút, trong đầu liền nhớ đến quá khứ hai mươi bảy năm kia mà trầm mặc, nhân loại này xác thực rất đáng thương, bây giờ hắn không trông nom thì không được rồi.
Mặt khác, thực tế đã diễn ra, không chấp nhận cũng không còn cách nào khác.
Hắn liền thở dài cười khổ đáp lại:
“Còn có lựa chọn nào khác sao?”.
Khương Hy nhún nhún vai nói ra:
“Xác thực không, chấp nhận thực tại thôi”.
Tuyết tướng mỉm cười đáp lại:
“Được rồi, xác nhận quan hệ như vậy đi. Mặt khác, ngươi từ giờ cũng không còn cô đơn nữa rồi”.
Khương Hy nghe xong liền bật cười, hai mang tai có chút hơi ửng đỏ lên.
Cái thằng này, nhất thiết phải đem chuyện này lên mặt bàn sao?