Huyền Lục

Linh Hư hiền nhần thần uy cái thế


trước sau

Không bước ra theo cách bình thường, vậy thì ra bằng cách nào?

Dĩ nhiên là theo cách truyền thống rồi.

Cái đại trận được dựng ra ngay tại cổng vào bí cảnh kia trên thực tế là để ngăn chặn thương vong không đáng có nhưng chính cái hiểm nguy thương vong này mới là thứ khiến cho Khương Hy cùng Tuyết Lam có cơ hội bỏ chạy.

Cũng may, trong quá khứ khi còn là Phù Linh chân nhân, Khương Hy đã đọc qua không ít cổ tịch ghi chép về Bắc Nguyên Vạn Dặm, cho nên hắn liền biết cái đại trận đó được bố trí như thế nào.

Đương nhiên, đẳng cấp loại cổ tịch này rất cao, toàn Đại Lục cũng chỉ có lưa thưa vài người biết được. Tại Cửu Tiêu Tông thì cũng chỉ có hai vị chân nhân thế hệ trước là Thương Nguyên cùng Phù Linh biết. Vệ Khắc Nguyên đáng lý ra cũng có quyền được biết, chỉ là cái tên này chăm lo tu hành hơn là nghiên cứu cổ tịch.

Khương Hy cũng đã sớm thông tri chuyện này cho Tuyết Lam bởi hắn muốn mượn lực lượng của Tuyết Lam, một mình hắn không đủ sức để đánh gãy liên kết cái trận này, chí ít cần phải hợp sức cả hai.

Không bao lâu sau, hai luồng sáng liền phân biệt mà xuất hiện ở trước người bọn hắn, quang mang toát ra cực kỳ đại thịnh.

Ngay lập tức, hai con ngươi Khương Hy liền hóa thành màu tím ngời, linh thức liền phóng ra bao quát lấy luồng sáng kia.

Hắc Trúc Bút cùng Trúc Nguyên Bút phân biệt mà xuất hiện ở trên hai tay, sau đó hắn liền nhanh chóng di chuyển ánh mắt mà động thủ.

Tốc độ họa của Khương Hy cực kỳ nhanh, hắn dùng hai tay họa ra hai đạo phù văn Phá Tự Phù.

Bất quá hai đạo Phá Tự Phù này lại khác nhau, Hắc Trúc Bút đi nét đậm hơn nên Phá Tự Phù được nó họa cũng có nét chữ lớn hơn.

Ngược lại, Trúc Nguyên Bút có ngòi rất mảnh nên họa Phá Tự Phù ra cũng mảnh không kém nhưng uy lực thì lại ngang nhau.

Linh thức của Khương Hy khẽ động, hắn nhanh chóng dung hợp hai đạo Phá Tự Phù này lại với nhau, dựa vào hình họa bên ngoài, hắn liền trực tiếp vận dụng đạo lý cương nhu tương hợp mà dung hòa hai đạo phù văn này.

Tốc độ dung hòa đáng lý ra không nhanh nhưng Tuyết Lam ở bên cạnh đã lập tức xuất thủ ra hàn khí mà đánh thẳng vào điểm mắc xích quan trọng nhất trong chuỗi phù văn ẩn trong luồng sáng kia.

Tuyết Lam có linh nhãn nên đại trận kia không thể nào thoát khỏi tầm mắt của hắn được, Khương Hy cũng đã đem vị trí yếu nhất của đại trận đó cáo tri cho Tuyết Lam, hắn chỉ cần băng phong vị trí đó lại một chút là được.

Đại trận này nếu phá từ bên ngoài thì cực kỳ khó phá bởi nó còn có rất nhiều lớp phù văn hộ vệ khác che chở nhưng nếu phá từ bên trong thì lại cực kỳ dễ.

Đồng thời, Tuyết Lam cũng truyền linh lực vào chỗ hai đạo Phá Tự Phù kia mà gia tăng tốc độ dung hòa.

Khương Hy vì dành thời gian dung hòa nên hắn liền giao nhiệm vụ khóa vị trí yếu hại của đại trận lại cho Tuyết Lam.

Kết quả Tuyết Lam hoàn thành nhiệm vụ.

Hai đạo Phá Tự Phù dung hòa với nhau cực kỳ nhanh, chỉ trong năm hơi thở, nó đã hoàn chỉnh thành một đạo phù duy nhất, bạch quang phát ra đại thịnh.

Khương Hy ngay lập tức liền không kiêng nể gì mà vận linh thức đánh thẳng đạo phù này vào điểm yếu hại kia.

Tuyết Lam đã sớm băng phong vị trí đó lại cho nên đạo Phá Tự Phù kia liền thẳng một đường oanh tạc vào đó.

Oanh!

Một tiếng động nhỏ liền kêu lên, toàn bộ Băng Thần Cung một lần nữa lại chấn động đến kịch liệt, luồng sáng kia liền sáng đến cực điểm.

Hàng loạt chuỗi phù văn của đại trận liền từ từ hiện hữu ra trước mặt Khương Hy cùng Tuyết Lam rồi nhanh chóng sụp đổ xuống như tuyết lỡ.

Khương Hy nhanh chóng bắt lấy thời cơ rồi quát lên:

“Ngay lúc này!”.

Vừa dứt lời, Khương Hy cùng Tuyết Lam liền đồng loạt bước vào luồng sáng trước mặt mình mà trốn ra ngoài.

...

...

Ngoại giới.

Cổng vào của Bắc Nguyên Vạn Dặm đột nhiên rung động đến kịch liệt, hư ảnh đại trận ngay lập tức liền hiển lộ ra bên ngoài không gian.

Đó là một đại trận gồm có hai mươi tám tầng phù trận chồng đè lên nhau và được kết nối với nhau bởi các chuỗi phù văn rất huyền diệu.

Bất quá cái phù trận trong cùng đã bị đánh gãy mất đoạn nên toàn bộ đại trận này liền run lên một cái mà dần dần sụp đổ từ bên trong.

Đám người Linh Hư hiền nhân thấy vậy liền kinh hãi, lão vội vàng quát lên:

“Động thủ!”.

Kỳ thực tình huống này vốn đã được dự tính ra trước, chẳng qua là hàng vạn năm qua chưa từng diễn ra mà thôi, cho nên hai chữ ‘động thủ’ cũng là lần đầu tiên được sử dụng.

Linh Hư hiền nhân vừa dứt lời, toàn bộ lão tổ Nguyên Anh cảnh ngay lập tức xuất thủ, chân nguyên bắn ra đầy trời mà cố định lại những đại trận này.

Trác Nhiên là cao thủ phù đạo, tự nhiên cũng ra tay góp sức mà cố định lại cái phù trận đang sụp đổ ở bên trong kia.

Một ngón tay của hắn đưa lên trên không trung mà cách không họa một chữ ‘định’. Định Tự Phù vừa ra, phù trận đang sụp đổ ở trong cùng kia liền bị khóa lại, khả năng truyền tống ra ngoài bằng cổng vào trước mắt tạm thời được cứu.

Hành động của bọn hắn rất nhanh, bất quá Khương Hy đã nhanh hơn một bước của Trác Nhiên nên đã sớm cùng Tuyết Lam trốn đi theo con đường truyền thống.

Còn đám người Thạch Thương thì may mắn đi chậm hơn một bước, nên thành thử đã được ra ngoài bằng con đường bình thường, tức là xuất hiện ở ngay trước cổng vào.

Cổng vào của Bắc Nguyên Vạn Dặm liền rung lên một điểm, thân ảnh của Thạch Thương, Bạch Tương Duyệt, Thái Huỳnh Liên Phương, Liêm Đào, Cố Phi Thiên... cùng Phụng Kiều liền xuất hiện.

Thân người bọn hắn ai ai cũng mang theo thương tích đầy mình đến thảm trọng, khí tức cũng uể oải đến không kém.

Nhưng thảm nhất vẫn là Cố Phi Thiên, hắn may mắn nhờ vào phút cuối cùng đã được đám quang mang bảy màu kia xuất hiện xua tan đi hàn khí, đồng thời bằng vào đám quang mang này mà thần trí của hắn cũng lấy lại được trạng thái thanh tỉnh.

Đáng tiếc là thương thế còn quá kém nên chỉ có thể một mực lết ra ngoài.

Ngoài ý muốn ở đây chính là Phụng Kiều, vị cô nương này thực tế chỉ mới là tu sĩ Trúc Cơ cảnh Hợp Nhất Kiều, đáng lý ra nàng không thể nào còn sống được sau Băng Phong Tuyệt Địa.

Bất quá thực tế chứng mình, nàng còn sống, hơn nữa khí tức vẫn được tính là ổn định, tinh thần tuy rằng có hơi suy nhược nhưng so với cả đám thì lại là người khỏe mạnh nhất.

Kế tiếp đó, cánh cổng dẫn vào Bắc Nguyên Vạn Dặm liền rung lên một chút, không gian xung quanh liền có chút vặn vẹo nhẹ mà tiêu biến đi mất.

Bí cảnh Bắc Nguyên Vạn Dặm biến mất.

Một vài lão tổ Nguyên Anh cảnh thấy được chuyện nay liền giật mình nói:

“Chỉ có ngần này?”.

“Hết rồi?”.

“Chuyện này là sao?”.

“...”.

Vô số tiếng nghị luận của các lão tổ Nguyên Anh cảnh liền phát ra, ngữ khí tựa hồ có chút không được vui cho lắm, nói thẳng ra chính là tức giận.

Lúc vào trận thế cực kỳ lớn nhưng lúc ra lại chỉ còn có sáu người sống sót, chuyện này quả thực quá mức khó hiểu.

Những vị lão tổ này không rõ huyền cơ từ hai mươi năm trước nên không nắm được dụ ý của các đại tông môn. Cho nên bọn hắn phái đi chính là tinh anh của tông môn mình.

Cuối cùng gặp phải kết quả này ai mà lại bình tĩnh nổi được cơ chứ?

Tâm cảnh của mấy vị lão tổ Nguyên Anh cảnh này đáng lý ra sẽ rất bình thản nhưng vì chuyện này có liên quan đến tồn vong tương lai của tông môn nên bọn hắn
không thể nào không phát hỏa được.

Ngay lập tức, hàng loạt đạo thần thức khủng khiếp liền quét thẳng về phía đám người Thạch Thương, uy thế cực kỳ dọa người.

Đám người bọn hắn liền tái hết cả mặt mày rồi đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Giữa lúc này, Linh Hư hiền nhân, Quyên Thiên Tuyết, Thủy Hương, Phong Trụ, Thái Huỳnh Thủy Khiết cùng trưởng công chúa đồng loạt phóng xuất Nguyên Anh Uy ra mà chặt đứt số lượng thần thức này.

Mà nhất là Linh Hư hiền nhân, Nguyên Anh Uy của lão vừa ra, phiến thiên địa này liền phủ lên một lớp quang minh đại thịnh, ban ngày, ban đêm đều không có gì khác biệt.

Linh Hư lăng không giữa thiên địa, thần uy cái thế trấn nhân gian.

Quang minh cực kỳ thánh khiết, khí tức của lão đại thịnh, vì thế mà tu vi cũng lộ ra trước mắt người đời.

“Quy... Quy Nguyên cảnh... đỉnh phong”, một vị lão tổ lặp bắp thốt lên.

Những người khác cũng không phải đồ ngu, sao lại không nhận ra được khí tức cường đại của Linh Hư hiền nhân, cho nên đám người này liền tái hết cả mặt mày lại.

Nguyên Anh cảnh có mạnh có yếu nhưng chung quy lại thì phân ra hai giai đoạn, nửa đầu Nguyên Anh cùng nửa sau Nguyên Anh.

Đại đa số các đại lão Nguyên Anh cảnh tại Huyền Đô Đại Lục đều thuộc về nửa đầu Nguyên Anh, chỉ có các đại thế lực mới tồn tại được siêu cấp cường giả nửa sau Nguyên Anh mà thôi.

Đương nhiên, cả sáu người Linh Hư hiền nhân đều là nửa sau Nguyên Anh cảnh, lấy sáu người bọn hắn thì cũng dư sức chấn nhiếp hai mươi mấy vị Nguyên Anh lão tổ khác rồi.

Người duy nhất ở đây không phát Nguyên Anh Uy là Nhậm Trác Nhiên, dù sao mục đích của hắn khác những người này nên trước cứ ngồi xem là được, tiện đường tìm lão thất một chút.

Hắn không phát uy nhưng danh vọng của đại tiên sinh Thư Viện há sẽ nhỏ bé. Trác Nhiên đương nhiên là cường giả thuộc nửa sau Nguyên Anh cảnh rồi, bất quá so với Linh Hư hiền nhân thì không biết là yếu hơn hay mạnh hơn thôi.

Quang minh phát ra thiên địa một lúc một sáng, thanh âm của Linh Hư hiền nhân liền nhàn nhạt vang lên:

“Trước mặt hậu bối còn ra cái thể thống gì nữa”.

Mở miệng câu đầu tiên liền là mắng người, Linh Hư hiền nhân quả thực không chừa mặt mũi lại cho bất cứ ai. Đương nhiên ở đây lão là người có quyền nói được câu này, bởi lão là tiền bối của tất cả những người ở đây.

Thế hệ hoàng kim có một sức hút rất kỳ lạ, bất kỳ người nào sống sót được khỏi cái thời kỳ đó đều sẽ được thế hệ sau ngưỡng vọng hết mực.

Phù Linh chân nhân cũng vậy, thiên phú có thể nói tầm thường nhưng Chân nhân vị há lại tầm thường?

Huống hồ Linh Hư hiền nhân cũng đâu phải sở hữu thiên phú tầm thường, lão là một trong những người có thiên phú thượng đẳng còn sống sót ở thời đại đó đây.

Cho nên một lời này vừa ra, các vị lão tổ khác liền im bặt lại mà thu thần thức về, mất mặt như thế là đủ rồi.

Đương nhiên, bề ngoài là thế nhưng trong lòng được mấy người thật lòng rút về, tu luyện đến được Nguyên Anh cảnh ai lại chẳng có ngạo khí của chính mình.

Coi như Nguyên Anh cảnh có mạnh có yếu thì cũng không thể nào khiến những lão tổ này khuất phục nhau đâu.

Bất quá tu vi của Linh Hư hiền nhân bày ra ở trước mắt đó, ai lại dám công khai vọng động. Quang minh thanh tẩy cứu rỗi tội nhân nhưng quang minh cũng biết giết người đấy.

Lấy tu vi Quy Nguyên cảnh đỉnh phong, bước thêm một bước nữa chính là đỉnh cao của Nguyên Anh cảnh rồi.

Loại tầng cấp này đưa tay lên vả một cái thì mấy lão tổ khác không chết thì cũng trọng thương.

...

Linh Hư hiền nhân mắng người thì mắng người nhưng cũng không để cho quang minh của mình trải rộng lâu đến thế, lão liền nhanh chóng thu hết quang minh của mình lại rồi nhìn về phía đám người Thạch Thương.

Năm người còn lại của các đại thế lực cũng đồng dạng thu Nguyên Anh Uy của mình về, không khí liền trở lại an tĩnh như cũ.

Đám người Thạch Thương lúc này mới hoàn hồn lại, đồng thời cũng nhanh chóng chắp tay lên mà cung kính hành lễ:

“Tham kiến chư vị tiền bối”.

Cố Phi Thiên cũng muốn hành lễ bất quá thương thế của hắn quá nặng nên chỉ có thể ép chân lại quỳ nằm mà hành lễ.

Vô tình thay, cái lễ này của hắn cũng quá nặng rồi, Phong Trụ thấy vậy liền có chút không biết nói gì, hắn liền phất tay một cái, một tia chân nguyên liền bắn ra nhập vào thể nội Cố Phi Thiên.

Thương tích của hắn liền nhanh chóng được ổn định lại, nội thương đúng là chưa hoàn toàn khỏi nhưng hành động cơ bản thì đã có thể làm được rồi.

Nội tâm Cố Phi Thiên liền mừng như điên, hắn liền vội vội vàng vàng đứng dậy mà hành lễ tạ ơn với Phong Trụ.

Phong Trụ cũng phất tay không để ý, dù gì cũng là đệ tử Địa Cung, mặc dù mục đích được phái đi có chút hơi ác độc nhưng nếu thành công thoát ra thì về sau cũng đáng để tông môn bồi dưỡng.

Phong Trụ đương nhiên không thể để cho Cố Phi Thiên lạnh tâm với Địa Cung rồi.

Uy thế của Linh Hư hiền nhân được thu lại nên bộ dáng thần uy cái thế vừa rồi cũng biến đi mất dạng, không có uy thế, lão nhìn không khác gì một vị gia gia hiền lành cả.

Lão tiến lại gần đám người Thạch Thương mà nói:

“Khắc Hoàng đâu rồi?”.

Lão hỏi rất nhẹ nhàng không có ý gì nhưng rơi vào trong tai đám người Thạch Thương lại chẳng khác gì đi hỏi tội.

Bọn hắn liền vội vàng quỳ xuống, thần sắc khẩn trương đến cực điểm, Thái Huỳnh Liên Phương dù bình thường có lạnh nhạt thì cũng chẳng dám lạnh nhạt với lão nhân này.

Đùa gì thế, ai lại dám đi lạnh nhạt với lão tổ Nguyên Anh cảnh bao giờ.

Huống hồ hình ảnh thiên địa quang minh kia còn chưa xóa nhòa khỏi tâm trí bọn hắn đâu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện