Dựa vào lượng thông tin Đà chủ cung cấp này, Khương Hy có cảm giác đằng sau chiến dịch diệt Bạch Kính gia còn có chút huyền cơ.
Loại nhiệm vụ này khiến hắn cảm thấy Dạ Ma giết người đoạt bảo, dù sao Nguyên Anh Huyết quá trân quý, coi như không hấp thụ trực tiếp được thì vẫn còn tồn tại hằng hà sa số cách để có thể hấp thu được lực lượng từ đó mà đề thăng tư chất.
Độ trân quý của Nguyên Anh Huyết thì không cần phải nhiều lời, một đời lão tổ Nguyên Anh cảnh cũng chỉ có thể xuất ra được một lần Nguyên Anh Huyết mà thôi.
Và đương nhiên, cái giá để cho những lão tổ này xuất ra Nguyên Anh Huyết cực kỳ dọa người, giá trị liên thành có thể ngang ngửa với giá trị của một tòa đại thành cũng nên.
Đời trước của Khương Hy cũng từng luyện ra Nguyên Anh Huyết cho hậu bối phục dụng, đương nhiên, không có cái giá nào phải trả cả, bởi đây là trách nhiệm của tiền bối để kéo dài sự hưng thịnh của tông môn.
Nguyên Anh Huyết của Phù Linh đã được vị Nghiêm sư điệt kia phục dụng, thiên tư tăng vọt lên không tưởng, thậm chí còn có thể đột phá được cánh cửa Nguyên Anh.
Cho nên vị Nghiêm sư điệt kia dù đã sở hữu cảnh giới cao hơn Phù Linh nhưng vẫn luôn một mực cúc cung tận tụy hầu hạ một bên.
Ngẫm nghĩ một hồi, Khương Hy cảm thấy có chút cảm thán, sau đó đưa hai tay lên ôm quyền đáp lại:
“Đa tạ Đà chủ đã chỉ điểm”.
Đà chủ phất tay đáp:
“Không có gì, cho ngươi biết một chút cũng không sao, biết đâu về sao lại có cơ hội thì thế nào?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền có hơi híp mắt lại, vị tu sĩ Kim Diện kia đã đành, đến Đà chủ cũng bóng gió một hai câu thế này thì hắn cũng nên làm rõ một chút mới được.
Hắn từ tốn nói ra:
“Đà chủ, tên của ta xuất hiện trong nhiệm vụ này là do ngài đề cử?”.
Đà chủ không phản bác, ngược lại còn gật đầu thừa nhận đáp:
“Đúng, là bản tọa đề cử, bất quá lấy thực lực cùng biểu hiện của ngươi thì đám người đó cũng sớm cho ngươi lên bảng thôi. Bản tọa căn bản chỉ thúc đẩy quá trình nhanh một chút”.
Khương Hy lắc mình một chút, thân người đã xuất hiện ở trên mái nhà rồi ngồi xuống đả tọa, hắn nói ra:
“Đã vậy thì ngay từ đầu ngài đã có ý định nhắm vào Nguyên Anh Huyết rồi đi?”.
Đà chủ lắc mình xuất hiện ở bên cạnh hắn, từ tốn ngồi xuống nhàn nhạt đáp:
“Đúng vậy, bản tính cẩn thận của ngươi bản tọa quá hiểu cho nên bản tọa không cần nhiều lời ngươi cũng sẽ mang Nguyên Anh Huyết về thôi”.
“Vậy nhỡ ta không có hậu thủ thì làm sao mang về được đây?”.
Đà chủ cười vang lên một tiếng nói ra:
“Ngươi yên tâm, thời điểm kiếm thế được phát động, bản tọa đã ở ngay phía sau hắn một trăm mét, mạng của ngươi chắc chắn được đảm bảo”.
Nghe vậy, Khương Hy liền hiểu ra, trong lòng cũng cảm thấy có chút hơi tiếc khi dùng con hỏa long kia. Bất quá tiếc thì tiếc chứ hắn không hối hận, nếu Đà chủ ra tay thì có khi cái giao dịch ngày hôm nay còn phải bị đẩy lùi đi không ít đâu.
Khương Hy nói tiếp:
“Vậy mạn phép cho ta hỏi, tổng bộ rốt cuộc có ý gì với ta đây?”.
Nghe vậy, tiếng cười của Đà chủ liền im bặt, hắn quay sang nhìn Khương Hy một hồi, tâm tình khó thể nào mà xem thấu được. Không bao lâu sau, hắn nhàn nhạt đáp:
“Quả nhiên ngươi đã nhìn ra”.
Không phải ta nhìn ra, mà là các người quá lộ liễu.
Đà chủ nói tiếp:
“Thôi được rồi, ngươi đã đoán ra thì bản tọa sẽ cho người biết tường tận. Tổng bộ đang muốn đánh giá thực lực của ngươi, chỉ cần ngươi qua ải thì Kim Diện chắc chắn có một suất cho ngươi”.
Nghe vậy, Khương Hy liền giật mình nhìn sang Đà chủ. Một câu này không phải mang ý nghĩa bình thường đâu.
Tại Dạ Ma, sát thủ Kim Diện mới đích sát là người của Dạ Ma, là tinh anh chân chính của thế lực này, thậm chí lợi hại hơn thì còn có thể làm Đà chủ của một phân đà như Nguyệt Hải Đà chủ đây.
Kể cả đời trước, Khương Hy cũng không biết làm cách nào để Dạ Ma tuyển chọn ra được sát thủ Kim Diện nhưng bây giờ thì rõ rồi, Dạ Ma cơ hồ chính là đang đánh giá năng lực của hắn qua từng nhiệm vụ một.
Hắn đáp:
“Có bao nhiêu người được khảo hạch đây?”.
“Khoảng độ trăm người, nhưng xác suất thành công không đến mười người đâu”, Đà chủ nhàn nhạt đáp.
Khương Hy hỏi tiếp:
“Ta có tài cán gì để tổng bộ phải nhìn đây?”.
Đà chủ hừ một tiếng, tựa hồ cũng không thích nhìn thấy hắn khiêm tốn thế này. Trên thực tế, hắn cũng không phải khiêm tốn, đây chỉ là một cách để dò hỏi mà thôi.
Đà chủ nói:
“Không nói đến thiên phú, chỉ riêng nghệ thuật ám sát của ngươi thôi cũng đủ khiến cho tổng bộ hứng thú rồi.
Bản tọa tin tưởng từ nhiệm vụ vừa rồi ngươi cũng hiểu, rất ít người ở Dạ Ma hiểu được hai chữ ám sát này nhưng ngươi là ngoại lệ.
Chỉ cần ngươi qua ải, ngươi cùng bản toạ chính là đồng sự”.
Khương Hy suy nghĩ một hồi rồi nói ra:
“Vậy ta có thể biết ải đó là gì không?”.
Đà chủ nhìn hắn như một thằng ngốc mà đáp:
“Đương nhiên bản toạ không thể nói rồi nhưng bản toạ có thể cho ngươi biết một chút phong thanh”.
Khương Hy có chút câm lặng nhìn vị Đà chủ bấy lâu nay của mình.
Không thể nói nhưng có thể nói một chút, nhìn ở góc độ nào hắn cũng có cảm giác vị Đà chủ này có chút phẫn hận không thể nói toạc ra cho hắn biết đấy.
Bất quá hắn sẽ không nói điều này ra ngoài, vì Đà chủ này có chút hơi tà môn, hắn sợ vạ miệng một cái là ăn đắng ngay.
Hắn vẫn không quên trình độ miệng quạ của hắn đâu.
Đà chủ không thấy hắn đáp, hiển nhiên liền nghĩ đến hắn đang đợi nói tiếp nên Đà chủ cũng không vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề:
“Nhiệm vụ ám sát La Huyền Tử cũng ban bố được hơn hai năm rồi, bất quá ngươi dường như không có hứng thú đi?”.
Khương Hy đáp:
“Quá xa, ta hiện tại chưa muốn rời Bắc Nguyên”.
Nghe vậy, Đà chủ liền thở ra một hơi tiếc nuối nói ra:
“Ra vậy, thật đáng tiếc, ta còn đang định bảo ngươi đi giết Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ đây”.
Lời vừa ra, Khương Hy liền giật mình. Thật sự ra được Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ rồi?
Hắn vội vàng nói:
“Trên đời này có người đạt được sao?”.
Đà chủ có chút ngạc nhiên, sao đột nhiên tên tiểu tử này lại có hứng thú rồi? Bất quá như vậy cũng tốt.
Hắn đáp:
“Thông tin chưa lan ra nhưng khoảng một tháng nữa sẽ có nhiệm vụ chính thức thôi, bản tọa thông báo trước cho ngươi để ngươi chuẩn bị trước, nhanh tay cướp đoạt con mồi.
Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ thế hệ này tên là Hiên Minh, là học sinh thứ sáu của Phu Tử, cảnh giới hiện tại là Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Ngũ Kiều.
Bất quá theo thông tin bản tọa thu thập được thì nửa tháng trước hắn đã bế quan, thời điểm xuất hiện kế tiếp có lẽ đã đột phá đến Hợp Lục Kiều như ngươi rồi”.
Khương Hy nghe xong liền nhẹ gật đầu, còn trong lòng thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, quả nhiên Hiên Minh nghe theo lời khuyên của hắn, Phu Tử rốt cuộc cũng chịu nhận làm học sinh.
Ngạc nhiên hơn
là Hiên Minh lại thật sự đạt được Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ, mặc dù đã được dự đoán trước nhưng ngạc nhiên thì vẫn là ngạc nhiên thôi.
Nếu nói Tam Đại Mạch Trúc Cơ được biểu thị như thế nào thì có thể hiểu như sau:
Thiên Mạch Trúc Cơ về cơ bản chính là ăn may, người nào may thì gặp phải nó, còn không thì thôi. Thiên Mạch không liên quan đến căn cơ hay thiên phú gì cả, chỉ cần đạt được Thiên Mạch thì nó sẽ giúp tu sĩ gột rửa kinh mạch toàn thân mà đề thăng tư chất thôi.
Địa Mạch Trúc Cơ lại đáng sợ hơn bởi nó trực tiếp liên quan đến thiên phú. Thiên phú càng cao thì số Luân đạt được sẽ càng nhiều. Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ chính là thiên phú tối đỉnh toàn thiên hạ.
Nhân Mạch Trúc Cơ thì có chút thực tế hơn bởi ai cũng có thể đạt được, bất quá Nhân Mạch Trúc Cơ đòi hỏi nỗ lực, nỗ lực và nỗ lực. Không một Mười Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ nào lại ngồi không mà đạt được cả.
Tất cả đều phải hi sinh thời gian tu luyện của mình để đi mở rộng nhân mạch cùng lấy sự tin tưởng và ngưỡng vọng của người khác.
Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ lại càng khủng hơn bởi nỗ lực bọn họ bỏ ra quá nhiều. Những người đạt đến được cái trình độ này trong quá khứ chí ít cũng phải mất hai mươi năm mới vào được Trúc Cơ cảnh, và đây là trong trường hợp thiên phú cao.
Hiển nhiên, hai mươi năm đó chính là công sức của Phu Tử đương thời, còn tiền nhân thì có khi còn nhiều hơn con số đó nữa kia.
Phu Tử của đời trước còn mất đến tận bốn mươi năm mà trình độ đạt đến cũng chỉ là Chín Mươi Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ mà thôi.
Như vậy thôi cũng đủ biết được thế hệ hoàng kim đáng sợ đến mức nào.
Khương Hy chỉ mất tám năm để thành tựu Trúc Cơ là do xuất phát điểm của hắn cao dọa người, nền tảng vừa tốt, công pháp vừa cao giai, có Nguyệt Hải tam nhân danh chấn hơn trăm vạn dân làm chỗ dựa.
Cho nên hắn mới có thể rút ngắn được rất rất nhiều thời gian để mở rộng nhân mạch của bản thân.
Trong Tam Đại Mạch Trúc Cơ, Nhân Mạch Trúc Cơ mới thực sự biểu lộ ra được cái gì gọi là cần cù bù thiên chất.
Quay lại Hiên Minh, hắn đạt được Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ cũng đủ cho thấy một mình thiên phú của Đại Địa chi thể kinh khủng đến mức nào rồi.
Khương Hy là người hiểu rõ tư chất của Hiên Minh nhất, chỉ có tam tạp linh căn, ngộ tính cũng không phải tệ nhưng chắc chắn không phải hạng quái vật như Cổ Linh Môn chủ.
Hiên Minh cũng có chút thông minh nhưng loại thông minh này đặt tại Thư Viện cũng không tính là quá nổi bật. Cho nên Khương Hy liền hiểu Đại Địa chi thể nó ‘cân’ hết mọi thứ cho hắn rồi.
Bất quá trong lòng Khương Hy cũng có chút vui, chí ít Hiên Minh không làm ô danh của Đại Địa chi thể, nếu không để vị kia biết được thể chất của hắn thì thể nào cũng treo lên đánh một trận.
...
Khương Hy trầm mặc một hồi rất lâu rồi nói:
“Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ cũng được, bất quá... ta cũng không có ý định đến Thư Viện tìm ngược đâu”.
Nói đùa, Hiên Minh đã bế quan thì ít nhất trong một tháng nữa mới xuất quan, coi như hắn đến trước thì thế nào, mấy đại lão của Thư Viện sẽ để yên được chắc.
Mà bản thân hắn chỉ cần tới gần Thần Cơ lão nhân ba trăm dặm thôi là sẽ bị phát hiện ngay chứ đừng nói là những tu sĩ khác.
Xét về độ an toàn thì Hiên Minh còn an toàn nhiều gấp mấy lần so với La Huyền Tử. Mà theo như lời của Đà chủ thì có lẽ hắn cũng không biết đến sự tồn tại của Đại Địa chi thể đi.
Khương Hy hiểu cái thể chất này nên cũng không điên đi tìm ngược, dù sao hắn cùng Hiên Minh trong tâm trí chính là cùng một thuyền, có điên mới tự đi đục cái thuyền này, ảnh hưởng đến tính toán tương lai của hắn.
Đà chủ nghe vậy liền thở dài một hơi, xác thực là vậy, tu sĩ khác có thể không biết nhưng hắn sao không nhìn ra được Khương Hy có ẩn tàng gì.
Trong thâm tâm của hắn, Khương Hy phần cao là đệ tử của đại tông môn cho nên chắc chắn đã từng nghe qua phong thanh danh tiếng của Thần Cơ chân nhân rồi.
Đám sát thủ Ngân Diện chỉ cần bước vào cảnh nội Đại Nguyệt Hoàng Triều thôi là sẽ bị âm thầm tóm lại rồi giải quyết ngay.
Về phần Khương Hy, hắn đại khái cũng hiểu được ngụ ý của cái ải này, chính là đi ám sát thiên kiêu của các đại tông môn.
Dạ Ma không đơn thuần chỉ là khảo hạch hắn làm sát thủ Kim Diện mà còn muốn chân chính mời hắn vào hạch tâm của thế lực.
Cho nên Dạ Ma không quản hắn thuộc thế lực nào, chỉ cần ra tay hạ sát thiên kiêu thành công là sẽ kéo hắn xuống nước ngay.
Kiểu như nếu hắn phản bội thì thông tin hắn giết thiên kiêu kia sẽ bị tuồn ra cho tông môn đó, đến lúc đó hắn sống không nổi.
Nếu hắn đồng ý làm hạch tâm thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, nhiều lắm là trong người lại có thêm một đạo cấm chế bậc Nguyên Anh cảnh nữa đi.
Nói chung nước của Dạ Ma rất sâu, hắn còn có chút hơi ngại khi thâm nhập sâu vào thế lực này đây.
Đà chủ cũng cảm thấy Khương Hy có chút cẩn thận quá nên con đường thành sát thủ Kim Diện sẽ cực kỳ dài.
Suy ngẫm một hồi rất lâu, hắn liền quyết định một sự việc tương đối oanh động, hắn nghiêm túc nói:
“Đã ngươi không muốn rời khỏi Bắc Nguyên thì bản tọa sẽ cho ngươi một đề nghị khác. Ngươi đã nghe qua Ma Đạo rồi chứ?”.