Khóe miệng Khương Hy bất ngờ cong lên, sau đó hắn quay trở lại trạng thái an tĩnh như cũ, Kế Trường Minh thấy vậy liền nói:
“Huyền Thủy Am có gì sao?”.
Khương Hy mỉm cười đáp:
“Chỉ có chút bất ngờ thôi, cũng không phải chuyện gì lớn lắm”.
Kế Trường Minh gật đầu không đề cập nữa, bởi có hỏi nữa hắn cũng biết Khương Hy sẽ không nói. Tâm tư của Khương Hy cực kỳ thâm trầm, chuyện này hắn hiểu, cho nên không có chuyện Khương Hy sẽ nói ra những gì đang nghĩ đâu.
Khương Hy cũng không để ý đến hắn, chỉ là hắn có chút không ngờ rằng Phụng Kiều lần này cũng đến, hơn nữa y phục lại giống hệt với Quan Mộng Hân. Đồng dạng, nàng cũng ngồi cùng tầng với hắn.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc nàng là đệ tử chân truyền của Huyền Thủy Am.
Bất quá hắn không biết từ bao giờ nàng lại thành đệ tử chân truyền rồi, cũng có thể là từ lúc đầu hoặc cũng có thể là sau sự kiện Bắc Nguyên Vạn Dặm.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì hắn lại thiên về ý đầu hơn, ngay từ đầu nàng đã là đệ tử chân truyền rồi bởi nàng còn sống sau một chiêu Băng Phong Tuyệt Địa của Tuyết Vương.
Đại thần thông đã ra, nếu nàng không có hậu chiêu của Nguyên Anh cảnh thì coi như nàng thiên tài lắm cũng không thoát được cái chết.
Khương Hy nhận ra nàng nhưng nàng cũng không nhận ra hắn, vì vậy không cần thiết phải đi chào hỏi làm gì.
Ngược lại, Quan Mộng Hân lại gửi đến hắn không ít lời chào thân thiện. Với người ngoài, nàng hẳn là nhìn trúng hắn, bất quá hắn biết, nàng cũng chỉ muốn làm quen mà thôi.
Quan Mộng Hân giống với Kế Trường Minh, Dục Hỏa trong người nàng cực kỳ ít, nếu không có gì bất ngờ thì sau khi vào Kim Đan cảnh có khi nàng cũng xuất gia như Liễu Thuận cũng nên.
Về phần các thiên kiêu khác thì hiện tại đang ngồi ở hai bên Cửu Tiêu Tông đây. Bên trái là thiên kiêu của Thần Điện, là một nữ tử, tuổi tác không tính là cao hơn hắn bao nhiêu, tu vi cũng là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Bát Kiều đỉnh phong.
Nàng gọi là Vu Chúc Lan.
Vu Chúc Lan là một nữ tử không cao lắm, nàng thấp hơn cả Quỳ Liên hẳn nửa cái đầu, mái tóc đen dài như thác nước, đôi mắt của nàng ánh lên một màu vàng tương đối thuần túy, so với Tuyết Lam thì không đẹp bằng nhưng cũng đồng dạng với Khắc Hoàng ngày trước.
Đây không phải là di truyền, cũng không phải do bộ tộc nào sở hữu mà là do công pháp của Thần Điện sinh ra.
Nghe bảo mắt chuyển thành màu vàng như vậy cũng đồng nghĩa với việc tu sĩ đó nhập môn thành công một môn đồng thuật gọi là Thánh Thần Kim Đồng.
Vu Chúc Lan chắc chắn là tu sĩ thuộc luyện hồn nhất mạch, hơn nữa thực lực tuyệt đối cao hơn Khắc Hoàng ngày trước.
Hắn không biết nếu nàng đấu với Quỳ Liên thì kết quả như thế nào, đồng dạng đều là luyện hồn nhất mạch, Quỳ Liên hẳn cũng không chiếm tiện nghi mấy trong trường hợp này nhưng bù lại nàng sở hữu tu vi cao cùng thủ đoạn phong phú.
Năm môn thần thông cùng tề tại một thân, đánh với nàng chẳng khác gì đi tìm ngược.
Coi như Vu Chúc Lan sở hữu pháp thuật cùng công pháp đối nghịch thì cũng chưa chắc đã đánh được với Quỳ Liên.
Bên trái là Thần Điện, bên phải tự nhiên là Địa Cung, thiên kiêu đời này của bọn họ có chút mạnh, dù không biểu thị ra bên ngoài nhưng Khương Hy biết, người này là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều.
Nội tình của Địa Cung đích xác không thể coi thường, cỗ thế lực này có thể bồi dưỡng ra được tu sĩ đồng cấp với Khương Hy trong thời gian ngắn ngủi.
So với Cố Phi Thiên, người này văn nhã hơn rất nhiều, bên ngoài nhìn vào lại giống một công tử hào hoa phong nhã, trên tay phe phẩy một cây quạt giấy, sắc mặt tiếu dung không ngừng.
Người này không tính là nghiêm túc, ngược lại thì có chút thân thiện, ngữ điệu nói chuyện cũng ôn hòa không kém.
Hắn tên là Mộc Hoa Cương.
Nghe qua thì có chút nữ tính nhưng Kế Trường Minh đã dặn hắn đứng nên nói như vậy bởi Mộc Hoa Cương sẽ thật sự bạo nộ.
Thực lực của Mộc Hoa Cương thế nào thì Kế Trường Minh không rõ nhưng theo lời hắn thì mạnh hơn hẳn so với bản thân hắn.
Bất quá hắn vẫn như cũ, nhất quyết không chịu thua, từ đó Khương Hy cũng âm thầm hiểu ra được cách đấu pháp của Mộc Hoa Cương không liên quan đến đánh đấm trực diện.
Khương Hy đối với Mộc Hoa Cương cùng Vu Chúc Lan gật đầu chào hỏi một chút rồi quay trở lại an tĩnh quan sát bên dưới.
Hắn không nhìn nhiều hai người kia bởi hắn nhìn đủ rồi bất quá cả hai người lại nhìn không ra sâu cạn của hắn.
Bọn hắn biết Khương Hy là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều, thực lực rất mạnh, có thể đem Kế Trường Minh đánh đến tơi tả mà không đổ chút giọt mồ hôi.
Vu Chúc Lan có tu vi thấp hơn thì không nói, chỉ có thể truyền âm trao đổi với Quan Mộng Hân, về phần Mộc Hoa Cương thì cố gắng quan sát Khương Hy thật kỹ.
Bề ngoài hắn chỉ biểu hiện Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Bát Kiều đỉnh phong nhưng hắn biết Khương Hy đã nhìn ra rồi, dù sao cao thủ đồng cấp chỉ cần dùng ánh mắt là biết.
Bất quá hắn lại không thể nhìn ra được tu vi của Khương Hy, đáng sợ hơn là càng nhìn thì hư ảnh của Khương Hy đột nhiên hiển hóa ra thân ảnh của hắn.
Thần sắc Mộc Hoa Cương liền ngưng trọng không thôi, hắn sao không nhận ra được đây là thủ đoạn của luyện hồn nhất mạch chứ.
Đồng dạng, Vu Chúc Lan cũng không kém, nàng là luyện hồn nhất mạch nhưng nếu không cẩn thận, nàng vẫn sẽ rơi vào Ảo Thuật của hắn như chơi.
Trong vô hình, Khương Hy không hề biết được, hai đại thiên kiêu này đã đưa hắn lên một bầu trời cao nào đó không rõ ràng.
Và đương nhiên, hắn không quan tâm thôi.
Khương Hy đến đây hôm nay ngoại trừ xem hội bớt buồn chán ra thì cũng đi nhìn thiên kiêu một chút, nhưng chuyện đó là thứ yếu.
Còn chính yếu là nhìn Thẩm Thanh Phong.
Đáng tiếc, sự kiện lớn bậc này của Hoàng Thành lại không thể nào dẫn động đại năng như Thái Sư đương triều ra, cùng lắm thì cũng chỉ nhìn được một chút người của Thẩm gia thôi.
Khoảng một tiếng sau, yến hội chính thức bắt đầu, sáu mươi thế gia Kim Đan cảnh thượng đài, mỗi nhà cử ra chính xác ba tu sĩ Trúc Cơ cảnh rồi đấu với nhau theo lôi đài chiến.
Tổng cộng có mười tòa lôi đài, mỗi tòa có sáu nhà, tương đương với mười tám tu sĩ Trúc Cơ cảnh.
Điểm đặc biệt ở đây là các tu sĩ có thể tự do lựa chọn lôi đài để tiến vào, từ đó sẽ không thể nào tránh được cảnh các thế gia bắt tay với nhau để hành động.
Dù sao thượng thế gia cũng chỉ có hai mươi nhà, kết minh được với nhiều nhà tự nhiên sẽ có lợi hơn. Chỉ cần vào được hai mươi thế gia này thì về sau thứ tự thế nào thì phải nhìn vào tự thân nội tình của thế gia đó.
Đại chiến rất nhanh liền xảy ra, từng tiếng hò hét, cổ vũ của các bên vang lên không ngừng, tiếng đấu pháp cũng bắn ra khắp nơi như liên thanh, chấn động xuất hiện liên hồi nhưng lại không ảnh hưởng đến bên ngoài.
Bởi ngăn cách giữa khu vực khán giả cùng lôi đài là một lớp kết giới phi thường cường đại, coi như đại năng Nguyên Anh cảnh tiền kỳ cũng không thể
nào phá được nó.
Kế Trường Minh ghé mắt qua chỗ Khương Hy nói:
“Ngươi nghĩ nhà nào sẽ lên đệ nhất?”.
Khương Hy nhìn qua một hồi rồi rơi vào trầm tư, câu hỏi này không khó, chỉ là còn phải nhìn vào thêm nhiều khía cạnh nữa.
Suy nghĩ một hồi, hắn nói:
“Nếu không có gì bất ngờ thì Khổng gia của lôi đài số năm sẽ thượng vị đệ nhất”.
Kế Trường Minh nhìn qua một chút rồi có chút không hiểu đáp lại:
“Khổng gia từ trước đến nay đều là trung thế gia, thực lực không tính là quá mạnh, lần này tham dự cũng chỉ có hai Hợp Bát Kiều cùng một Hợp Cửu Kiều, so với thượng thế gia còn kém hơn một chút, làm sao thượng vị đệ nhất được?”.
Khương Hy lắc đầu nói ra:
“Ngươi nói sai, cả ba người kia không phải Hợp Bát Kiều hay Hợp Cửu Kiều mà toàn bộ đều là Hợp Thập Kiều”.
Nghe vậy, Kế Trường Minh có chút ngạc nhiên, hắn vội hỏi Vũ Nhạc:
“Sư huynh, là thật sao?”.
Vũ Nhạc đưa tay lên vuốt chòm râu của mình một hồi rồi nói:
“Ta chỉ nhìn ra được một người, còn hai người còn lại thì vẫn là Hợp Bát Kiều”.
Sau đó, lão từ tốn quay sang nhìn Khương Hy mỉm cười nói:
“Khương sư đệ làm sao nhìn ra được vậy?”.
Theo quan hệ của Khương Hy cùng Kế Trường Minh tiến triển tốt thì Vũ Nhạc cũng không còn lấy tư cách trưởng bối để nói chuyện nữa, thay vào đó là xưng hô thân cận như thế này.
Đoạn thời gian này lão không phát hiện ra Khương Hy có điểm gì kỳ lạ, cả ngày chỉ có họa phù thôi, thi thoảng sẽ ngẫu nhiên mở miệng nói chuyện với Kế Trường Minh một, hai.
Nói chung thì tác phong ẩn dật có hơi hướng của tông môn ẩn thế, ít giao thiệp với bên ngoài.
Bất quá Vũ Nhạc cũng sẽ không vội vàng kết luận Thiên Nguyệt Tông không xuất thế mà lựa chọn quan sát nhiều hơn.
Dù sao sống đến ngần này tuổi, lão đương nhiên cẩn thận mười phần.
Khương Hy nghe lão nói xong liền cười cười nói ra:
“Cả ba đều vận dụng một loại kỳ thuật gọi là Tàng Hoa Trầm Thủy, loại kỳ thuật này phát huy mạnh nhất khi ở trong không gian có nhiều tu sĩ sở hữu tu vi giống nhau.
Hiện tại, tính mỗi số lượng tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Bát Kiều thì ở đây đã có đến gần ngàn người rồi, cho nên hai người kia có thể thành công giả dạng Hợp Bát Kiều.
Về phần người Hợp Cửu Kiều kia thì số lượng xung quanh có chút ít nên khí tức khá phiêu miễu”.
Vũ Nhạc suy nghĩ một chút rồi nói:
“Tu vi viễn siêu hơn cũng không thể phát hiện?”.
Khương Hy lắc đầu đáp:
“Chỉ có thể che giấu dưới Nguyên Anh cảnh”.
Kế Trường Minh ngồi bên suy nghĩ một hồi rất lâu rồi nói ra:
“Tàng Hoa Trầm Thủy... Ta chưa nghe bao giờ”.
Khương Hy cười đáp:
“Đây là kỳ thuật xuất phát từ một tông môn gọi là Thủy Nguyệt Động ở Đông Vực, đây là một thế lực đỉnh tiêm về Ảo Thuật cùng các thủ đoạn luyện hồn nhất mạch, nếu ngươi gặp bọn họ thì cẩn thận một chút”.
Kế Trường Minh gật đầu, hắn hiểu ý của Khương Hy là đang nhắc đến bí cảnh Thượng Dao Thiên Trì, một khi vào nơi đó thì tính mạng do mình giữ lấy, tông môn chống sau lưng không quan trọng.
Dĩ nhiên, Thủy Nguyệt Động kia cũng sẽ tham dự vào bí cảnh đó.
Riêng Vũ Nhạc lại nghĩ khác, lão đúng là chưa từng nghe qua Tàng Hoa Trầm Thủy bao giờ, đây hẳn là kỳ thuật đặc biệt của Đông Vực đi, mặt khác, lão xác nhận Khương Hy cũng không nói dối.
Trên thực tế, Khương Hy cũng không cần nói dối làm gì, ba người của Khổng gia đúng thật là sử dụng kỳ thuật Tàng Hoa Trầm Thủy bởi ở đời trước, hắn đã vô tình gặp được một đệ tử của Thủy Nguyệt Động.
Từ đó hắn đã kiến thức được một chút về môn kỳ thuật này.
Chỉ có điều hắn không hiểu bằng cách nào ba người của Khổng gia lại biết được kỳ thuật này bởi Tàng Hoa Trầm Thủy không ngoại truyền. Đương nhiên, thắc mắc thì thắc mắc chứ hắn cũng không hơi đâu đi tìm hiểu ngọn ngành làm gì.
Chuyện nhà người ta hắn quản chỉ tổ thiệt thân, không cẩn thận có khi lại vô tình lôi ra một bí mật nào đó không thể để ngoại giới biết được.
Đột nhiên, giọng của Vu Chúc Lan vang lên ở bên cạnh.
“Khương đạo hữu, ta muốn hiểu thêm một chút về Tàng Hoa Trầm Thủy, không biết đạo hữu có thời gian không?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền mỉm cười có chút mê dụ đáp lại:
“Không có gì, ta cũng đang rảnh”.
Vu Chúc Lan mỉm cười gật đầu, không qua mấy giây, cả Quan Mộng Hân cùng Mộc Hoa Cương đều cố tình chen vào để nghe cùng.
Bọn hắn dù sao cũng là người Bắc Nguyên, tu hành đến tận bây giờ cũng chưa từng rời khỏi Bắc Nguyên bao giờ nên mọi chuyện ở các địa giới khác cũng tương đối hiếu kỳ.
Đặc biệt loại kỳ thuật Tàng Hoa Trầm Thủy này cũng có chút môn đạo, dùng nó để giả heo ăn thịt hổ cũng không tồi, cẩn thận một chút thì có khi còn che giấu được tai mắt của Quan Nhân Các cùng Dạ Ma cũng nên.
Khương Hy cũng không ngại đông người nên từ tốn giải thích một chút, bầu không khí nhìn qua rất hòa hợp, không thấy được cảnh tượng đấu đá nhau của các đại tông môn gì hết.
Mấy vị tu sĩ Kim Đan cảnh thấy vậy liền quay sang nhìn nhau một hồi rồi mỉm cười gật đầu, đồng lòng sẽ không can thiệp vào chuyện này.
Chuyện của người trẻ tự nhiên để người trẻ giải quyết đi.
Mâu thuẫn của thế hệ trước tốt nhất không nên đưa vào.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!