Huyền Lục

Cao thủ đại nội


trước sau

Một đường này tu sĩ Kim Đan cảnh suy nghĩ rất nhiều, hắn biết linh thức của Khương Hy mạnh nhưng dù gì hắn cũng là Kim Đan cảnh, linh thức cường hoành khó có thể tin nổi, cho nên mới phát hiện được mấy trò ‘vặt vãnh’ đánh lừa kia.

Nhưng có một vấn đề hắn nghĩ mãi vẫn không ra, đó là bằng cách nào Khương Hy lại có thể khiến sự tồn tại của bản thân trở nên mờ nhạt đến như vậy.

Thi thoảng hắn sẽ bị mất dấu Khương Hy nhưng khoảng một, hai giây sau lại xuất hiện lại, cái cảm giác chập chờn đó hiện hữu không chỉ vài mà đến hàng chục lần liền.

Bất quá không nói đến chuyện đó, riêng chuyện bây giờ cũng khiến hắn càng không thể lý giải nổi.

Bởi hắn mất dấu Khương Hy rồi.

Càng tiến sâu vào bên trong Tinh Sơn Thành, cảm ứng của hắn về Khương Hy hoàn toàn biến mất không còn chút tăm hơi, thậm chí hắn mở hết toàn bộ linh thức ra thì cũng không tìm đến được.

Nếu không phải có biện pháp kiểm tra hệ thống phòng thủ của Tinh Sơn Thành thì có khi hắn còn nghĩ tòa thành này đã bị một tòa trận pháp bao phủ cũng nên.

Hắn cẩn thận di chuyển từng bước chân một, đồng thời linh thức cũng thu liễm lại thành từng sợi tuyến len lỏi vào bên trong dòng người hòng tìm đến bản thân Khương Hy.

Hành động chi li từng chút một, đồng thời cũng có vẻ rất quen thuộc.

Khương Hy ẩn nấp trong bóng tối cuối cùng thấy được tu sĩ Kim Đan cảnh kia và sắc mặt hắn cũng có chút hơi ngưng trọng lại.

Tu sĩ Kim Đan cảnh này ăn mặc phổ thông, dung mạo thuộc về trung niên nhân bình thường nhưng thủ đoạn sử dụng linh thức lại mang chút hơi hướng của cao thủ đại nội.

Khương Hy vốn nghĩ bản thân mình đã cố gắng thu liễm bản thân lại rồi, nhiều lắm cũng chỉ nổi lên trong vòng đại tông môn thôi nhưng rốt cuộc vẫn bị hoàng cung để ý đến.

Đối tượng này không dễ chơi bởi đất của Đại Tinh Hoàng Triều cực kỳ rộng, lực hiệu triệu cao thủ cũng cực kỳ khủng khiếp.

Hắn phát hiện ra được một người thì liệu trong bóng tối có tồn tại những người khác không?

Chuyện này hắn vô pháp phán đoán nhưng trước mắt hắn bắt buộc phải xử lý người này, nếu không hắn khó có thể thoát vây được.

Hắc Trúc Bút đột ngột xuất hiện trong tay rồi nhanh chóng cách không họa một đạo tự phù văn ở ngay dưới bước chân của tên tu sĩ Kim Đan cảnh kia.

Cùng lúc đó, mặt đất bên dưới tu sĩ Kim Đan cảnh đột ngột bừng sáng lên, một đạo phù văn chữ ‘bộc’ khổng lồ xuất hiện không báo trước.

Hai con ngươi hắn lập tức co lại.

Bộc Tự Phù!

Oanh!

Một tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên, một cột lửa khổng lồ oanh thẳng giữa phố phường xông thẳng lên trời cao, một vài người ở phụ cận không kịp tránh liền bị vây vào bên trong cột lửa này.

Hàng loạt kiến trúc nhà cửa trong phạm vi hai mươi mét xung quanh bị phá hủy không còn chút mảnh vụn, thương vong xuất hiện khắp nơi.

Dân chúng xung quanh bị tình huống này bất ngờ lập tức chạy tán loạn ra xung quanh, miệng hò hét hoảng sợ không ngớt.

Tu sĩ Kim Đan cảnh ở ngay tâm vụ nổ không kịp chạy trốn nên trực tiếp lãnh đầy đủ một chiêu này nhưng hắn dù gì cũng là Kim Đan cảnh.

Khí tức của hắn bộc phát ra như thủy triều rồi ngự khí lên tận trời cao, nhưng không bay được bao nhiêu thì một lực áp khổng lồ từ trên trời lập tức ép hắn rơi xuống mặt đất.

Rầm!

Mặt đất nứt ra hàng loạt các đường nứt vỡ, thân hình của hắn nằm sâu trong một vùng trũng, lực áp mỗi lúc một mạnh kinh người.

Ở trên trời cao, Lục Thần Du ngự kiếm nhìn tên tu sĩ kia đầy sát khí, trọng trường ý cảnh bộc phát như từng quả núi đè xuống người tên kia.

Tinh Sơn Thành những năm này chịu thiệt hại quá nặng, bây giờ còn đang trong giai đoạn phục hồi nguyên khí nên có thể nói là rất nhạy cảm.

Lục Thần Du lại càng nhạy cảm hơn bởi thiệt hại kinh khủng từ trận chiến năm đó sẽ khiến hắn khó nộp đủ sưu thuế cho Hoàng Triều vào cuối năm nay.

Nếu bây giờ có người dám cố ý gây bất lợi cho Tinh Sơn Thành, Lục Thần Du xác thực sẽ xách đao chém người ngay không cần biết là nguyên nhân gì.

Theo sau sự xuất hiện của Lục Thần Du, ba vị lão tổ của Tần gia, Chu gia cùng Tiêu gia cũng ngự kiếm lên tận trời cao, ánh mắt chứa đầy tinh mang nhìn thẳng xuống tên tu sĩ Kim Đan cảnh đang nằm giữ vũng máu be bét kia.

Khương Hy ở xa thấy thế liền thở nhẹ một hơi rồi quay lưng vận Nhân Gian Hành Tẩu lên trốn đi.

Hắn còn ở đây lâu nữa sẽ không thoát được khỏi thế thiên la địa võng mất, những năm này theo tình báo của hắn thì Tinh Sơn Thành chẳng khác gì đang sống trong thời chiến, quân đội được cử đi tuần hành ở khắp nơi để tránh có người muốn gây hại.

Đương nhiên Khương Hy không ngại đám quân đội này bất quá Lục Thần Du thì khác.

Khí tức Lục Thần Du đang phát ra hiện tại không hề kém Tuyết Lam ngày trước, là Hóa Nguyên cảnh sơ kỳ.

Năm đó Khương Hy nghe nói hắn bị thương rất nặng, không có mấy năm khó có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong chứ đừng nói là Hóa Nguyên cảnh.

Đáng tiếc, Khương Hy không biết chuyện Trác Nhiên cho Kim Đan, nếu không cũng đã chẳng suy nghĩ nhiều đến thế rồi.

Tu sĩ Hóa Nguyên cảnh có linh thức cực mạnh, nhân lúc Lục Thần Du còn đang tập trung vào tên kia, hắn phải lo chạy nhanh ra khỏi thành mới được.

Tinh Sơn Thành không lớn như Hoàng Thành nên hắn chạy rất nhanh, trong chốc lát đã có thể lẻn ra ngoài thành mười dặm rồi.

Hắn nhanh chóng xác nhận lại một lần nũa, phát hiện không còn người đi theo liền bọc ngược lại hướng bắc chạy về Hoàng Thành.

Cánh tay phải được giấu kỹ trong ống tay áo nhưng dưới tốc độ nhanh như thế này, cánh tay đó của hắn liền lộ ra run rẩy không ngừng.

Bộc Tự Phù không phải phù văn bình thường bởi sức công phá của nó tỷ lệ thuận với độ lớn của phù văn.

Khương Hy đã truyền rất nhiều nhân tức cùng linh thức của mình vào đạo phù đó. Bạo tạc diễn ra rất mạnh, thương vong tất nhiên sẽ có.

Hắn ít nhiều gì cũng sẽ bị trúng nghiệp lực bởi người chết lần này là phàm nhân vô tội, số lượng có lẽ cũng tầm mười người, còn người bị thương thì lên đến con số hàng chục.

Thời gian cấp bách, Khương Hy cũng không còn cách nào khác ngoại trừ việc phải dùng đến hạ sách này, và cũng chỉ có cách này mới có thể trực tiếp dẫn Lục Thần Du ra bên ngoài.

Ba vị lão tổ thế gia nghe thấy vụ nổ chắc chắn sẽ đến nhưng phần nhiều là đến xem náo nhiệt, duy chỉ có Lục Thần Du là đến để xuất thủ bởi con dân Tinh Sơn Thành bị cuốn vào trong.

Lục Thần Du tuyệt đối sẽ bạo phát không nương tay, tên tu sĩ Kim Đan cảnh kia xem như thảm rồi.

...

...

Khương Hy chạy được một đoạn rất xa, không đến ba mươi phút sau, hắn đã chạy ra khỏi địa vực của Tinh Sơn Thành nhưng giữa lúc này, dị biến phát sinh.

Một lớp màn chắn vô hình bất chợt xuất hiện chắn trước mặt, tốc độ của hắn quá nhanh nên không kịp hãm lại.

Ngay lập tức, hắn va chạm vào lớp màn chắn đó, xung lực kích ngược vào bên trong thể nội, một cỗ ngọn ngọt dâng lên đến tận cổ rồi từ tốn trào
ra ngoài.

Hắn chật vật chống người dậy nhìn về phía trước, thần sắc ngưng trọng đến cực điểm bởi ba mươi mét trước mặt hắn là một lão nhân mặc một bộ hắc bào có ký hiệu của Đại Tinh Hoàng Triều.

Lại thêm một cao thủ đại nội.

Lão nhân này nhìn rất già, cực kỳ già, râu tóc trắng xóa như tuyết, làn da tái nhợt đầy nhăn nheo không chút sức sống, nếu không phải Khương Hy cảm ứng được nguy hiểm từ lão thì có khi hắn đã nghĩ lão là người chết.

Lão nhân này chắc chắn là Kim Đan cảnh, hơn nữa tu vi còn mạnh hơn tên trước đó.

Ở khoảng cách gần như thế này, vô luận là linh thức hay sắc dục ý cảnh thì Khương Hy cũng vô pháp phát hiện ra lão.

Hắn đứng dậy lắc đầu nói ra:

“Hoàng cung thật coi trọng ta, đến hai tu sĩ Kim Đan cảnh cũng được cử đi”.

Lão nhân đưa hai con mắt vẫn đục kia nhìn hắn một hồi rồi gật đầu đáp lại, thanh âm khản đặc như bị mắc cái gì ở cổ.

“Thực lực không tồi, không những lừa được mười hai tu sĩ Kết Đan cảnh mà đến cao thủ đại nội Kim Đan cảnh cũng bị ngươi tính kế được”.

Khương Hy miễn cưỡng mỉm cười nói ra:

“Lão tiền bối quá khen, không biết hoàng cung đang có ý định gì với vãn bối đây?”.

Lão nhân chắp tay sau lưng nhìn hắn đáp lại:

“Lão phu không hiểu được từ đâu ngươi có thể lấy ra được bộ dáng tự tin đó nhưng hôm nay ngươi phải đi với lão phu một chuyến”.

Khương Hy đưa tay lên quẹt máu ở trên khóe miệng rồi thu nụ cười lại, ánh mắt đầy lạnh nhạt nhìn về phía lão nói ra:

“Lão tiền bối không sợ Thiên Nguyệt Tông?”.

Lão nhân thấy biểu cảm của hắn đột ngột thay đổi cũng có chút bất ngờ nhưng ý lão đã quyết, chuyện gì cũng không thể cải biến được.

Thanh âm khản đặc kia của lão lại vang ra:

“Lão phu không biết Thiên Nguyệt Tông của ngươi như thế nào nhưng Đại Nguyệt cách xa Đại Tinh, xem như ngươi âm thầm cầu cứu thì nước xa cũng không cứu được lửa gần. Chưa kể bên người ngươi không có cao thủ đi theo bảo vệ, lão phu muốn bắt ngươi cũng không khó”.

Khương Hy bình tĩnh nói tiếp:

“Làm sao lão tiền bối có thể chắc chắn ta không có người bảo vệ?”.

Lão nhân lắc đầu từ tốn bước lại gần hắn, tốc độ từ tốn không có chút gì vội nhưng mỗi bước tiến tới của lão làm nội tâm Khương Hy lại càng trầm hơn một chút.

“Nếu có thì cũng nên xuất hiện rồi, đừng câu giờ nữa, đi theo lão phu thôi”.

Khương Hy nhanh chóng truyền linh thức vào bên trong tấm hắc lệnh, sắc mặt của hắn lập tức tái nhợt lại như tờ giấy, đồng thời, một uy áp khủng khiếp lập tức buông ra ngoài.

Lão nhân đang tiến lại gần hắn cũng phải ngưng lại, thần sắc ngưng trọng đến cực điểm.

Nguyên Anh Uy!

Thật sự có người?

Nhưng không được bao lâu, khóe miệng lão khẽ cong lên, từng vết nhăn trên mặt khẽ động đậy có chút xấu xí, lão bình tĩnh nói ra:

“Nguyên lai là thủ đoạn lưu lại của Nguyên Anh cảnh, đáng tiếc, ngươi chưa vào Ngưng Dịch cảnh, tự nhiên vô pháp chủ động sử dụng được”.

Cao thủ đại nội không hổ danh là cao thủ đại nội, lão nhân này trong thời gian ngắn có thể tìm ra được nguồn gốc của Nguyên Anh cảnh.

Khương Hy vốn muốn mượn vào đó để uy hiếp lão một chút nhưng không ngờ lão nhân này quá già đời, trước đây tuyệt đối đã làm chuyện bắt thiên kiêu như thế này không ít lần.

Lão nhân này không hạ sát hắn mà chỉ muốn đưa hắn đi, tự nhiên ngay từ đầu đã đoán được trên người hắn có thủ đoạn Nguyên Anh cảnh lưu lại, giết chỉ tổ tự sát thôi.

Thay vào đó, bắt sống lại sẽ dễ hơn, lấy tu vi kinh người của lão thì chuyện này lại càng đơn giản đến mức không cần suy nghĩ.

Khương Hy chịu hao tổn quá nhiều linh thức để khu động Nguyên Anh Uy nên bây giờ cơ hồ đã nỏ mạnh hết đà rồi, hắn chạy cũng không được nữa.

Lão nhân từ tốn nâng tay lên hóa thành trảo tóm lấy bả vai hắn, cánh tay khô gầy kia nhìn không có chút sức lực nhưng lại khiến nửa cơ thể của hắn không cách nào động đậy được.

Lão tóm vai hắn rất tùy ý nhưng lại làm hắn có cảm giác khớp vai như sắp tháo rời đến nơi vậy.

Khương Hy không cam lòng, Hắc Trúc Bút nhanh chóng quẹt qua một đường, Nhất Tự Phù bay ra chém về phía lão.

Lão nhân lắc đầu mỉm cười... khinh miệt.

Lão trừng mắt lên, uy thế của lão tràn ra bóp nát Nhất Tự Phù trong một khoảnh khắc, đồng thời đạo phù văn đang được họa giữa chừng cũng bị tán ra thành linh khí trở lại.

Khương Hy phun ra một ngụm máu tươi, hai chân có chút run rẩy khuỵu xuống dưới đất nhưng một bả vai của hắn vẫn bị cánh tay khô gầy kia của lão treo giữa không trung.

Lão nhân mỉm cười nói ra:

“Tiểu hữu, không nên chống cự, người thiệt duy nhất chỉ có ngươi thôi”.

Khương Hy liếc mắt qua lão rồi nói:

“Lão tiền bối, ngươi tuyệt đối đừng để ta chạy, nếu không về sau ta nhất định sẽ giết ngươi”.

Lão nhân gật đầu đáp lại:

“Ngươi yên tâm, cơ hội đó sẽ không bao giờ đến”.

“Đến hay không đến, không phải do ngươi quyết định”.

Một thanh âm khác đột nhiên vang lên bên cạnh, cả Khương Hy lẫn lão nhân đều dựng hết cả tóc gáy lên.

Nguy hiểm!

...

...

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!

Tác cảm ơn!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện