Nhưng nghĩ kỹ lại thì nàng tốt nhất không nên trêu hắn làm gì, tránh để lại ấn tượng đầu không được tốt.
Nàng mỉm cười nói ra:
“Khương tiểu tử, quy củ không dùng được với trưởng lão Ngọc Diện, huống hồ lão thân cũng không phải Ngọc Diện bình thường, tra ngươi vẫn được.
Mặt khác, ngươi là người thông minh, không cần phải hỏi ngu ngốc đến thế”.
Nghe vậy, Khương Hy vẫn còn chút hậm hực nhưng cũng chẳng thể phát tiết ra được. Tuyết Giang Viên Nguyệt nói đúng, quy củ là chết, người là sống, nàng muốn tra thì ai cản được.
Chưa kể ngày hôm đó nàng cũng ở đó, dung mạo thật của hắn cũng bị nàng thấy rồi, hôm nay hắn còn xưng luôn cả tên thì trừ bỏ quá khứ ra chắc còn lại cái gì cũng không thể che giấu được nàng.
Suy nghĩ một hồi, hắn cẩn thận đứng dậy nói ra:
“Tuyết Giang tiền bối cứu vãn bối không biết có dụ ý gì?”.
Tuyết Giang Viên Nguyệt đưa tay ra vỗ nhẹ lên tảng đá bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống đó rồi nói. Bất quá bối phận song phương có chút chênh lệch nên hắn vẫn còn chút do dự.
Nàng thấy hắn còn chần chừ mất thời gian nên nói tiếp:
“Ngươi quá cao, lão thân mỏi cổ”.
Lời này có lý, cãi cũng không lại, kể cả khi nàng đứng thì cũng chỉ đứng ngang ngực hắn, nay nàng đã ngồi xuống, hắn còn đứng nữa thì khoảng cách giữa hai bên xác thực đủ mỏi cổ.
Khương Hy từ tốn ngồi xuống cạnh nàng, đồng thời cũng cách xa nàng nửa mét có dư. Tuyết Giang Viên Nguyệt cũng không biết nói gì hơn, nàng lắc đầu nói:
“Quỷ Mâu là Ma Mạch Trúc Cơ nên không biết được bản chất Trúc Cơ chân thật của ngươi nhưng lão thân lại khác, Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ của ngươi không thoát được. Chả trách sao mười năm nay không ai có thể tìm đến ngươi”.
Khương Hy cũng đã đoán nàng biết chuyện này rồi, dù sao tại thế hệ hoàng kim, nàng cũng là Chín Mươi Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, thiên phú ngang ngửa với Phu Tử đời trước, phát hiện ra hắn cũng chẳng phải chuyện bất ngờ.
Bất quá hắn lại nghe ra được một trọng điểm khác từ câu này của nàng, đó là Quỷ Mâu trưởng lão là người của Ma Đạo. Dạ Ma quả nhiên trải dài khắp thiên hạ, đến nơi thần bí như Cực Tây cũng có thể thẩm thấu sâu đến vậy.
Hắn bình tĩnh đáp lại:
“Vậy tiền bối định cáo tri thông tin của vãn bối lên nhiệm vụ Ngân Bảng sao?”.
“Tiểu tử ngươi còn hậm hực?”, Tuyết Giang Viên Nguyệt quay sang hòa ái nói.
Khương Hy bặm môi một chút rồi thành thật gật đầu, hắn xác thực vẫn còn hậm hực, hắn biết thân phận này của hắn sẽ không che giấu được lâu nhưng chí ít cũng phải đợi hắn Kim Đan đã rồi hẳn lộ chứ.
Đáng tiếc, hắn vô tình xuất hiện trước mặt Tuyết Giang Viên Nguyệt quá sớm, nhưng nếu nghĩ kỹ thì cũng nhờ đó, nàng mới âm thầm đi theo hắn, giúp hắn thoát khỏi một kiếp bị bắt về hoàng cung Đại Tinh.
Nàng vẫn được xem là ân nhân của hắn, cho nên hành động hậm hực này tính ra vẫn có chút thất lễ.
Suy nghĩ một chút, hắn liền ôm quyền tạ lỗi. Tuyết Giang Viên Nguyệt cũng không để ý đến lắm, nàng hóa ái nói ra:
“Ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều, bây giờ ngươi là Ám Bộ của Dạ Ma, lão thân là trưởng lão Ngọc Diện, tự nhiên sẽ xuất thủ bảo vệ ngươi”.
Khương Hy từ tốn đáp:
“Đổi lại vãn bối cần làm gì?”.
Tuyết Giang Viên Nguyệt mỉm cười nói ra:
“Không cần làm gì cả, lão thân muốn dạy ngươi”.
“Dạy vãn bối?”, Khương Hy có chút không hiểu.
Nàng nói tiếp:
“Phù Linh chân nhân không sở hữu thiên tư tu hành tốt nhưng lý giải về công pháp của chân nhân xác thực độc bộ thiên hạ, công pháp của ngươi rất thú vị, phẩm chất dù kém hơn Thất Tự Thánh Hiền một chút nhưng đã cao hơn rất nhiều so với các công pháp trong thiên hạ.
Mặt khác, chân nhân không phải Nhân Mạch Trúc Cơ, phương hướng tu hành của ngươi không thể nào dựa theo mỗi lời chân nhân để đối chiếu được”.
Tuyết Giang Viên Nguyệt không hổ danh là kỳ tài thế hệ hoàng kim, nàng nhìn qua thôi cũng đoán được tình huống của Tam Dục, dựa vào ngữ khí của nàng, hắn cũng biết nàng chẳng thiết tha gì với môn công pháp này của hắn.
Vì vậy không cần lo nàng đoạt công pháp.
Bên cạnh đó, Thất Tự Thánh Hiền trong miệng nàng chính là công pháp trấn phái hàng vạn năm qua của Hạo Nhiên Thư Viện, bao gồm bảy quyển tự thư theo thứ tự là Thiên, Địa, Nhân, Nhật, Nguyệt, Tinh, Minh.
Mỗi quyển tự thư này có đẳng cấp lên đến đỉnh cấp Kim Đan công pháp, không hề thua kém Sắc Dục Thiên toàn quyển của Khương Hy một chút nào.
Ngày trước Khương Hy hướng Hiên Minh đến Thư Viện tu hành cũng là vì hai cuốn Địa Tự Thư cùng Minh Tự Thư trong Thất Tự Thánh Hiền, nếu có thể tu luyện thêm Nhân Tự Thư, chiến lực của hắn tuyệt đối sẽ kinh người.
...
Khương Hy im lặng suy nghĩ những lời của Tuyết Giang Viên Nguyệt một chút rồi nói ra:
“Vãn bối tu hành có chỗ nào sai sao?”.
Tuyết Giang Viên Nguyệt lắc đầu đáp:
“Ngươi tu luyện không sai, một đường tự ngộ ra được phương hướng tu hành của Nhân Mạch Trúc Cơ như thế này cũng đã đủ chứng minh thiên tư tu hành của ngươi rồi.
Lão thân không thể truyền Thất Tự Thánh Hiền cho ngươi vì đây là quy định của Thư Viện nhưng lão thân có thể dạy ngươi vận dụng nhân tức mạnh hơn bây giờ”.
Khương Hy cẩn thận nói tiếp:
“Vãn bối thật không cần làm gì hết?”.
Tuyết Giang Viên Nguyệt dạy hắn cách tu hành nhân tức tự nhiên là một chuyện tốt, chỉ là hắn không hiểu động cơ của nàng như thế nào cả.
Nàng tu hành đã có ngàn năm, sống lâu như vậy đã sớm thành tinh, huống hồ mấy trăm năm trở lại đây nàng sinh hoạt tại Dạ Ma chứ không phải Thư Viện, lời của nàng hắn không thể nào tin tưởng hoàn toàn được.
Tuyết Giang Viên Nguyệt từ tốn nói ra:
“Ngươi nhận ra lão thân thì Phù Linh chân nhân hẳn đã kể chuyện xưa kia cho ngươi nghe rồi. Lão thân đời này tu luyện xem như không tệ, thiên phú không lại Phu Tử nhưng lão thân không sợ.
Bất quá lão thân vẫn có khúc mắc với Phu Tử, nếu như năm đó lão không xuất thế, liệu cái vị trí Phu Tử có phải do lão thân tiếp nhận không, lão thân không biết được”.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi đáp lại:
“Năm đó còn có La Sơn tiền bối, tuy rằng chỉ có Tám Mươi Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ nhưng lấy tác phong của Thư Viện, tiền bối hẳn sẽ được thông hôn”.
Tuyết Giang Viên Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh rồi cảm khái nói ra:
“Ngươi nói không sai, nếu Phu Tử không xuất thế, lão thân phải thành thân với lão già La Sơn kia, sau đó lão già đó sẽ lên làm Phu Tử. Nho Môn không công nhận nữ nhân, đây chính là bi ai của lão thân”.
Khương Hy tựa hồ nghĩ đến gì đó rồi từ tốn đáp lại:
“Tiền bối muốn dạy vãn bối để rồi vãn bối đi đánh bại hết thế hệ này của Thư Viện?”.
Tuyết Giang Viên Nguyệt nhìn hắn mỉm cười nói ra:
“Ngươi rất thông minh, lão thân không làm Phu Tử được nhưng có thể dạy ra một người mạnh hơn Phu Tử đời kế tiếp, đây chính là đáp trả của lão thân đối với Nho Môn nhất mạch”.
“Người mạnh nhất đời này của Thư Viện không phải là Nhân Mạch Trúc Cơ”, Khương Hy từ tốn đáp.
Tuyết Giang Viên Nguyệt nói:
“Tiểu tử Hiên Minh không tệ, hắn không thể làm Phu Tử nhưng địa vị của hắn về sau sẽ không thua Thần Cơ chân nhân đời này. Lão thân không bắt ngươi nhắm vào hắn, chỉ cần nhắm vào Nhân Mạch Trúc Cơ là đủ”.
Nghe vậy, Khương Hy liền cười cười đáp lại:
“Bao gồm Tuyết Giang gia?”.
“Không có ngoại lệ”.
“Tiền bối đang muốn vãn bối trở mặt với Thư Viện sao?”.
Tuyết Giang Viên Nguyệt mỉm cười nói:
“Ngươi không thích Thư Viện, nếu không đã không suốt ngày chạy trốn Trác Nhiên”.
“Không thích cùng đối địch
khác xa nhau”.
“Đã làm sát thủ, ngươi sẽ được mọi người yêu nhưng đồng thời cũng bị mọi người hận, sớm muộn gì Thư Viện cũng hận ngươi, chi bằng hận từ sớm”.
Khương Hy trầm mặc một hồi rồi nói:
“Hận thù không phải cách vãn bối dùng làm động lực tu hành, đạo khác biệt, vãn bối có thể đánh bại thiên kiêu đời này của Thư Viện nhưng không muốn kết thù”.
Tuyết Giang Viên Nguyệt mỉm cười đáp:
“Chỉ cần ngươi đánh bại bọn hắn, hận thù hay không lão thân không quản”.
Khương Hy gật đầu đáp:
“Vậy thì vãn bối đồng ý”.
“Trẻ nhỏ dễ dạy”, Tuyết Giang Viên Nguyệt mỉm cười nói.
Nàng nói tiếp:
“Lão thân không thu đồ, ngươi cũng đã có sư thừa nên về sau ngươi gọi lão thân bằng hai tiếng tiên sinh là được”.
Nghe vậy, Khương Hy liền đứng dậy ôm quyền khom người hành lễ.
“Thỉnh an Tuyết Giang tiên sinh”.
Tuyết Giang Viên Nguyệt lắc đầu nói:
“Đừng gọi lão thân là Tuyết Giang tiên sinh, ngươi cùng lão thân đều là người của Dạ Ma, về sau gọi lão thân là Minh Kính tiên sinh. Lão thân sẽ xem như chưa nghe qua tên của ngươi, Ám Bộ”.
Khương Hy lại biết được thêm ngoại hiệu của nàng, Minh Kính trưởng lão, hắn liền mỉm cười đáp lại:
“Vâng, Minh Kính tiên sinh”.
Minh Kính trưởng lão gật nhẹ đầu, sau đó nàng nhìn qua bộ dáng của hắn một chút rồi vô tình nhớ về một đoạn ký ức, nàng mỉm cười nói ra:
“Lão thân nghe Bỉ Luân nói ngươi không quỳ, kể từ thời điểm gia nhập Dạ Ma đến nay, ngươi chưa từng quỳ trước mặt ai, kể cả Quỷ Mâu”.
“Bỉ Luân?”.
“Là Đà chủ của phân đà Nguyệt Hải Thành, ngoại hiệu của hắn là Bỉ Luân, nhất đẳng Kim Diện Bỉ Luân”.
Nguyên lai là Đà chủ, dựa theo lời của Minh Kính trưởng lão, hắn có vẻ nghe ra được một mùi quan hệ nội bộ phức tạp của Dạ Ma nhưng tạm thời hắn sẽ không đem chuyện này lên mặt bàn.
Thực lực không đủ thì tránh can thiệp quá sâu.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi nói:
“Vãn bối không nguyện ý quỳ nếu không thực sự đáng, mong tiên sinh không giận”.
Bao gồm cả việc nhận tiên sinh trước đó.
Minh Kính trưởng lão lắc đầu đáp:
“Lão thân là cao thủ Nho Môn nhưng ghét Nho Môn, chút lễ giáo đó ngươi không cần quan tâm làm gì. Nhưng hành động này của ngươi trong mắt nhiều người vẫn được xem là kiêu ngạo không biết trời cao đất dày”.
Khương Hy mỉm cười đáp:
“Một ngày không vào Nguyên Anh, vãn bối nào dám kiêu ngạo”.
Minh Kính trưởng lão híp mắt lại nhìn hắn nói ra:
“Ngươi dám chắc mình vào Nguyên Anh sao?”.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Trong ba trăm năm tới, vãn bối chắc chắn vào Nguyên Anh”.
Nghe vậy, thần sắc Minh Kính trưởng lão có chút biến đổi, nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó rồi nói ra:
“Ngươi biết Phù Linh chân nhân ở cảnh giới nào chứ?”.
Khương Hy mỉm cười nói ra:
“Bẩm tiên sinh, là Định Thần cảnh đỉnh phong”.
Một tay nắm chặt quải trượng, Minh Kính trưởng lão nhìn hắn đầy rung động, nàng nói tiếp:
“Ngươi không bị đả kích?”.
Khương Hy hiểu ý nàng, hắn mỉm cười đáp:
“Vãn bối có lòng tin ở bản thân, Nguyên Anh cảnh vãn bối không thể không vào”.
Minh Kính trưởng lão nghe xong liền thở dài một hơi, song phương im lặng một hồi rất lâu rồi nói:
“Lão thân có chút mệt mỏi, ngươi nhanh chóng thay đổi thân phận rồi trở về Hoàng Thành đi”.
Nghe vậy, Khương Hy liền cung kính ôm quyền hành lễ đáp:
“Vâng, Ám Bộ xin lui”.
Vừa dứt lời, Nhân Gian Hành Tẩu lập tức được vận lên rồi tiêu thất đi, thân ảnh của Khương Hy đã sớm rời khỏi tầm mắt của Minh Kính trưởng lão.
Nhưng trong nhận thức của nàng, hắn vẫn còn rành rành ngay trước mặt, đợi hắn rời khỏi thì nàng liền mỉm cười cảm thán:
“Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy”.
Vừa nói xong, nàng liền rút ra một tấm mặt kính trong suốt nhỏ bằng bàn tay của một người trưởng thành, xung quanh được khắc họa rất nhiều họa tiết bắt mắt đẹp đẽ.
Khí tức tỏa ra từ bản thân nó còn mạnh hơn tu vi hiện tại của Khương Hy rất nhiều, đây chính là pháp bảo tùy thân của nàng, Minh Nhạc Thiên Kính.
Như lời của Quỷ Mâu trưởng lão, Minh Nhạc Thiên Kính có thể soi rọi trắng đen cùng thật giả, độ tin cậy còn cao hơn không biết bao nhiêu lần so với kỳ thuật Vũ Nhạc cùng Liễu Thuận từng dùng.
Thời điểm Khương Hy nói rằng trong vòng ba trăm năm, hắn có thể thành tựu Nguyên Anh cảnh, lúc đó Minh Nhạc Thiên Kính không phản ứng, cũng đồng nghĩa với hắn nói thật.
Một câu này của hắn tự tin mười phần, đồng thời cũng tự cao mười phần.
Nếu một hậu bối khác nói câu này, nàng đã vung quải trượng lên đánh chết tại chỗ rồi nhưng hắn là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, hắn xác thực có tư cách nói một câu này.
Chưa kể hắn thấu hiểu mê vụ Nguyên Anh cảnh, biết rõ các tiểu cảnh của Nguyên Anh cao đến bực nào.
Nhưng kể cả thế, hắn vẫn tự tin với con số ba trăm năm kia. Như vậy không khác gì đang nói đạo tâm của hắn cực kỳ tĩnh, đồng thời cũng vững không kém ai.
Minh Kính trưởng lão chưa từng nghĩ mình quá lớn tuổi so với tu vi sở hữu nhưng đây là lần đầu nàng có cảm giác nàng già thật rồi.
Ánh mắt nàng đột nhiên chuyển sang một vẻ thương hải tang điền nhìn về nơi xa xăm.
Thời gian trôi qua, tre già măng mọc.