Minh Kính trưởng lão cũng không trông mong hiện tại Khương Hy có thể điều chỉnh được công pháp từ Kim Đan cảnh trở lên, dù sao ngoại trừ tri thức cùng am hiểu thì thể ngộ của bản thân cũng rất quan trọng.
Nếu chưa từng đạt đến cảnh giới Kim Đan, Nguyên Anh thì làm sao điều chỉnh được công pháp của tầng thứ này, đúng là người si nói mộng.
Nàng không rõ công pháp hiện tại của Khương Hy có đẳng cấp gì nhưng dựa vào pháp lực được sinh ra thì phần nhiều là đỉnh cấp Kim Đan công pháp.
Loại công pháp này Khương Hy không thể tự mình điều chỉnh tốt được, đằng sau hẳn có bàn tay sắp xếp trước của Phù Linh chân nhân.
Minh Nhạc Thiên Kính của nàng có chút phản ứng hẳn cũng là nhờ vào câu ‘chỉ có thể áp dụng cho bản thân’ kia.
Minh Kính trưởng lão suy ngẫm một chút rồi nói:
“Dục đạo không dễ đi, từ xưa đến nay không thiếu người muốn đi nhưng không mấy ai có thể lành lặn tiến vào Nguyên Anh cảnh cả, công pháp sở tu của ngươi có đẳng cấp rất cao nhưng cánh cửa Nguyên Anh không đơn giản chỉ dựa vào đó. Ngươi vẫn còn tự tin chứ?”.
Khương Hy nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp lại:
“Dục đạo không dễ đi nhưng đi được đến cùng tự nhiên có nhiều lợi thế, ta vẫn tự tin như cũ”.
Minh Kính trưởng lão gật đầu nói:
“Ngươi đã quyết thì lão thân không nói gì nữa bất quá Nhân Dục đạo của ngươi trước mắt sẽ có không ít vấn đề đâu”.
Khương Hy không vội, hắn ôm quyền cung kính nói:
“Mong tiên sinh chỉ bảo thêm”.
Minh Kính trưởng lão mỉm cười đáp:
“Nhân Dục đạo là một con đường tu hành hợp nhất của cả Nhân đạo lẫn Dục đạo, bản ý của ngươi có lẽ là tu luyện đồng thời cả hai đạo rồi thời điểm Hóa Nguyên sẽ hợp nhất lại đi?”.
Khương Hy gật đầu không cần suy nghĩ nhiều, ý nghĩ ban đầu của hắn đích xác là như vậy nhưng thú thực thì chính bản thân hắn cũng không nghĩ đó là con đường đúng.
Tu sĩ tu luyện hai đạo cùng lúc cũng không phải hiếm nhưng dung hợp hai đạo lại rồi thành tựu Nguyên Anh cảnh mới thực sự đếm trên đầu ngón tay.
Ngoại trừ tên tuổi cùng chiến tích ra thì Khương Hy không có tư liệu hay bất cứ thông tin gì để tham khảo về các vị cường giả đó cả, nếu bây giờ tu vi của hắn là Hóa Nguyên cảnh thì hắn có thể tự mình đến các đại tông môn để làm giao dịch.
Đáng tiếc hiện tại hắn còn yếu, hắn còn chưa có tư cách để trưởng lão tự thân ra đón chứ đừng nói là gặp mặt nhất phái chi chủ.
Vì vậy Minh Kính trưởng lão có khả năng là người giúp hắn khai sáng được con đường cần phải đi sau này, hoặc ít nhất cho hắn thấy được một số khả năng có thể xảy ra.
Minh Kính trưởng lão thấy hắn gật đầu liền nói tiếp:
“Nhân đạo cùng Dục đạo đều là hai đại đạo, ngươi càng tu luyện về sau, hai đạo này sẽ càng ngày càng độc lập, đến lúc đó ngươi sẽ cực kỳ khó khăn khi dung hợp lại.
Nếu ngươi muốn đi Nhân Dục đạo, vậy thì lão thân khuyến nghị ngươi nên động thủ từ bây giờ, trực tiếp dung hợp lại hai đạo đó với nhau”.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Dục đạo của ta hiện tại còn chưa trọn vẹn, dung hợp phải chăng sẽ khiếm khuyết?”.
Minh Kính trưởng lão mỉm cười nói ra:
“Ngươi cẩn thận là tốt nhưng quá cẩn thận sẽ khiến con đường dung hợp này của ngươi khó đi hơn, Dục đạo có nhiều đường nhưng vẫn quy về một mối, ngươi dung hợp trước có thể xem như bước đầu thích nghi, về sau khả năng dung hợp sẽ dễ dàng hơn.
Mặt khác, ngươi càng do dự, lão thân không chắc cỗ tự tin kia của ngươi có thể giữ được vững vàng trong năm mươi năm tới đâu”.
Nghe vậy, Khương Hy liền suy ngẫm một chút rồi nói:
“Ta cẩn thận quá sao?”.
“Đây là vấn đề của ngươi?”, Minh Kính trưởng lão có chút không ngờ đáp.
Nàng cảm thấy có chút hứng thú. Nàng vốn nghĩ hắn sẽ hỏi cách dung hợp thay vì hỏi một câu... không liên quan như thế này.
Khương Hy nói tiếp:
“Kỳ thực con đường dung hợp ta đã nghĩ qua, thậm chí đã từng thử bất quá chưa thành công”.
Một lần nữa, nàng lại có chút ngoài ý muốn, nàng không nghĩ hắn đã tính qua trước một bước khó khăn kia. Suy ngẫm một hồi, nàng nói ra:
“Ngươi dung hợp thử cho lão thân xem”.
Khương Hy gật đầu, sau đó hắn nâng hai tay lên trước mặt, nhân tức cùng Sắc Dục Khí lập tức xuất hiện rồi hiển hóa thành hai khối quang cầu.
Bạch quang cầu mang theo khí tức sâm nhiên cùng thanh tịnh trong khi hồng quang cầu mang theo khí tức dụ hoặc cùng yêu dị.
Khí tức của chúng nhìn như đối lập nhau nhưng phần nào đó lại rất hòa hợp.
Tiếp theo, Khương Hy lập tức dùng hai tay khép lại ở trước ngực, hai đoàn hồng quang cùng bạch quang theo đó liền dung hòa vào nhau rồi lượn lờ quanh thân hắn.
Tốc độ, nhịp điệu, sự hòa hợp đều đạt được một trạng thái rất ổn định, không giống với người mới dung hợp lần đầu.
Đạo của tu sĩ nhìn chung thì vô hình nhưng thực chất Đạo là thứ đã hiển hóa rất rõ ràng từ trong pháp lực rồi, chỉ cần pháp lực có thể dung hợp được thì thời điểm ngộ đạo cũng không còn xa.
Minh Kính trưởng lão nhìn qua ‘hỗn hợp’ giao thoa của hồng quang cùng bạch quang được một lượt thì sắc mặt có hơi chút biến đổi nhưng rất nhanh liền biến mất.
Đạo tâm của nàng kiên định không thua kém bất cứ ai nhưng nhìn thấy Khương Hy thi triển dung hợp nhẹ nhàng đến vậy thì nàng không rung động không được.
Ánh mắt của nàng rất độc, để dung hợp được pháp lực cùng nhân tức vốn không phải chuyện dễ dàng bởi nó yêu cầu cường độ linh thức không những mạnh mà lực khống chế phải cực kỳ cao.
Nàng có thể nhìn ra được, lực khống chế của hắn hoàn toàn nằm ở cấp bậc Nguyên Anh cảnh - Khống chế toàn phần.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng có chút lấp lóe, đôi mắt hắc bạch phân minh kia trong thoáng chốc đổi chỗ cho nhau, sau đó con ngươi trắng toát kia đột ngột chuyển thành một màu hoàng kim trong suốt.
Nếu không phải hiện tại Khương Hy đang tập trung hết lực để dung hợp thì có khi hắn đã nhận ra con ngươi này rồi.
Thánh Thần Kim Đồng của Quang Minh Thần Điện.
Dưới cái nhìn của cặp Kim Đồng này thì vạn sự trên đời đều không thể che giấu được, xem như cường giả đoạt xá trở về cũng không thoát được một kiếp.
Minh Kính trưởng lão quan sát Khương Hy rất kỹ, mi tâm của nàng có chút cau mày lại một hồi rồi nhắm mắt. Lúc nàng mở mắt ra lại thì đôi mắt của nàng đã trở lại như cũ.
Tạo nghệ Thánh Thần Kim Đồng của nàng rất mạnh, một vài hiền nhân của Thần Điện chưa chắc đã sử dụng Kim Đồng tốt hơn nàng bất quá nàng lại không nhìn thấy được gì từ Khương Hy.
Bởi vì lực khống chế của hắn quá mạnh nên trong phút chốc, nàng đã hoài nghi hắn bị đoạt xá nhưng Thánh Thần Kim Đồng của nàng không nhìn ra được một chút vết tích đoạt xá nào cả.
Như vậy cũng chứng tỏ, Khương Hy là ‘nguyên bản’.
Chỉ có điều nàng vẫn không hiểu bằng cách nào Khương Hy có thể đạt được lực khống chế kinh khủng đến như vậy.
Nhưng nàng không vội, thời gian còn dài, về sau âm thầm quan sát cũng không phải không rút ra được bất cứ kết luận nào.
...
Khương Hy dung hợp được giữa chừng thì đột nhiên, bạch quang có chút cường thế ngạnh kháng không chịu dung hợp nữa, thay vào đó thì tự động chuyển sang trấn áp Sắc Dục Khí.
Thấy thế, hắn liền thở dài rồi thu công lại, bạch quang cùng hồng quang cùng lúc biến mất không còn một vết tích.
Hắn nhìn Minh Kính trưởng lão rồi mỉm cười nói ra:
“Tiên sinh thấy đây, mỗi lần ta làm đến một bước này là nhân tức sẽ sinh ra phản kháng, từ đó quá trình dung hợp cũng không cách nào tiếp tục được”.
Minh Kính trưởng lão gật đầu đáp
lại:
“Ngươi có thể tính đến trước một bước này cũng xem như khổ cực, đáng tiếc, Dục đạo của ngươi chưa đủ mạnh để ngạnh kháng trực tiếp với nhân tức của Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ”.
Khương Hy bình tĩnh nói tiếp:
“Tiên sinh có kế sách gì sao?”.
Minh Kính trưởng lão bật cười đáp lại:
“Kế sách thì có chút hơi quá nhưng biện pháp thì lão thân có”.
“Tiên sinh chỉ giáo cho”.
Minh Kính trưởng lão gật đầu, nàng mỉm cười hiền hòa nói ra:
“Nhân tức có linh tính nên về bản chất sẽ không khác nhân loại là bao, mà nhân loại thì không thể nào thoát ra khỏi thất tình lục dục. Dưới con mắt của lão thân, đạo hồng quang kia của ngươi chứa đủ lục dục của ái tình.
Sắc thái dục, tướng mạo dục, uy nghi tư thái dục, ngôn âm dục, tế hoạt dục cùng nhân tượng dục của lục dục đều có đủ.
Mặc dù Nhân Dục đạo bao hàm nhiều hơn lục dục này nhưng đây là thứ căn bản nhất của nhân loại. Con đường ngươi đi khác với Thư Viện, không hướng về một cộng đồng nhân loại hoàn mỹ nhưng lại hướng về bản chất chân thực của nhân loại.
Nhân tức của Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ trên thực chất là cái lõi hoàn mỹ nhất cho con đường của Thư Viện, chúng có tình, nhưng không có dục.
Công việc của ngươi không phải cưỡng ép chúng tiếp nhận dục vọng mà là khiến chúng tự sinh dục vọng, cùng đồng nghĩa nhân tức sẽ bị nhuộm ‘bẩn’.
Tại thời điểm đó, ngươi có thể dung hợp được hai đạo của bản thân, trực tiếp thống nhất lại đại đạo của mình”.
(Ghi chú: Sắc thái trong sắc thái dục là chỉ màu sắc, thấy các sắc xanh, vàng, đỏ, trắng và hình sắc nam nữ rồi tham đắm vào đó. Tướng mạo dục là thấy dung nhan đoan chính, tướng mạo tốt đẹp thì sinh lòng tham đắm. Uy nghi tư thái dục là nhìn thấy tướng đi, đứng, nằm ngồi, nói cười rồi sinh lòng ái nhiễm. Ngôn âm dục là nghe tiếng nói trau chuốt êm ái thích ý vừa lòng, giọng ca lảnh lót, tiếng nói dịu dàng rồi sinh lòng yêu mến. Tế hoạt dục là nhìn thấy da thịt của nam nữ mịn màng, trơn láng rồi sinh lòng động dục. Còn nhân tượng dục là nhìn thấy hình nam nữ dễ thương mà nảy sinh ham muốn).
Nghe vậy, Khương Hy liền bừng tỉnh ra một chút, hắn xác thực không quá hiểu nhân đạo nhưng thất tình lục dục hắn lại hiểu.
Dù sao tại đời trước, Đạo Môn về cơ bản vẫn là hướng đến chuyện trảm thất tình, loại lục dục, một mực cô tâm hướng đạo.
Đời này hắn không quá quan tâm đến chuyện trảm nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ‘nhuộm bẩn’ bất kỳ ai.
Nhân tức là bạch quang hoàn mỹ cùng tinh khiết, chỉ cần có một điểm đen vào đó thôi hắn cũng đã thấy có chút chướng mắt rồi chứ đừng nói là ‘nhuộm bẩn’ chúng hoàn toàn.
Khương Hy từng thấy qua nhưng lại trực tiếp thanh tịnh chúng rồi không để ý đến, bây giờ nhờ vào những lời của Minh Kính trưởng lão, hắn thực sự cần phải suy tính lại một chút.
Nàng nói rất có đạo lý, Thư Viện hướng đến hoàn mỹ, còn hắn hướng đến là thực chất, nhân loại thiếu khuyết thì sao được gọi là nhân loại, dục vọng không còn thì mục tiêu há sẽ tồn tại được.
Mặt khác, từ trước đến nay hắn xác thực hiếm khi vận dụng nhân tức cùng Sắc Dục Khí cùng một lúc, thành thử chúng luôn luôn độc lập với nhau.
Khương Hy từng hòa Sắc Dục Khí của mình vào chiến kỹ nhưng không hòa cùng lúc quá lâu với nhân tức, khi hắn họa phù, thứ được hòa là nhân tức chứ không phải Sắc Dục Khí.
Chính vì vậy, hai con đường này vẫn luôn song song với nhau chưa bao giờ gặp mặt, cho nên mọi nỗ lực dung hợp từ trước đến nay của hắn có thể gọi là cưỡng ép chứ không phải tự nguyện.
Đại đạo có ba ngàn, mỗi đạo đều có ngạo khí của riêng mình, không đời nào chúng chịu hợp nhất lại với nhau.
Mặc dù trăm sông cùng đổ về một biển nhưng đó là hậu kỳ, còn bây giờ hắn chỉ mới tiền kỳ thì làm sao có thể tạo ra được thứ hậu kỳ có được.
Suy nghĩ một hồi, Khương Hy ôm quyền cung kính nói ra:
“Tiên sinh, ta đã hiểu nhưng vẫn chưa rõ nên dùng cách gì để nhân tức tự sinh dục vọng, mong người giải khai cho”.
Minh Kính trưởng lão mỉm cười đáp lại:
“Ám Bộ, ngươi vẫn chưa nhận ra sao, từ trước đến nay ngươi đã dùng nhân tức vào chuyện ái tình của bản thân chưa?”.
Khương Hy có chút giật mình, Minh Kính trưởng lão dùng từ ‘ái tình’ nhưng trên thực chất, đây là nói giảm nói tránh, thẳng thắn thì ý của nàng là hắn nên dùng nhân tức trong chính chuyện hoan ái của bản thân.
Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này bởi nó có chút không cần thiết nhưng nghĩ kỹ, nghĩ sâu một chút thì nó lại có môn đạo rất riêng.
Chưa từng tiếp xúc dục vọng thì làm sao hiểu dục vọng là gì?
Dục vọng chỉ được sinh ra khi nhân tức thực sự được sống trong một môi trường chứa đựng dục vọng.
Câu này của Minh Kính trưởng lão thực sự đề điểm hắn rất nhiều, đạo lý đơn giản như vậy hắn lại chưa từng nghĩ qua.
Cũng cùng lúc này, hắn vô tình nghĩ đến những lời ba trăm năm kia của mình tựa hồ có chút ngông cuồng, thậm chí cứ như trò hề vậy.
Bất quá hắn cũng không phải nói dối, trong ba trăm năm hắn có thể vào được Nguyên Anh cảnh là sự thực, bởi hắn còn hậu thủ, chỉ là con đường đó sẽ chỉ mạnh bằng tám phần của con đường chính thống thôi.
Bây giờ con đường chính thống của Nhân Dục đạo đã mở, Khương Hy hoàn toàn có niềm tin của chính mình.
Hắn nhìn quá Minh Kính trưởng lão một hồi rồi chắp hai tay lên trán, lòng bàn tay ngửa ra bên ngoài rồi khom người áp xuống mặt sàn.
“Đa tạ tiên sinh đã chỉ điểm”.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!