Khương Hy thấy vậy liền lấy tay phất ra, một luồng pháp lực hồng quang hóa thành nhu kình đẩy đi hết đám khói bụi đó, để lộ ra thân hình của Tứ Thủ Huyết Hầu cùng tiểu Hoàng.
Tứ Thủ Huyết Hầu bây giờ cực thảm, trên người nó bây giờ đã phủ đầy máu tươi, hai cánh tay ở nửa thân bên trái đã bị chém rụng, máu tươi cùng yêu khí tuôn ra khỏi đó không ngừng, ánh mắt của nó kinh hãi nhìn về phía tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng cũng không kém nó là bao, mặc dù tứ chi nguyên vẹn không khiếm khuyết nhưng trên thân cũng tồn không ít vết thương sâu, nhìn qua có vẻ không còn lực tái chiến nữa.
Nhưng cũng cùng lúc đó, Kim linh khí tựa hồ lại đang thủ hộ nó cực kỳ nghiêm ngặt.
Từng đường kiếm khí như hoàng kim bao phủ lên người tựa thánh thần, theo đó, khí thế của nó cũng mỗi lúc một tăng cao lên, tựa hồ như muốn đột phá.
Lâm trận đột phá!
Tứ Thủ Huyết Hầu thấy vậy thì nội tâm nổi lên một cỗ không ổn, thiên địa linh khí nhanh chóng tràn về phía nó, uy áp cũng tăng cao dị thường, một khối huyết quang khác lại bắt đầu ngưng tụ ở trước miệng.
Tiểu Hoàng đang trong giai đoạn đột phá tự nhiên không thể phân tán tâm thần ra ngưng tụ lại đạo kiếm khí đó, bất quá nó lại có chủ nhân tốt.
Giữa lúc này, hư ảnh sóng biển khổng lồ bất ngờ ập đến bao vây thân thể của Tứ Thủ Huyết Hầu, ánh mắt nó tràn đầy sợ hãi, tử vong không biết từ bao giờ đã ập đến.
Nó vội vàng muốn quay đầu lại chuyển hướng huyết quang cầu đó nhưng chưa kịp quay thì trên đầu đột nhiên xuất hiện một lỗ máu có thể thấy được từ hai phía.
Theo đó, một ngọn Dục Hỏa bất ngờ bừng ra từ đó rồi lan ra hết cả cơ thể.
Cặp mắt của Tứ Thủ Huyết Hầu triệt để hóa thành trắng dã, Dục Hỏa bùng ra cắn nuốt thân thể nó đến không còn chút tro tàn.
Khương Hy từ tốn tiến về phía tiểu Hoàng để thủ hộ giúp nó đột phá. Cơ hội đột phá không dễ đạt được, hắn sẽ không để nó bỏ lỡ cơ hội này chỉ vì đối đầu với Tứ Thủ Huyết Hầu được.
Huống hồ nơi này chứa nhiều thiên địa linh khí đến thế, tiểu Hoàng đột phá tự nhiên sẽ thuận lợi hơn không ít.
Kim linh khí tiến vào thân thể tiểu Hoàng mỗi lúc một nhiều, khí tức của nó cũng trực tiếp kéo đến đê giai đỉnh phong Trúc Cơ yêu thú, đồng thời thân hình cũng bành trướng lên không ít.
Từ kích thước của một con mèo mập mạp bình thường thì giờ đây nó đã to bằng một con hổ bình thường rồi.
Cơ thể tăng trưởng đột ngột, số lượng Kim linh khí tiến nhập thân thể cũng nhanh hơn trước đó vài thành, không được bao lâu sau, một tiếng mèo kêu vang động liền vang ra.
Tiếng meo này nghe như đáng yêu nhưng thực chất lại chứa đựng khí tức thần thánh của thần vị nên đám yêu thú có ý định tiếp cận khu vực này liền bị chấn trụ ngay tại chỗ.
Theo đó, khí tức của tiểu Hoàng cũng vượt qua đê giai đỉnh phong, trực tiếp tiến vào trung giai Trúc Cơ yêu thú, một cỗ sinh mệnh lực ngay tức khắc liền tràn ra bên ngoài trợ giúp nó trị thương.
Trong thoáng chốc, tiểu Hoàng khẽ lắc lư người đầy vui sướng, thân hình của nó cũng triệt để phô bày ra trước mắt Khương Hy.
Khương Hy từng nhớ tiểu Hoàng nói về sau nó sẽ không hóa hình nhưng theo tu vi tăng trưởng thì kích thước cơ thể sẽ có biến đổi nhất định.
Trước đó, nó to ngang một con hổ bình thường thì sau khi đột phá lên trung giai Trúc Cơ yêu thú xong thì kích thước của nó đã cao ngang một con voi trưởng thành, còn chiều dài phải bằng hai con đứng xếp hàng chứ chả chơi.
Hắn đã quen với việc bồng bế tiểu Hoàng rồi nên kích thước này có chút hơi ‘choáng ngợp’ so với một con mèo.
Trong chốc lát, một ý nghĩ bất ngờ lướt qua trong đầu.
Nhỡ như một ngày tiểu Hoàng nhập đạo vào Nguyên Anh thì liệu kích thước của nó có lớn ngang một ngọn núi không?
Nếu chuyện đó có thật thì có khi tam quan của tu chân giới sẽ vỡ nát ra mất, loại hình mèo này có chút kích thích quá rồi.
Tiểu Hoàng nhìn thấy Khương Hy ngây người ra liền cảm thấy có chút không ổn, nó vội truyền âm nói:
“Chủ nhân, ta đột phá!”.
Khương Hy nhìn nó một hồi rồi thở hắt ra một tiếng nói:
“Ta thấy được, bất quá có thể thu nhỏ lại không?”.
Tiểu Hoàng có chút lúng túng, nó đạt mông xuống đất, hai tai có chút hơi cụp lại tựa như hối lỗi đáp:
“Chủ nhân, sau khi ổn định lại tu vi thì ta mới thu nhỏ được”.
Nghe vậy, Khương Hy liền ngẫm một hồi rồi tiến lại chạm tay vào người tiểu Hoàng xoa xoa một chút thì sắc mặt có chút hơi đổi.
Sau đó hắn phi thân nhảy lên trên lưng tiểu Hoàng, toàn thân nằm sấp xuống cảm nhận cái độ mềm mại này.
Sắc mặt của hắn liền giãn ra đầy thư thái, tựa hồ rất hưởng thụ, hắn nói:
“Tạm thời như vậy cũng tốt, chúng ta đi tiếp thôi”.
Tiểu Hoàng cũng không biết nói gì hơn, nó sao không hiểu chủ nhân hiện đang làm gì, đáng lý ra nó là sủng vật nhưng giờ đột nhiên hóa thành tọa kỵ rồi.
Bất quá như vậy cũng tốt, chủ nhân không ném nó vào lại Túi Linh Thú tự chơi một mình là được rồi.
...
Tiểu Hoàng đã đột phá nên khí tức của nó tạm thời chưa thu liễm được nhưng nhờ thế mà đám yêu thú không dám tùy tiện xông lên nữa.
Những con yêu thú dám xông lên đối đầu bây giờ cơ hồ cũng chỉ ở tầng cấp đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú trở lên.
Khương Hy không ngại đám này, tùy tiện xuất vài chưởng cũng vỗ chết bọn chúng rồi.
Trong Nhân Đàn cũng tồn tại bẫy nhưng những loại bẫy này tương đối đơn giản, Khương Hy chỉ cần họa vài đạo phù văn ức chế tác động lên là hắn có thể ngăn chặn bẫy được kích hoạt ngay lập tức.
Không còn bẫy cản đường thì yêu thú đối với hắn cùng tiểu Hoàng cũng chẳng đáng để đắt đến.
Một lần nữa thời gian lại trôi nhanh, trong vòng ba canh giờ sau đó, Khương Hy cùng tiểu Hoàng rốt cuộc cũng tiến đến được tầng cao nhất, khí tức trên người hắn cùng tiểu Hoàng cũng có chút hơi hao hụt nhưng cũng không đáng kể lắm.
Dù sao trước khi đối đầu với hộ thú thì kiểu gì cũng phải đối đầu với không ít Giả Đan yêu thú cường hoành, lấy tu vi hiện tại của tiểu Hoàng thì nó có thể thay hắn dây dưa được một con.
Còn bản thân hắn thì phải xuất thủ thực lực chân chính ra để liệp sát những con còn lại.
Mắt thấy đồng loại bị diệt sát liên tục như vậy, con yêu thú đối đầu với tiểu Hoàng liền bạo động lên tự động thiêu đốt sinh mệnh để đổi lấy thực lực của cường giả Kết Đan cảnh.
Nhưng đáng tiếc, Khương Hy chưa bao giờ xem cường giả Kết Đan cảnh phổ thông là đối thủ cả, vì vậy nó liền phí công vô ích.
Khương Hy cưỡi tiểu Hoàng tiến đến một dãy hành lang, dãy hành lang này cực kỳ rộng, hơn nữa lại phi thường dài, không gian tuy nhỏ hơn so với lần đại chiến tại Băng Thần Cung của Bắc Nguyên Vạn Dặm nhưng lại trông hoành tráng hơn không ít.
Không tính đến vạn vật được dát hoàng kim thì nội việc chạm trổ cùng trang trí của nó chẳng khác gì một cung điện cả.
Dọc hai bên dãy hành lang được trồng
rất nhiều hàng cây xanh ngát, hầu hết đều là linh thụ có tiếng tại tu chân giới.
Khương Hy cũng muốn chặt vài gốc rồi đem ra bên ngoài nhưng đáng tiếc, niên thọ của chúng quá cao, độ rắn chắc không phải chỉ dùng tu vi hiện tại là đủ đốn được.
Vì vậy hắn đành phải từ bỏ để tiến về phía căn phòng cuối cùng.
Giữa lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh, một đạo uy áp khổng lồ bất ngờ buông xuống, trái tim của Khương Hy lẫn tiểu Hoàng không cùng hẹn một cùng đập mạnh một nhịp.
Thần sắc của hắn lập tức ngưng trọng lại không ngờ, uy áp này mạnh hơn hẳn so với hắn tưởng tượng.
Thậm chí Thạch Ngạc Yêu lẫn Báo Yêu trước kia cũng không là gì so với chủ nhân của đạo uy áp này.
Hai bên thái dương Khương Hy nhịn không được đổ ra một giọt mồ hôi, ngoài hộ thú ra thì hắn không nghĩ đến còn có con yêu thú nào sở hữu được thực lực này nữa.
Tiểu Hoàng không còn nhận sự hạn chế về huyết mạch nữa nên nó cũng không quá mức sợ đạo uy áp này, bất quá cước bộ của nó cũng chậm hơn trước tương đối nhiều rồi.
Một người một thú cẩn thận tiến về phía trước, thần sắc cũng cực độ ngưng trọng lại nhìn về bóng đen khổng lồ ở trước mặt.
Luận về kích thước, bóng đen này phải to lớn gấp mười lần tiểu Hoàng, còn uy áp có khi phải gấp đến mấy chục lần.
Càng tiến đến gần, hô hấp của Khương Hy càng lúc càng có chút không thông, ánh mắt của hắn cũng chuyển lại vẻ ngưng trọng ngay tức khắc.
Hắn đưa một tay ra lệnh cho tiểu Hoàng dừng bước lại rồi cẩn thận quan sát bóng đen khổng lồ trước mặt.
Bóng đen đó đương nhiên là hộ thú, chỉ có điều hiện tại dường như nó đang ngủ nên chẳng để ý đến Khương Hy lắm.
Mèo là loại thiên sinh sở hữu khả năng di chuyển nhẹ nhàng nên nhất thời khó đánh động đến yêu thú cũng là chuyện bình thường.
Khương Hy có thể lựa chọn thu tiểu Hoàng vào bên trong Túi Linh Thú rồi vận dụng mọi thủ đoạn ẩn tàng lên để lẻn qua nhưng hắn không lựa chọn làm thế.
Bởi hắn biết, cách đó chỉ khiến hộ thú phát hiện nhanh hơn cùng khiến nó tức giận thêm mà thôi.
Khương Hy nhìn qua hộ thú một chút, xác nhận được chủng loài xong thì sắc mặt cũng chẳng có chút gì gọi là đẹp.
Toàn thân phủ lên một lớp lông vàng óng ánh, cái bờm hoàng kim đầy lông tung bay trong không khí nhìn rất oai hùng, giữa trán còn có một đường xẻ dọc khá tinh tế.
Khí tức phát ra từ trên thân mạnh mẽ đến không ngờ, mặc dù còn có chút hơi phù phiếm do nó đang ngủ nên Khương Hy không thể xác định tu vi chính thức được.
Hộ thú của Nhân Đàn là một con Tam Nhãn Kim Sư.
Tam Nhãn Kim Sư cực kỳ đáng sợ, huyết mạch của nó gần như là thuần nhất trong tất cả các loài Sư Yêu, đại đa số yêu thú không cách nào có thể chống đỡ nổi uy áp huyết mạch của loại yêu thú này.
Thượng Dao Thiên Trì để Tam Nhãn Kim Sư tọa trấn tại Nhân Đàn cũng xem như xem trọng Thần Đàn rồi.
Khương Hy hít vào một hơi lấy bình tĩnh rồi nói ra:
“Dậy đi, ta biết ngươi không ngủ thật sự”.
Vừa dứt lời, toàn bộ dãy hành lang đột nhiên xuất hiện một đợt rung chấn không rõ tên, tiểu Hoàng có chút hơi hoảng không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng Khương Hy lại biết, cho nên sắc mặt của hắn mới giữ bình tĩnh như cũ.
Cùng lúc này, vết rạch sâu giữa trán Tam Nhãn Kim Sư bất ngờ tách ra hai bên, để lộ ra một con mắt hoàng kim khổng lồ, theo đó hai con mắt bình thường của nó cũng mở ra theo rồi từ tốn ngồi dậy.
Tốc độ của nó tương đối chậm chạp, tựa như đã rất lâu rồi mới thức dậy vậy, bất quá Khương Hy sẽ không vì thế mà coi thường.
Bởi khí tức của nó cũng đang dần kéo lên cao một cách khó tin được.
Khương Hy vẫn giữ bình tĩnh nhưng trong lòng hắn lại cảm giác nặng nề hơn rất nhiều. Hắn nhận ra khí tức này.
Nguyên lai tu vi của Tam Nhãn Kim Sư là Kim Đan Yêu Tướng, tệ hơn là không phải tại sơ kỳ cảnh mà đã nằm ở trung kỳ cảnh.
Lấy tu vi này thì thiên kiêu có nghịch thiên hơn cũng không cách nào có thể chém giết được. Nhưng chuyện đó lại không được Khương Hy để tâm mấy, hắn càng quan tâm là ký ức của hắn dường như có vấn đề.
Trong ký ức của hắn, hộ thú không cách nào có thể chạm vào được Kim Đan cảnh chứ đừng nói là tiến thẳng vào Kim Đan Yêu Tướng trung kỳ như thế này.
Nếu không thì hiện nay làm sao còn tồn tại các đại năng như Đại Địa chân nhân, Thương Nguyên chân nhân, Kiếm Thánh cùng Man Sơn chi chủ được.
Khương Hy không cách nào lý giải được tình huống này cho nên hắn chờ đợi Tam Nhãn Kim Sư ổn định lại thân thể của mình rồi mới hỏi sau.
...
Khoảng độ năm phút sau, Tam Nhãn Kim Sư mới có thể ngồi lại như bình thường, cái đầu của nó nhẹ nhàng lắc qua lắc lại một hồi, từng tiếng kêu răng rắc của khớp xương liền vang lên liên hồi.
Sau đó, ba con mắt hoàng kim của nó nhìn thẳng xuống chỗ Khương Hy cùng tiểu Hoàng rồi nói ra:
“Nhân loại, hiện tại là thời điểm nào?”.
Thanh âm của nó tràn đầy lực lượng, đồng thời cũng mang tính ra lệnh cực kỳ cao. Nhưng Khương Hy cũng không cảm thấy bị hạ thấp hay gì cả.
Tu chân giới nhìn vào thực lực, yêu thú có thực lực mạnh hơn thì thân là nhân loại như hắn cũng phải tỏ lòng tôn kính.
Trong phạm vi bí cảnh này, Tam Nhãn Kim Sư gần như đã là chúa tể rồi, giọng điệu như ra lệnh này cũng chẳng có gì lạ cả.