Bởi vì tinh thần vốn dĩ đều đặt vào phản ứng của Thiên Mạch, lúc bưng trà cho Sở Tử Ngạn không khỏi trượt một phen, nước trà nóng văng lên bắn tung tóe ở trên tay. Tay Tiểu Băng Quân run lên, lại vẫn vững vàng đặt chén trà xuống, tươi cười trên mặt càng ngọt ngào.
“Hồi phu nhân, Đinh Châu của quý phủ tính ra còn lạnh hơn Thành Sơn mấy phần.” Sở Tử Ngạn kính cẩn trả lời. Bởi vì nhìn không chớp mắt, lại thêm trong lòng không yên nên cũng không phát hiện Tiểu Băng Quân bị nước trà nóng văng trúng.
Tiểu Băng Quân đang muốn thu tay ra sau lưng, Thiên Mạch nãy giờ vẫn im lặng lại đột nhiên vươn tay bắt được cổ tay nàng, đem mu bàn tay nóng đỏ kia nhúng vào trong nước lạnh để sẵn dùng để pha trà ở bên cạnh.
“Nếu như chân ta vẫn như vậy, nàng sẽ như thế nào?” Không hề để ý sự kinh ngạc của Sở Tử Ngạn cùng sắc mặt quái dị của Khố Kỳ Nhi, hắn rũ mắt nhìn Tiểu Băng Quân vì bất ngờ không phòng bị mà thiếu chút nữa ngã lên chân hắn, hỏi.
Tiểu Băng Quân không nghĩ tới hắn sẽ chú ý tới chi tiết nho nhỏ này, cảm giác mát lạnh làm giảm bớt vết phỏng trên mu bàn tay, trong lòng nàng cũng không khỏi bị ngọt ý nồng đậm lấp đầy. Điều chỉnh tư thế nằm sấp chật vật thành tư thế ngồi chồm hổm, nàng mới ngẩng đầu lên, mặt mang theo ý cười.
“Nếu như có thể chữa khỏi vậy thì dĩ nhiên là vô cùng tốt. Nếu như không được….. không được, vậy chúng ta liền đến một nơi bốn mùa đều ấm áp, ít mưa là được.” Cho dù trong lòng bởi vì hắn có khả năng suốt đời phải ngồi trên xe lăn mà đau đớn không chịu nổi, trên mặt trong mắt nàng lại tràn đầy ấm áp, không có chút chần chờ cùng thương hại.
Khóe miệng Thiên Mạch nhếch lên một chút độ cung không rõ ràng, sau đó hắn quay sang, nhìn về phía Sở Tử Ngạn.
“Chúng ta muốn tới thảo nguyên.” Lời cự tuyệt từ trong miệng hắn nói ra không chút uyển chuyển, kỳ quái chính là không hề làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Ngân châm trong chén trà đã nổi thẳng lên, mùi trà thanh nhã xua tan cổ mùi lạ trong miệng kia, Sở Tử Ngạn áp chế mất mát trong lòng, cười nói: “Nếu Mạch huynh đã có an bài, Tử Ngạn cũng không tiện miễn cưỡng. Có điều trường ngựa cách mỗi mấy tháng sẽ phái người đi tới thảo nguyên tìm giống ngựa tốt, đến lúc đó có thể cùng phu thê Mạch huynh cùng đi, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Thiên Mạch ừ một tiếng, xem như đồng ý, sau đó liền chuyển sự chú ý về trên người Tiểu Băng Quân.
“Đau không?” Hắn hỏi, ánh mắt vô cùng chuyên chú.
Khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Băng Quân thoáng ửng hồng, ánh mắt làm sao cũng không dời đi được, chỉ ngây ngốc lắc lắc đầu.
Thiên Mạch không nói nữa, mà lấy tay nàng từ trong nước ra, sau đó dùng khăn ở một bên thật cẩn thận lau nước trên mu bàn tay.
Trời chiều vượt qua nóc nhà gỗ chiếu vào trong viện, chiếu rọi bóng dáng hai người bên cạnh hoa cúc ngày thu. Thu cúc ở bên cạnh lay động, hương trà lượn lờ, nhưng lại làm cho người ta nghi hoặc không phải nhân gian.
Mới trải qua một hồi chiến tranh thảm thiết, lại đối mặt với tình huống đẹp tĩnh lặng như vậy, Sở Tử Ngạn không khỏi ngây người, quên phải làm chút gì. Khóe môi Khố Kỳ Nhi hiện lên ý cười lạnh khinh miệt, dời tầm mắt.
“Bắt giặc bắt vua, chỉ cần phái một người võ công cao cường am hiểu giết người đi xử lý tên quận trưởng gây chuyện kia, binh này tự nhiên sẽ thối lui.” Nàng nhẹ nhàng mà bâng quơ nói. Lời nói chính xác là đi vào đề tài trọng tâm lúc đầu, ngữ khí lãnh khốc phá tan bầu không khí vốn dĩ ấm áp gần như không còn.
Sở Tử Ngạn lấy lại tinh thần, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Khố Kỳ Nhi mơ hồ có chút kinh nghi. Hắn không nghĩ tới nử tử trước mắt nhìn qua mảnh mai quyến rũ thế nhưng nói lời giết người lại nhẹ nhàng như vậy. Mặc dù biết đề nghị của nàng không hề thỏa đáng, nhưng hắn vẫn lịch sự giải thích.
“Kế của cô nương rất hay, chỉ là nhân lực hiện có trong trường ngựa cũng không có loại người này, bởi vậy thực khó tiến hành.” Hắn nói chỉ là một nguyên nhân, cái còn lại không nói ra kia mới là quan trọng nhất. Đó chính là nếu như thực ra tay giết Lý Hữu Ngọc, Sở gia tất nhiên phải gánh vác tội danh mưu hại quan to triều đình, vốn dĩ đúng cũng thành sai. Sở gia liền lập tức rơi vào tình cảnh vô cùng xấu.
Thiên Mạch kéo bàn tay đã lau khô của Tiểu Băng Quân lại gần chút, nhìn mu bàn tay giống như bạch ngọc kia vẫn còn một chút đỏ hồng, không khỏi nhíu mi.
“Không biết những tướng sĩ liều mạng đến đây có mấy người biết được nguyên nhân thực sự…..” Hắn không chút để ý nói, nói xong, bỗng dưng lại thay đổi đề tài. “Có thuốc trị phỏng không?”
Sở Tử Ngạn bị một câu kinh tỉnh, nghĩ tới kế tiếp phải làm gì, đang lúc kích động chợt nghe câu sau, không khỏi sững sờ, một hồi lâu mới phản ứng kịp, nhảy vọt đứng lên, luôn miệng nói: “Có có, ta đi tìm đại phu tới…” Nói xong, người đã chạy ra ngoài viện, ngay cả làm ngã ghế cũng không phát hiện ra.
Tiểu Băng Quân nhất thời sực tỉnh, mặt đỏ vô cùng, vừa mất tự nhiên muốn rút tay về vừa lúng ta lúng túng.
“Chủ tử, không đau nữa rồi….. không nóng như vậy.” Nghĩ tới một chút chuyện nhỏ này mà cũng phải kinh động đại phu, nàng liền cảm thấy có chút xấu hổ vô cùng.
Thiên Mạch mặc cho nàng rút tay, ngược lại cầm cánh tay nàng kéo nàng lên.
“Không sao cả.” Hắn nói. “Về sau cẩn thận một chút, nếu lại làm mình bị thương, nơi này của ta không cần nàng hầu hạ nữa.” Trong giọng nói đạm mạc không phải không có ý cảnh cáo.
Ngực Tiểu Băng Quân nhảy dựng lên, kinh ngạc nhìn về phía Thiên Mạch. Sau khi xác định được thần sắc của hắn là nghiêm túc, không khỏi cắn cắn môi, sau đó phải mất một lúc mới trả lời. Một hồi lâu mới đáp lại, trong lòng đã có chút ủy khuất.
Phía sau lưng truyền đến tiếng bánh xe gỗ chuyển động, càng lúc càng xa. Khố Kỳ Nhi rốt cục chịu không nổi, một mình đẩy xe ra khỏi sân.
Tiểu Băng Quân vẫn đứng tại chỗ, tay đã thu về giấu sau lưng. Bởi vì không còn tác dụng của nước lạnh, mu bàn tay bị phỏng nhịn không được nhẹ nhàng cọ tới cọ lui trên vật liệu may y phục hơi lạnh.
Chú ý tới hành động mờ ám của nàng, Thiên Mạch không khỏi thở dài, đột nhiên đưa tay nắm eo nhỏ nhắn trước mặt, kéo nàng vào ngực mình.
Kéo tay nàng từ phía sau lưng ra, lại nghiêng người cầm khăn nhúng vào trong nước lạnh, vắt khô, đắp lên.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động gần gũi, Tiểu Băng Quân vốn kinh ngạc, rồi sau đó có chút cứng ngắc, sau nữa mới xem như hoàn toàn phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra. Một chút buồn bực lúc đầu lập tức tan thành mây khói, khóe môi làm sao cũng không khống chế nổi cong lên.
“Chủ tử.” Nàng gọi, kề mặt tới, thiếu chút nữa đụng vào trán Thiên Mạch.
Cảm nhận được hơi thở của nàng ở trên hàng mi, Thiên Mạch nghiêng người về sau một chút mới giương mắt, con ngươi đen bình tĩnh mang theo một chút nghi vấn nhìn lại.
Con ngươi đen như đá trước mắt tỏa ra ánh sáng ôn nhuận mà lộng lẫy, mê loạn lòng người, nhiễu loạn suy nghĩ. Tiểu Băng Quân ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền dán môi xuống.
Sự kinh ngạc chớp lóe lướt qua trong mắt Thiên Mạch, theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt ngửa đầu ra sau muốn tránh đi tập kích bất thình lình kia, mí mắt phải lại vẫn nóng lên, bị cánh môi mềm mại kia vừa vặn hôn xuống. Hắn cứng đờ, cảm nhận xúc cảm kỳ dị kia, hơi thở ấm nóng, tim không khỏi đập lỡ một nhịp.
Nụ hôn nhẹ như cánh bướm chuyển từ mắt phải của hắn sang mắt trái, lướt qua chóp mũi, cuối cùng rơi ở trên môi không hề dịch chuyển. Hương thơm nhàn nhạt ập vào trong mũi, hắn chậm rãi mở mắt ra, trong mắt phản chiếu một đôi mắt đen tràn ngập khó xử cùng mê mang, còn có chút chần chờ.
Thân mật quá rồi. Hắn nghĩ nhưng mà đầu đã ngửa ra sau hết mức, vì thế giơ tay lên muốn đẩy người cơ hồ toàn thân đều đặt ở trên thân mình ra.
Nhận thấy được ý đồ của hắn, trong mắt Tiểu Băng Quân hiện lên kinh hoảng, vốn dĩ chần chờ thối lui lại bị sự kiên định thay thế, ngay sau đó nàng đã ôm chặt lấy cổ Thiên Mạch. Cái chạm môi ban đầu vốn dĩ nhẹ nhàng bỗng dưng tăng thêm lực đạo, cái lưỡi vươn ra dò xét vào khóe miệng mím chặt của đối phương.
Trái tim Thiên Mạch không hiểu sao co lại, do dự chốc lát, rồi sau đó thăm dò mở miệng ra. Cái lưỡi mềm mại ẩm ướt lập tức chui vào, đảo qua đầu lưỡi trì độn của hắn. Hắn theo bản năng mút lấy, cũng dây dưa cùng một chỗ. Bàn tay vốn dĩ gác lên vai nàng muốn đẩy nàng ra lại trượt đến trên lưng, siết chặt.
Bộ ngực mềm mại gắt gao áp vào lồng ngực kiên cố dày rộng, đã phân không rõ là tim ai đập dồn dập mà vang dội như vậy. Hơi thở hòa trộn, tiếng hôn ái muội, trong sự ấm áp quyến luyến mang theo một chút dục vọng.
Mơ hồ có tiếng bước chân đi vào trong sân rồi lại xoay mình trở về, bốn phương một mảnh yên tĩnh. Gió mang theo mùi hương đặc biệt càng ngày càng nồng đậm thổi qua thu cúc đang mùa nở rộ. Cúc kia tựa hồ lại tươi đẹp vài phần.
Mãi đến khi sắp hít thở không thông, Tiểu Băng Quân mới lưu luyến ngẩng đầu. Tay vẫn ôm cổ Thiên Mạch, ngón tay vô ý thức cuộn lại tóc của hắn. Mặt cười che kín bởi một rặng mây đỏ, đôi mắt đẹp phủ sương mù, hơi thở hổn hển, đôi môi giống như hoa hồng đỏ tươi trơn bóng.
Thiên Mạch lẳng lặng nhìn kỹ một hồi, sau đó mới nhắm mắt lại, điều chỉnh tốt hô hấp, mở mắt ra lần nữa lại là biểu tình bình tĩnh. Đưa tay lau đi vết nước trong veo khả nghi trên môi nàng, ánh mắt của hắn quét về chiếc khăn ẩm ướt không biết từ lúc nào đã rơi ở trên tay ghế, không tiếng động thở dài.
“Đi gọi Sở nhị gia cùng đại phu vào đi.” Hắn nói. Nhìn bộ dáng nàng chấn động sau đó ngượng ngùng đến muốn chui xuống đất, lại nghĩ đến bộ dáng nàng bổ nhào qua hận không thể nuốt chính mình, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
Vốn dĩ trái tránh phải tránh không chịu nhìn thẳng vào hắn, Tiểu Băng Quân thỉnh thoảng thấy được sự trào phúng trong mắt hắn, lập tức giống như bị phỏng, từ trên chân hắn nhảy dựng lên.
“Chuyện kia, thiếp không phải…. không phải….” Nàng cà lăm, trong đầu rối thành một nùi, cũng không biết mình muốn nói gì, sau cùng xấu hổ dậm chân che mặt bỏ chạy về phòng hai người, cũng không quản cái gì mà đại phu nữa.
Dựa lưng vào đóng cửa lại, nàng sờ khuôn mặt nóng bỏng, ngực đập bình bịch, làm sao cũng không nghĩ tới chính mình vậy mà thật sự cường hôn hắn. Có chút hoảng hốt, có chút ngượng ngùng, nhưng tràn đầy trong lòng lại là vui mừng cùng ngọt ngào.
Thiên Mạch kinh ngạc nhìn nàng chạy mất dép, một lát sau giơ tay che mắt, cũng che lại bất đắc dĩ cùng ý cười bên trong.
————————————-
Sau khi Sở Tử Ngạn nhận được chỉ điểm của Thiên Mạch, ngày kế liền phái người giỏi về hùng biện ở trong lúc hai phe giao chiến khi đó không ngừng kêu gọi đầu hàng, kể ra nào là Lý Hữu Ngọc mưu mô, ý đồ chiếm lấy tài sản của dân chúng làm tài sản riêng, đem sự tình công khai cho mọi người biết. Lời nói trong lúc đó sắc bén cực kỳ, không chỉ phá vỡ cái cớ điều binh diệt giặc của hắn, lại còn khoác lên cho hắn tội danh vì tư lợi không để ý tới sống chết của binh lính, thậm chí còn mơ hồ để lộ ra hắn có âm mưu cùng dã tâm.
Bởi vì đầu chiến tuyến bị giảm nhuệ khí, lại thêm lời bàn luận này phát tán, quận binh sĩ ban đầu vốn quen biếng nhác càng lúc càng mất sĩ khí. Cho dù là đào đất lấp hào hay là tiến công đều có vẻ hữu khí vô lực, còn chưa đi tới cửa hàng rào liền bị mưa tên sắc bén bách phát bách trúng trên chiến lầu bắn xuống liền lập tức bỏ trốn.
Giao chiến tới ngày thứ ba, đang lúc quận trưởng quận Thiên Thủy hạ lệnh đào tẩu sẽ chém, trường ngựa mở cửa hàng rào. Vệ Cánh mang theo 50 người giỏi trong thôn Vệ gia, giống như mũi nhọn len vào trận địch, quanh năm cùng nhau săn thú ăn ý khiến bọn họ giống như bắt một con dã thú thô kệch to lớn, dễ dàng tập kích bắt giữ quận trưởng Thiên Thủy. Chủ tướng bị bắt, chúng quận binh vốn còn đang làm bộ làm tịch khua khua vũ khí lập tức bỏ chạy tán loạn. Tràng diện kia Thiên Mạch chỉ nhìn thoáng qua, liền lập tức xoay người mà đi, đối với trận quyết đấu này không còn có bất kỳ hứng trí cùng ý kiến đề xuất gì. Đột nhiên trong lúc đó, hắn có chút nhớ đến loài sói.
Quận trưởng Thiên Thủy bị bắt liền bị ném vào một gian phòng, Sở Tử Ngạn không lập tức giết hắn cũng không khuyên bảo, chỉ cung cấp thức ăn. Hai ngày sau thả hắn trở về không tổn hại một cọng lông ngọn tóc.
Về sau, Lý Hữu Ngọc vẫn đề phòng quận trưởng quận Thiên Thủy, không tiếp tục để cho hắn cùng quận binh của hắn tấn công trường ngựa. Mấy ngày sau, hai người một lời không hợp trở mặt, quận trưởng Thiên Thủy rút quận binh dưới trướng mình về, quay về Thiên Thủy. Về sau, quận binh lòng người dao động, lại đánh lâu không tiến triển, đang lúc Lý Hữu Ngọc tiến thoái lưỡng nan, một đạo thánh chỉ tới quận Thành Sơn, triệu hắn trở về. Ngày kế, binh lui, trường ngựa thoát khỏi thế kiềm kẹp.
Sau đó, Lý trạch bị tịch thu, Lý Hữu Ngọc cùng hai quận trưởng khác bị giam vào ngục, riêng quận trưởng Thiên Thủy bị giáng chức, tránh được họa diệt tộc. Cùng một thời gian, trước khi quận trưởng mới nhậm chức, thế lực của Sở gia đã nhanh chóng thâm nhập vào quận Thành Sơn cùng ba quận lân cận đang rối thành một nùi. Cuối cùng nắm vững thế lực đang ẩn giấu này trong lòng bàn tay, trở thành gia tộc cường đại nhất phía Đông Bắc Đại Tấn.
Đám người Sở Tử Ngạn về sau mới biết được, sở dĩ dễ dàng có thể lật đổ Lý gia như vậy, thực chất là nhờ công lớn của quận trưởng Thiên Thủy. Mặc dù lúc xét nhà khi đó không tìm được chứng cứ mưu phản liên quan, nhưng chứng cứ tham ô nhận hối lộ bán quan bán tước lại nhiều không đếm hết. Thêm nữa bởi vì quận trưởng Thiên Thủy sợ hãi hoài nghi sau khi phát sinh sự tình tích cực chỉ tội, thiên nhan rốt cục giận dữ.
Lúc mọi chuyện hoàn toàn kết thúc đã vào đông. Người trong thôn Vệ gia đã an cư ở trường ngựa, dưới sự chiếu cố của Sở gia, toàn bộ được làm nhanh chóng mà thỏa đáng. Thương tích của Khố Kỳ Nhi cũng hồi phục không tệ lắm, đại khái ngột ngạt đã lâu, cho dù đi đến chỗ nào dường như đều có thể gặp được bóng dáng mỹ lệ của nàng. Mà chân Thiên Mạch lại trước sau không có chuyển biến tốt.
Khi đó, tuyết đã rơi vài trận.
Thiên Mạch chung quy không có đợi người của Sở gia đến phía Bắc mua ngựa tốt về lai giống trở về liền cùng Tiểu Băng Quân rời khỏi trường ngựa của Sở gia. Sở Tử Ngạn mặc dù cảm thấy áy náy, nhưng cũng không làm sao được. Chỉ vì mãi đến sau khi trường ngựa thoát khỏi kiềm chế, bọn hắn thông qua tin tức truyền từ phương Bắc tới biết được từ giữa tháng 8 trở đi, trong ngoài phía Bắc đoạn từ Uyển Dương đến đầu thượng nguồn đều bị Âm Cực hoàng triều và điện Hắc Vũ cùng các thế lực thần bí khác kiểm soát, thương nhân bình thường hoàn toàn bị cấm thông hành. Đối với chuyện này, triều đình mặc dù không ra mặt can thiệp nhưng cũng nghiêm ngặt tăng cường đề phòng, từ trên xuống dưới đều căng như dây đàn. Cũng bởi vì vậy mà hành động khinh suất điều động quận binh của Lý Hữu Ngọc mới có thể khiến cho hoàng đế vẫn luôn thiên vị hắn căm thù đến tận xương tủy, đến nỗi thu hồi lại sự nuông chiều đối với hắn.
Ngày đó rời đi trời đổ tuyết lớn, ngoại trừ để cho Sở Tử Ngạn cùng Sở Bách an bài xe ngựa cho bọn họ, không kinh động bất cứ ai.
Bánh xe ngựa lăn trên thảm cỏ bị tuyết bao phủ, tạo ra tiếng ‘kèn kẹt’ giòn vang. Nhìn hai người một trước một sau dần dần bị gió tuyết che mờ, Tiểu Băng Quân lại phất phất tay vài cái mới lùi về bên trong xe, đóng cửa sổ xe lại, đề phòng gió thổi vào.
Bên trong xe đốt một lò than, tỏa ra nhiệt độ ấm áp. Thiên Mạch nằm nghiêng trên giường êm trong xe, đang cầm một quyển sách tùy ý lật, vẻ mặt đạm mạc trước sau như một.
Tiểu Băng Quân ngồi chồm hổm trong toa xe trải thảm nhung dày, tim có chút đập mạnh và loạn nhịp. Giữa lúc hoảng hốt nàng cảm thấy tình cảnh như vậy giống như đã từng trải qua.
Một năm kia tuyết so với lúc này còn dày hơn. Nàng cùng nhóm thị nữ hồi môn ngồi ở trong xe ngựa hoa lệ ấm áp như xuân, rời khỏi quê hương Băng thành từng bước một hướng vào điện Hắc Vũ thần bí khó lường. Thời điểm kia nàng làm sao cũng không nghĩ tới dành cho nàng lại là mười năm phù tang như lửa, lại vô duyên không gặp mặt được người mình gả cho.
Nghĩ đến đây, trái tim nàng giống như bị bóp chặt, đau đớn tới đột ngột mà mãnh liệt. Nghĩ cũng không nghĩ, nàng đột nhiên đứng dậy bổ nhào vào trên người Thiên Mạch, ôm chặt lấy hắn như là muốn xác nhận cái gì.
“Không muốn đi?” Thiên Mạch bị nàng đột ngột đè lấy cũng không biểu hiện chút ngạc nhiên nào, chỉ là có chút không tiện, vì thế đặt sách xuống, thoáng ngồi thẳng người để cho nàng ghé vào trước ngực mình, nhàn nhạt hỏi.
Tiểu Băng Quân vùi mặt ở trong ngực hắn, nghe hỏi chỉ lắc lắc đầu, lại không ngẩng mặt lên, tay ôm
hắn lại càng chặt. Chính nàng cũng không biết vì sao nhiều năm như vậy cũng chưa từng cảm thấy như thế này, bây giờ đây khoảng cách cùng hắn gần như vậy ngược lại vừa đau lại vừa sợ. Chẳng lẽ đây chính là cái mà mọi người hay nói, lo được lo mất sao?
Cảm nhận được cảm xúc của nàng dịu lại, Thiên Mạch giơ tay lên sờ sờ cái đầu trong lòng mình, giọng nói nhu hòa: “Nói đi.”
Tiểu Băng Quân rầu rĩ đáp lại, mới buông tay đang ôm chặt hắn ra, ngồi thẳng người, vén vén mái tóc có chút rối, đỏ mặt nói: “Thiếp nhớ tới tình cảnh mười năm trước khi tới điện Hắc Vũ. Lúc ấy thời tiết cũng giống như vậy….”
Nàng vẫn có nhiều chuyện chưa nói ra, Thiên Mạch lại rõ ràng.
“Có hối hận không?” Hắn thuận miệng hỏi.
Tiểu Băng Quân lắc đầu, không có chút do dự nào: “Chỉ là sợ hãi khi nhớ tới 10 năm đã qua đi, trong lòng luôn có chút hiu quạnh.” Có lẽ chỉ có khi biết mình bỏ lỡ cái gì, quay đầu lại mới có thể cảm thấy được những ngày tháng cảm xúc nhạt nhẽo an ổn cùng tẻ nhạt trải qua trước kia làm cho người ta khó có thể chịu được biết bao nhiêu.
Nghe được lời của nàng, Thiên Mạch im lặng, lẳng lặng nhìn nụ cười của nàng một hồi lâu. Mãi đến khi trong đôi mắt đẹp hiện lên một chút bất an, mới giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi nàng. “Ít nhất nàng còn có thể cười.” Mà hắn, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, ngay cả cười cũng đều đã quên rồi.
Tiểu Băng Quân không hiểu được ý hắn, nhưng cũng nghe ra được hắn không tức giận, bởi vì hắn trầm mặc nên trái tim nhảy động cũng đã trở về chỗ cũ. Cái chạm nhẹ như cơn gió nhẹ kia khiến cho sự thương cảm thình lình xuất hiện trong nàng trở thành hư không, tâm tình lại bắt đầu vui mừng trở lại.
“Chủ tử, chúng ta lặng lẽ đi bỏ lại Khố Kỳ Nhi tỷ tỷ, chỉ sợ không tốt lắm.” Lúc này nàng mới nhớ tới nghi vấn bị dằn xuống đáy lòng trước khi rời khỏi. Nếm qua điểm tâm sáng, hắn mới đột nhiên nói muốn đi, ngay cả một chút thương lượng cũng không có. Trong lúc vội vàng Sở Tử Ngạn chỉ kịp để cho Sở Bách an bài lò than ở trong xe, lại chuẩn bị chút ngân lượng lương khô, ngay cả nàng muốn đi cáo biệt với Khố Kỳ Nhi cùng đám người Vệ Lâm cũng không được phép. Mọi người là cùng nhau tới, hơn nữa quan hệ giữa Khố Kỳ Nhi cùng bọn họ không giống bình thường, đi không từ giã như vậy khiến cho nàng cảm thấy có chút bất an.
“Nàng ấy không liên quan gì tới chúng ta.” Thiên Mạch dịch vào bên trong, lại cầm sách ở một bên lên xem, không chút để ý nói. “Đường xá còn dài, nàng không ngại thì nằm một lát đi.”
Thương thế Khố Kỳ Nhi khỏi hẳn, có đầy đủ năng lực tự bảo vệ mình, thêm nữa Sở Tử Ngạn nể mặt hắn cũng sẽ chiếu cố thích đáng, hoàn toàn không cần quan tâm. Từ đó, người từng trợ giúp hắn đều chiếm được hồi báo tương ứng, chỉ riêng nữ tử trước mắt… Vật nàng muốn, hắn tạm thời vẫn không cách nào cho. Có điều không vội, chỉ cần suy nghĩ của nàng không thay đổi, sớm muộn gì hắn cũng vì nàng mà đạt thành.
Tiểu Băng Quân quả nhiên theo lời leo lên giường êm, nhưng không nằm xuống mà ngồi chồm hổm bên chân hắn, ôm chân hắn vào lòng, nhẹ nhàng xoa bóp. “Qua hai ngày nữa vừa khéo là ngày 15, chủ tử người có cảm thấy đau không?”
Hai tháng trước, vào ngày 15, mặc dù thời tiết sáng sủa, hắn cũng sẽ bị đau đến sắc mặt trắng xanh, trên trán đổ đầy mồ hôi. Cho dù hắn nói là chân đau, nàng lại mơ hồ cảm giác được không chỉ như vậy, bộ dạng gần như co rúc, toàn thân cứng ngắc này, nếu chỉ là chân đau sợ rằng không tới mức như vậy, nhất là đối với người kiên cường như hắn mà nói.
“Vẫn ổn.” Thiên Mạch thuận theo nàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói, ngay cả mắt cũng không nâng.
Tiểu Băng Quân bất mãn bĩu môi, nhưng cũng không nói gì cả, chỉ tăng thêm lực xoa bóp trên tay. Hắn chung quy là như vậy, cho dù đau, lúc có người ở trước mặt cũng trước sau biểu hiện như không có việc gì. Nếu không phải một tháng qua buổi tối nàng ngủ cùng hắn, chỉ sợ vẫn sẽ không phát hiện ra. Mỗi khi nghĩ tới đây, nàng liền đau lòng không thôi.
Tốc độ xe ngựa chậm lại, ngoài xe vang lên một đoạn đối thoại, bất tri bất giác vậy mà đã đến cửa cốc.
Bởi vì để tránh vết xe đổ lần này, sau khi bãi cỏ được giải vây, Sở Tử Ngạn thừa dịp nông nhàn lập tức bắt đầu phái người xây dựng lầu quan sát phòng ngự chính quy, cũng mở rộng chiến hào trước lâu, lại ở hai bên đường núi thông ra phía ngoài bố trí tiểu lâu ở những nơi hiểm yếu. Lúc này công trình vừa lúc khởi công.
Tiểu Băng Quân nghe ra người nói chuyện là Tiền Ngũ An, không khỏi đặt chân Thiên Mạch xuống, thò người đến cửa sổ xe mở ra một chút.
“Tiền gia, chúng ta phải rời khỏi. Mấy ngày nay làm phiền chiếu cố rồi.” Nàng mỉm cười nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Tiền Ngũ An, ôn nhu nói.
Tiền Ngũ An quả thật có chút trở tay không kịp. Hắn không nghĩ tới bọn họ nói đi là đi, trước đó ngay cả một chút dấu hiệu cũng không có. Vốn dĩ hắn nghĩ muốn Sở Tử Ngạn tìm tất cả biện pháp lưu bọn họ lại, nhân vật giống Thiên Mạch như vậy căn bản có thể gặp nhưng không thể cầu. Trực giác nói cho hắn phàm là một ngày có người này, Sở gia sẽ không có phiền toái gì lớn cả.
“Tại hạ đang muốn vào trong quận làm việc, không biết Mạch gia cùng phu nhân có thể cho tại hạ đi nhờ chuyến xe hay không?” Trong lòng hắn vừa động, cười nói. Bất luận như thế nào, chung quy phải thử một chút, chẳng thế thì hắn thật sự không cam lòng.
Tiểu Băng Quân sợ run lên, tự nhiên quay đầu nhìn về phía Thiên Mạch, nhìn thấy hắn khẽ gật đầu, hiển nhiên là đồng ý rồi.
Tiền Ngũ An căn bản nhớ tới không thể khuyên được Thiên Mạch, có lẽ có thể xuống tay từ Tiểu Băng Quân. Nhưng sau khi lên xe ngựa hắn mới phát hiện là mình có vẻ đơn độc rồi. Ở khoang xe hẹp mà đóng kín, trên người Thiên Mạch tản mát ra không khí áp lực không có gì có thể làm dịu lại, đối với hắn tạo thành áp lực khó có thể hình dung, thêm nữa hai người lại có bề ngoài xuất sắc hiếm thấy, khiến cho hắn tự dưng thấy xấu hổ. Ngay cả nửa khắc đồng hồ cũng không nán lại, hắn liền viện cớ, giống như trốn chui ra khoang xe ngồi bên cạnh xa phu. Sau khi tới quận Thành Sơn, ngay cả thành cũng không vào, hai người liền trực tiếp đón một chiếc thuyền khách đi về phương Bắc ở trên bến tàu. Tiền Ngũ An ngoại trừ tiễn chân bọn họ, cũng không làm được thêm gì khác.
Mặc dù trời đổ tuyết, mặt nước vẫn chưa đóng băng, bởi vậy thuyền đi thông thuận. Bởi vì diện mạo rất xuất chúng, hai người liền thuê một gian phòng đơn độc, tuy là hơi đắt nhưng lại giảm đi không ít phiền toái. Hơn nữa, ngân lượng Sở Tử Ngạn chuẩn bị cho bọn họ ứng phó những thứ này vẫn dư dả.
Ven bờ tuyết đã phủ kín núi rừng, cây rừng bạc phơ, phong cảnh như họa. Tiểu Băng Quân cũng không dám mở cửa sổ, chỉ sợ gió lạnh thổi vào làm tái phát tật chân của Thiên Mạch. Nàng lại đi tìm nhà đò mượn hai chậu than, mãi đến khi biến bên trong gian thuyền trở nên ấm áp dễ chịu mới thôi.
Nhưng mà nghỉ một chút nàng liền không biết làm cái gì thì tốt. Lúc bắt đầu còn bởi vì lần đầu tiên đi thuyền mà thấy mới mẻ, một lúc sau, lại thấy nhàm chán. Thiên Mạch lại không thích nói chuyện, chỉ cầm sách lật xem. Nói rất lâu hắn mới có thể đáp lại một tiếng, dần dần nàng cũng không tiếp tục quấy rầy hắn, chỉ là một mình ngồi trước chậu than vừa nhìn vừa ngẩn người.
Thanh âm mái chèo vỗ lên mặt nước từ bên ngoài truyền đến, thỉnh thoảng còn kèm tiếng bước chân tiếng nói chuyện hoặc gần hoặc xa, càng khiến cho gian phòng này trở nên yên lặng.
Nghĩ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, Tiểu Băng Quân rõ ràng tỉnh ra. Lúc này qua cửa Bắc đi đến thảo nguyên ở thượng nguồn, không thể nghi ngờ gì là tự chui đầu vào rọ. Vũ chủ tử không có khả năng không rõ điểm này. Hơn nữa, thảo nguyên lúc này đã vào mùa đông, cho dù vận khí bọn họ tốt có thể qua được thượng nguồn, mấy tháng sau cũng là nửa bước cũng khó bước đi. Đối với tình cảnh gian nan như vậy, vì sao hắn vẫn cố ý muốn tới thảo nguyên?
Trong lòng nhớ lại như vậy, nàng ngẩng đầu nhìn Thiên Mạch, phát hiện hắn vẫn đang ngồi như trước vậy, ánh mắt rơi vào trên trang sách, thần sắc bình yên, tựa hồ như ngồi như thế này 8 năm 10 năm cũng không sao cả. Nàng muốn mở miệng hỏi, nhưng lại không hiểu sao không đành lòng phá hủy hình ảnh yên lặng trước mắt này. Đang trong lúc nàng do dự, Thiên Mạch ngẩng đầu lên.
“Chuyện gì?” Cảm giác của hắn luôn nhạy bén, có thể nhận thấy biến hóa cảm xúc rất nhỏ của người khác, chỉ là có muốn để ý tới hay không. Giống như trước đó nhìn Tiền Ngũ An tiễn bọn họ một đoạn đường, hắn làm sao lại không nhìn ra ý đồ của hắn.
“Chủ tử, vì sao chúng ta phải tới thảo nguyên?” Thấy hắn chủ động phản ứng với chính mình, Tiểu Băng Quân cao hứng, giống như nịnh nọt bưng ghế gỗ tới bên cạnh hắn.
“Tìm Thu Thần Vô Luyến.” Thiên Mạch cũng không che che giấu giấu, trả lời vô cùng trực tiếp.
Tiểu Băng Quân a một tiếng, một lát sau mới phản ứng kịp Thu Thần Vô Luyến chính là tỷ tỷ Luyến Nhi của nàng. Trong nháy mắt yết hầu giống như bị thứ gì đó ngăn lại, hồi lâu cũng không nói ra lời.
“Sao thế?” Nhìn thấy nàng cũng không lộ ra mỉm cười sung sướng như trong dự kiến của bản thân, trong hốc mắt mơ hồ còn có nước mắt đảo quanh, Thiên Mạch không khỏi nhướn mày, nghi hoặc vươn tay chạm mặt nàng, hỏi.
Tiểu Băng Quân mím môi lắc đầu, bắt lấy tay hắn vùi mặt vào, sợ hãi chính mình mở miệng lại sẽ rơi lệ.
Tiểu Băng Quân như vậy Thiên Mạch chưa từng gặp qua. Hắn không khỏi có chút vô thố, không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ có thể ngơ ngác duỗi tay mặc cho nàng cọ sát vào lòng bàn tay, cọ được đến cả tay ẩm ướt. Một hồi lâu nàng mới ngẩng mặt, ánh mắt hồng hồng, cười có chút miễn cưỡng.
“Thiếp nhớ Luyến Nhi rồi.” Nàng giải thích như thế cho sự thất thố của chính mình, lại che giấu lý do quan trọng nhất. Nàng không nghĩ tới lời nói thuận miệng mình nói ra lại được hắn nhớ ở trong lòng, thậm chí còn nhớ giúp nàng đạt thành tâm nguyện. Hắn như vậy khiến cho nàng không khỏi cảm thấy chính mình kỳ thật được hắn để ở trong lòng.
Thiên Mạch nhìn nàng như vậy, đột nhiên cảm thấy chính mình có lẽ phải làm chút gì đó.
“Nàng…. có lẽ muốn ôm ta một cái.” Hắn có chút do dự nói. Nghĩ đến ngày ấy ôm nàng vào lòng lại bị nàng hôn, hắn có chút mất tự nhiên. Cái loại cảm giác này không thể nói rõ là không tốt, chỉ là đối với hắn mà nói, thật sự là có chút quá thân mật. Lúc nàng duỗi đầu lưỡi vào miệng hắn, hắn có một loại cảm giác thứ đồ riêng tư nhất trong lòng mình bị người chia sẻ.
Tiểu Băng Quân khẽ kinh ngạc, nhìn bộ dáng hắn lãnh đạm nghiêm mặt giống như tùy ý ngươi hưởng dụng, không khỏi nín khóc mỉm cười, quả thật nhào qua gắt gao ôm lấy hắn.
Thiên Mạch có chút cứng ngắc ngồi thẳng người chờ đợi nàng hôn môi. Kết quả thật lâu cũng không đợi được hành động tiếp theo của nàng. Hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, các cơ căng ra được thả lỏng, trong lòng lại mơ hồ không hiểu sao cảm thấy có chút thất vọng.
Trên thực tế lần này Tiểu Băng Quân bởi vì trong lòng kích động không kiềm chế được, mãi đến khi buông hắn ra cũng chưa từng nghĩ tới chuyện khác. Sau khi bình tĩnh lại, nàng mới nói ra băn khoăn trước đó.
“Thiếp cùng Luyến Nhi không gặp đã nhiều năm như vậy, thêm một thời gian nữa cũng không ngại, không cần nóng vội lúc này.” Cuối cùng, nàng thiệt tình nói.
Thiên Mạch nghe, thần sắc không có chút biến hóa nào, hiển nhiên mọi thứ theo như lời nàng nói hắn đều có nghĩ đến.
“Nàng sợ?” Không có giải thích, hắn hỏi.
Tiểu Băng Quân ngẩn ngơ, lắc đầu. Nàng thực không nghĩ tới vấn đề sợ hãi, chỉ là không muốn hắn vì một cái nguyện vọng nhỏ nhoi của nàng mà lấy thân mạo hiểm.
“Vậy là nàng lo lắng cho ta.” Bây giờ, Thiên Mạch dùng chính là ngữ khí khẳng định.
Tiểu Băng Quân nói không ra lời, trong lòng càng sốt ruột, giương mắt nhìn hắn, tay không tự chủ ra sức túm lấy vạt áo của hắn, giống như làm như vậy có thể khiến hắn đánh mất chủ ý.
Thiên Mạch nhìn thấy nàng gấp đến độ mắt đều đỏ lên, nụ cười trên mặt mỹ lệ nói không nên lời, chợt đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, giống như bị người ta nhéo. Lúc này, lần đầu tiên hắn cảm thấy nàng thích cười như vậy có lẽ không phải một chuyện tốt.
Vỗ vỗ bàn tay túm chặt của nàng, hắn thở dài nói. “Không cần lo lắng. Ta không muốn cho, ai cũng không lấy được mạng ta.” Đây xem như là một loại hứa hẹn rồi. Trước kia hắn một mình, thật sự cảm thấy sống đến nhàm chán, bởi vậy mới có thể lấy sinh mệnh chính mình cùng những người đó chơi đùa. Hiện giờ, bên cạnh có thêm một người, mà người này lại để ý tới an nguy của hắn như vậy, hắn cũng sẽ không tiếp tục xằng bậy.
Tiểu Băng Quân không phải không tin hắn, chỉ là có một số người phàm là đã để ở trong lòng, thì không thể không lo lắng nhớ mong.
Thấy nàng vẫn không có chuyển biến gì, Thiên Mạch có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể sờ sờ chân. Quả nhiên, lực chú ý của nàng lập tức bị dời đi.
“Lại đau sao? Còn chưa tới 15… chắc là bị lạnh rồi.” Nàng vừa săn sóc nói thầm vừa hết sức chuyên chú bắt đầu xoa bóp chân cho hắn.
Thiên Mạch không hề để ý nàng, lại cầm sách lên.
Cảm giác có người quan tâm kỳ thật không tệ. Trước khi chữ trong sách lọt vào tầm mắt, hắn nghĩ như thế.