Bình minh, lúc ánh rạng đông đầu tiên rọi vào, nó chú ý tới hàng mi của nàng rung động, tựa hồ có dấu hiệu tỉnh dậy. Vì thế duỗi thân thể ra, lặng yên không một tiếng động rời khỏi huyệt động. Nếu nàng đang ở đây, như vậy Tiểu Thất cũng sẽ không quá xa.
Một cơn rét lạnh kéo tới, Tiểu Băng Quân không tự chủ được sợ run cả người, hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Chủ tử…” Chóp mũi quanh quẩn một mùi xạ hương nhàn nhạt, nàng theo bản năng gọi ra tiếng, sau đó mới nhớ tới đó là mùi trên người con sói đen, vội vàng xoay người ngồi dậy.
Nhưng mà hốc cây vắng vẻ, ngoại trừ một đống tro lạnh cùng với bao quần áo rộng mở vẫn lẻ loi nằm bên cạnh, cũng không có gì.
Nàng ngẩn ngơ, mới cuống quít leo ra khỏi hốc cây, tìm chung quanh một lần. Ngoại trừ nhìn thấy một hai con chim trĩ ra ngoài tìm thức ăn, đâu nào còn có bóng dáng sói.
Nó bị thương nặng như vậy, có thể đi chỗ nào? Tiểu Băng Quân nhịn không được lo lắng, sợ hãi bởi vì bản thân chiếm cứ hốc cây của nó, nó mới đổi chỗ khác, nghĩ như thế, trong lòng càng thêm áy náy.
Trở lại trong hốc cây ngồi rất lâu, không hề thấy con sói đen trở về, lại nhớ tới Thiên Mạch, nàng không thể không thu thập lại bao quần áo, tiếp tục hành trình của chính mình, nhưng mà lại không tự giác có thêm một phần tâm sự nặng nề.
———————————-
Bởi vì tuyết rơi, Kha Thất vô cùng mất thời gian trong việc truy tìm dấu vết Tiểu Băng Quân để lại. Sau khi tiến vào rừng sâu, nhìn thấy dấu mũi tên khắc trên cây xong mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn ra được dấu mũi tên là do vũ khí sắc bén khắc nên, nhưng vết khắc cạn mà vụng về, hiển nhiên người lưu lại dấu vết không hề biết dùng đao mà lực lại yếu. Trọng yếu nhất là dấu mũi tên xuất hiện cùng dấu vết mà người nàng đang tìm kiếm là ở trên cùng một con đường. Do dấu chân hỗn độn lặp lại phía trước cùng phương hướng mũi tên, nàng có thể vạn phần khẳng định, a tỷ lạc đường rồi.
Đang lúc nàng chuẩn bị tăng tốc đuổi theo Tiểu Băng Quân, đột nhiên gió nổi lên, bóng đen trước mắt chớp loé, một người xuất hiện dưới cây tùng cách đó không xa.
Nàng bình tĩnh nhìn rõ một cái, không khỏi reo hò một tiếng xông đến, mà lại tại chỗ cách người nọ hai bước thì khựng lại.
Người nọ lại là Thiên Mạch. Hắn ngồi dưới đại thụ, áo khoác trên người đã không còn, chỉ tuỳ ý khoác một chiếc áo màu trắng đơn độc, mái tóc dài màu đen rối tung, dưới màn tuyết trắng cùng màu xanh của cây tùng càng nổi bật hơn, phong hoa tuyệt đại nói không nên lời. Nhưng để cho Kha Thất dừng lại nhưng là vết máu trên chiếc áo trắng của hắn.
Con ngươi đen nhánh nhanh như chớp quét nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt sau cùng dừng tại tay trái của hắn, đôi mắt Kha Thất lập tức đỏ lên. Nàng cũng không nói gì, chỉ là mím chặt môi ngồi xổm ở trước mặt hắn, đưa tay mò mẫm qua lại trên cánh tay kia của hắn trong chốc lát. Sau đó rút đao nhỏ từ bên hông ra, nhảy lên cây đại thụ chặt một cành cây thẳng ở chỗ nhánh cây thô to.
Nhìn bộ dáng hung tợn chém gọt cành lá như muốn xẻo một miếng thịt ở trên nhánh cây, Thiên Mạch không khỏi thở dài, đưa tay xoa đầu nàng.
Kha Thất lập tức nghiêng đầu né tránh, mặt trầm xuống giống như người nào thiếu nàng rất nhiều tiền vậy.
Đây là lần đầu tiên Thiên Mạch nhìn thấy nàng giận, đương nhiên đây cũng là lần đầu tiên hắn bị thương ở trước mặt nàng, trong khoảng thời gian ngắn thậm chí có chút không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Không có trở ngại gì.” Thu tay, hắn thản nhiên nói. Rõ ràng là muốn làm cho người ta an tâm, lời là do hắn nói ra, nhưng lại theo thói quen không chút để ý, làm cho người ta nghe xong càng tức.
Kha Thất chung quy không phải người giận dai, chỉ chốc lát sau liền nhịn không được, quay đầu hung hăng liếc hắn một cái.
‘Rắc rắc’ hai tiếng, nhánh cây trong tay đã được chém gọt xong, bị cắt thành độ dài vừa bằng cánh tay Thiên Mạch, sau đó lại bị xẻ ra làm ba miếng.
“Người thật định chọc giận a tỷ à! Người định chọc giận a tỷ vậy…” vừa nắm lấy tay hắn nối lại xương căng tay bị gãy, vừa buồn bực luôn miệng nói.
Nhớ tới ngày đó yết hầu Tiểu Băng Quân bị đao cắt, bộ dáng không còn sinh khí, ánh mắt Thiên Mạch tối sầm lại.
“Ta sẽ không chết.” Hắn nói nhỏ, dừng một chút mới nói tiếp, “Trong xe còn có năm người.” Cho nên một khắc kia lúc nhận thấy được xe ngựa lao xuống vách núi, hắn không thể không quyết định thật nhanh đánh gảy càng xe, giảm đi sức nặng của ngựa, sau đó hạ xuống trước một bước nâng thùng xe.
Kha Thất nghẹn lời, bất luận làm sao cũng nói không nên lời không cứu. Luận đến giết người không chớp mắt, thiên hạ này có thể sánh ngang với người của điện Hắc Vũ chỉ sợ dùng mấy đầu ngón tay là có thể đếm ra, nhưng mà đó cũng không có nghĩa là bọn họ coi thường sinh mệnh. Nếu là như vậy, cũng sẽ không có nàng, lại càng không có Tam tỷ cùng với mấy người Tiểu Thập Tam bọn họ.
“Vậy, vậy người cũng không thể bị thương nặng như vậy.” Nàng nuốt nước miếng, không phải là rất lo lắng nén giận, sau đó dùng dây vải quấn chặt.
Thiên Mạch ừm một tiếng, không nói thêm nữa.
Kha Thất kỳ thật cũng biết phản ứng của bản thân có chút thái quá, trên thực tế thương tổn như vậy ở trên người nàng cùng tỷ muội Nữ Nhân lâu căn bản là cơm thường. Có điều Thiên Mạch trong lòng các nàng xưa nay là không gì không làm được, cho nên nhìn hắn như vậy mới vô cùng khẩn trương.
“A tỷ tới tìm người rồi.” Nàng đổi đề tài. “Người còn chưa thấy tỷ ấy sao? Tỷ ấy tự mình tới, ta không giúp…” Nghĩ tới bóng dáng vụng về bước thấp bước cao trong trời tuyết của Tiểu Băng Quân, nàng liền nhịn không được chua xót trong lòng. Cho tới bây giờ không nghĩ tới, những chuyện này vốn đối với nàng mà nói là chuyện bình thường không can hệ gì, ở trong mắt người khác hoá ra lại có cảm giác như vậy.
“Ta biết.” Thiên Mạch ngắt lời nàng, nâng nâng cánh tay lên, ánh mắt lộ ra thần sắc hài lòng, “Ta sẽ đi tìm nàng. Ngươi có thể rời đi.”
“Nhưng mà chân của người…” Kha Thất nghĩ đến chân hắn không tiện, lại có một tay bị thương, làm sao yên tâm được.
“Một tay là đủ.” Thiên Mạch nói, tay phải chống xuống đất đã muốn rời đi, lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại ngừng lại. “Ngươi đến thị trấn gần đây tìm chỗ đặt chân, sau đó chuẩn bị cho chúng ta mấy bộ y phục.” Y phục của hắn vào lúc hắn trở về bản thể đã bị bỏ lại, vừa rồi lúc quay về tìm, phát hiện chỉ còn chiếc áo dính máu, áo khoác lại biến mất.
Kha Thất thuận theo. Nàng cũng phóng khoáng, nếu đã quyết định liền vẫy vẫy tay xoay người liền đi.
“Người cũng không thể tiếp tục bỏ lại a tỷ, lần này ta sẽ không thể giúp người bảo hộ tỷ ấy rồi.” Đi ra thật xa, nàng đột nhiên xoay người lại hướng về phía người vẫn ngồi tại chỗ lớn tiếng nói.
Thiên Mạch dựa vào thân cây, không đáp lại.
—————————-
Tiểu Băng Quân lại đi hết một ngày, không chỉ không đi ra được rừng rậm, cũng không đi đến dưới vách núi, thậm chí ngay cả con sói đen cũng không thấy được. Bi thương mất đi Thiên Mạch ở tại đây giống như vĩnh viễn không có tận cùng, trong lúc đi dần dần lắng đọng xuống, hình thành một miệng vết thương không dám chạm vào.
Bởi vì Kha Thất chuẩn bị lương thực cho nàng cho lộ trình khoảng trăm dặm, mặc dù bởi vì tâm tình cực kỳ tệ, không làm sao ăn được, lương khô trên người mấy ngày qua cũng đã tiêu hao không ít. Nàng không biết bản thân có thể còn sống đi ra cánh rừng hay không, có điều nếu như tìm không thấy Thiên Mạch, có thể còn sống ra ngoài hay không, kỳ thật cũng không còn quan trọng nữa.
Lúc bầu trời chuyển tối, nàng nhóm đống lửa, trong lòng mơ hồ chờ mong con sói đen sẽ nhìn thấy đống lửa, sau đó xuất hiện. Nàng muốn biết vết thương của nó như thế nào rồi. Một ngày này ngoại trừ đi đường, nàng vẫn đặc biệt lưu ý một chút nơi đi qua có thảo dược nào nàng biết hay không. Mặc dù đối với người chỉ nhận biết được ít ỏi một số loại thảo dược, khả năng này thật sự rất nhỏ.
Không nghĩ tới thật sự để cho nàng tìm được loại kia. Đó vẫn lại là lúc trước ở Băng thành, trong cuộc họp thường lệ bởi vì chơi đùa mà nàng làm bị thương bản thân, lại sợ ma ma giáo dưỡng biết, Luyến Nhi liền đặc biệt đi tìm loại thảo dược này đập nát đắp lên cho nàng. Nàng đã nhớ không rõ hiệu quả như thế nào, chỉ biết là bị thương dùng cái này luôn luôn khỏi.
Khí hậu Băng thành giá lạnh, loại thảo dược này chỉ vào mùa cực hàn mới sinh trưởng, vừa lúc là lúc này, nàng có thể tìm thấy cũng coi như may mắn.
Từ trong bao quần áo lấy ra hai cái bánh còn sót lại, Tiểu Băng Quân nhìn một lúc lâu, chỉ cảm thấy yết hầu khô khốc, liền bỏ trở lại. Còn chưa buộc lại bao quần áo, chỉ nghe tiếng gió vang dội, ‘bịch’ một tiếng, một vật gì đó rơi bên cạnh nàng. Theo tiếng nhìn lại, nhưng là một con chim trĩ trên cổ vẫn còn chảy máu.
Nàng khẽ kinh ngạc, ngẩng đầu.
Con sói đen khẽ nâng chân trước, ngang nhiên đứng đối diện đống lửa, lông rậm hơi hơi lay động, giống như mang theo toàn thân sương chiều.
“Đại Lang!” Tiểu Băng Quân kinh hỉ hô ra tiếng, xoay người bò dậy từ trên đất, chạy tới.
Con sói đen nhàn nhạt nhìn nàng một cái, chân sau hơi cong, ngồi chồm hổm xuống.
Tiểu Băng Quân liếc mắt một cái liền chú ý tới chân trước bên trái của nó có một cái nẹp, không khỏi ngẩn ra, chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn ngón tay ra chạm vào. Nhìn ra được, phương pháp buộc nẹp rất lão luyện, không phải người bình thường có thể làm được.
“Người nào giúp ngươi vậy?” Nàng nhẹ nhàng hỏi, trong lòng đã vì sự xuất hiện của nó mà cảm thấy cao hứng, lại cảm thấy nghi hoặc. Chẳng lẽ trong rừng rậm còn có những người khác?
Con sói đen đương nhiên sẽ không trả lời nàng. Nhưng mà trên thân nó lại tản mát ra khí tràng cực kỳ ôn hoà, ôn hoà đến làm cho người ta cảm thấy ngay cả cơn gió thổi qua cũng dường như trở nên dịu dàng.
Trên mặt Tiểu Băng Quân hiện lên ý cười nhợt nhạt, lại đi thăm dò xem thương tổn ở chân sau của nó.
“Ta có tìm được thảo dược cho ngươi đó, cũng không biết ngươi đi đâu nữa…” Nàng nói, rồi sau đó kinh dị phát hiện vết thương sâu tới tận xương hôm qua lúc này không ngờ dần dần khép lại, nông hơn ngắn hơn rất nhiều, không khỏi oa một tiếng, thiếu chút nữa đã muốn duỗi ngón tay đi chọc chọc xem có phải mình hoa mắt hay không. May mắn đúng lúc phản ứng kịp, khống chế được.
Đột nhiên trong lúc đó, nàng cảm thấy toàn thân con sói đen trước mắt tràn ngập cảm giác thần bí khó nói nên lời, giống như một đám sương mù bao quanh nó vậy, làm cho người ta không thể nắm bắt được.
Nó xuất hiện có thể là một loại chỉ thị của thần linh với nàng hay không? Trong đầu hiện lên ý niệm này. Nàng nghĩ đến những chuyện xưa về sói mà từ nhỏ ma ma kể với các nàng. Chuyện mơ hồ mười năm trước bị con sói đen cắn giữa hoang mạc, cho tới giờ khắc này, mặt đối mặt với con sói đen ôn hoà mà có linh tính này, mới lại một lần nữa nhớ lại.
Tại thời viễn cổ, sói là trưởng của chúng linh. Chúng nó có thân hình cao lớn hơn so với loài người, cùng với bộ lông rậm mỹ lệ, còn có trí tuệ vượt qua trí tuệ của loài người cùng với tuổi thọ kéo dài, cộng với năng lực biến hoá thành người huyền ảo mà loài người không thể lý giải. Tên chúng gọi là Huyễn Lang.
Ma ma nói, kỳ thật Huyễn Lang là đời sau của Nguyệt thần và loài người, là chủng tộc nửa thần nửa người.
Lúc ma ma kể chuyện xưa, Luyến Nhi an tĩnh ngồi, trong mắt là sự ôn nhu mà khát khao chuyên chú. Nàng cũng không quá an phận, chính là đang bổ nhào trong bụi hoa bắt đom đóm, nghe thế, lập tức từ trong bụi hoa chui ra, chỉ vào ánh trăng tròn tròn, hì hì cười nói hoá ra Nguyệt thần là Đại Lang à. Ma ma tức giận đến nỗi đánh rơi cây quạt trong tay xuống đất, nhất thời không có tâm tình kể chuyện xưa nữa. Vẫn lại là Luyến Nhi cầu xin, nàng mới miễn cưỡng nói hết. Trong suốt quá trình này, Luyến Nhi lao thẳng đến kéo nàng ngồi ở bên người bịt miệng nàng lại, không cho nàng nói thêm câu nào. Thời điểm đó nàng vẫn chưa mắc căn bệnh quái lạ, cũng không có cách nào ngồi yên, bị bắt buộc ngồi lâu như vậy, lại không thể nói chuyện, bởi vậy ấn tượng đối với chuyện xưa kia khắc sâu vô cùng.
Cho tới bây giờ nàng mới hiểu được vì sao ma ma lại tức giận. Bởi vì thần hộ mệnh của Băng tộc chính là Nguyệt thần, trong thần miếu Nguyệt thần là một nữ tử tóc bạc mỹ lệ, ở trong lòng tộc nhân Băng tộc, Nguyệt thần đại biểu cho cái đẹp. Mà đem Nguyệt thần rõ ràng là nữ chuyển hoá thành sói, chỉ sợ không mấy người Băng tộc có thể tiếp nhận. Mặc dù nàng cảm thấy được, sói cũng có thể rất đẹp, giống như con sói trước mắt này vậy.
Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được vươn người ra ôm lấy cổ con sói đen, dùng mặt cọ xát ở trên đầu nó.
“Ngươi là con sói xinh đẹp nhất ta từng thấy! Ngươi nhất định phải sớm chút khoẻ trở lại nha.” Nàng nỉ non, sau đó buông tay ra xoay người đến bao quần áo bên kia lấy thảo dược của mình ra. Cho dù như thế nào, dùng dược dù gì cũng tốt hơn không dùng. Nàng nghĩ như vậy.
Hành động cọ xát vô cùng thân thiết thình lình của nàng khiến cho con sói đen cứng ngắc, qua một hồi lâu mới từ từ trầm tĩnh lại, liếc sang bóng dáng của nàng không biết đang vội vàng làm cái gì đó, rồi sau đó lười biếng nằm sấp xuống đóng con ngươi đen lại, chợp mắt.
Tiểu Băng Quân nhét thảo dược vào trong miệng ăn, sau đó cầm trở lại bên người con sói đen. Thảo dược mới vừa vào miệng khi đó mang theo vị cay đắng nhàn nhạt, nhai nhiều vài cái liền thấy đầu lưỡi tê dại, đợi đến lúc nhai nát ra thì tựa hồ răng cũng như khúc gỗ không còn cảm giác rồi.
Phun thảo dược vào trong tay, nhìn vào miếng thuốc mềm xanh đen, nàng đột nhiên có chút do dự. Có thể đắp phải không! Có thể đắp phải không?
Nhìn thoáng qua bộ dáng lười biếng không chút phòng vệ nào của con sói đen, nàng lại chờ giây lát, mãi đến khi không phát hiện dị dạng gì, lúc này mới thật cẩn thận xoa thảo dược nhai nát lên miệng vết thương của con sói đen, nhưng những chỗ còn lại thì không dám đụng vào nữa.
Dùng đao cắt lấy một sợi dây vải từ trên áo, mềm nhẹ bọc lấy cái chân bị thương, ở trên đầu gối buộc một cái nơ con bướm xinh đẹp. Suốt cả quá trình, con sói đen chỉ là vào lúc ban đầu đắp dược lên quay đầu liếc mắt một cái, sau đó liền để nàng tuỳ ý.
“Nếu cảm thấy không được thoải mái, nhất định phải để cho ta biết nha…” Tiểu Băng Quân cúi đầu xuống hôn lỗ tai nó một chút, nói, ngẩng đầu chú ý tới con chim trĩ chết đã lâu kia, “Đó là cho ta à? Nhưng mà ta ăn không vô….” Mặc dù thật cao hứng có thể gặp lại nó, nhưng đáy lòng nặng trịch kia thuỷ chung cũng không giảm bớt chút nào.
Nghe được lời nàng, con sói đen giống như ngủ say đột nhiên ngẩng đầu, trong con ngươi đen lộ ra sự nghiêm khắc.
Trong lòng Tiểu Băng Quân rung động, cảm thấy ánh mắt này cực giống của Thiên Mạch đêm đó lúc phát giận, ngực không khỏi hơi chua xót, thiếu chút nữa rơi lệ, hoảng hốt khiến nàng khẩn trương lấy tay che mắt, rầu rĩ nói: “Đại Lang, ta nhớ chủ tử.”
Con sói đen ngẩn ra, ánh mắt trở nên nhu hoà, đưa đầu qua dùng cái mũi cọ xát tay nàng.
Hơi thở ấm áp xuyên thấu qua kẽ ngón tay rơi thẳng vào đôi mắt, có chút ướt át, có chút ngứa ngứa, khiến cho Tiểu Băng Quân trong nháy mắt hoảng hốt, thiếu chút nữa liền tưởng Thiên Mạch ở ngay trước mắt.
“Ngươi là do thiên thần phái tới phải không?” Nàng nói, khoé miệng nhếch lên một độ cung mỹ lệ, sau đó chậm rãi buông xuống, đỏ mắt nhìn ánh mắt con sói đen gần trong gang tấc. “Ngươi sẽ mang ta đi tìm chủ tử phải không?” Lúc nói ra khỏi miệng một khắc kia, nàng lại kiên định tin tưởng con sói đen chính là vì lý do này mà xuất hiện.
Con sói đen đối diện với nàng trong chốc lát, lại nằm úp sấp trở về, không có đưa ra bất cứ lời đáp lại nào.
Nhưng mà áp lực nặng trĩu trong lòng Tiểu Băng Quân kia tựa hồ nhẹ chút, khoé môi lúm đồng tiền càng sâu, sờ sờ lưng con sói đen. “Ta đem con chim trĩ đi nướng, chúng ta cùng nhau ăn.” Chủ tử sẽ không thích nàng đói bụng.
Đã từng nhìn qua thợ săn thôn Vệ gia nướng gà rừng, Tiểu Băng Quân mặc dù chưa làm qua, nhưng đại khái vẫn biết cách làm. Đốt lông, dùng tuyết lau sạch sẽ mặt ngoài, sau đó rạch bao tử ra, lấy đi nội tạng, lại dùng tuyết xoa xát một lần, sau dùng một nhánh tùng xuyên qua để ở bên cạnh đống lửa lật chuyển qua lại nướng.
Bởi vì là lần đầu tiên làm, Tiểu Băng Quân có vẻ có chút luống cuống tay chân, loay hoay không ngừng. Bởi vậy từ lúc đốt lông không cẩn thận làm rơi con chim trĩ vào trong đống lửa, nàng liền tập trung toàn bộ sự chú ý vào đó, mãi cho đến khi nướng chín cũng chưa nói thêm câu nào nữa.
“Huyễn Lang tộc vương tên là Thương Ngự.
Thương Ngự vương toàn thân lông rậm màu tím hoa mỹ, khi hắn hoá thành người, sẽ có một mái tóc dài màu tím mỹ lệ.”
Tiểu Băng Quân tựa vào trên người con sói đen, vừa gặm chim trĩ nướng cháy của mình, vừa nói chuyện xưa của ma ma, thỉnh thoảng lại đưa miếng thịt tới miệng con sói đen.
“Có lẽ đẹp như chủ tử vậy.” Nàng nói, động tác ăn ngừng lại, đôi mắt đen sáng như sao lóe lên thần sắc, hiển nhiên là nhớ tới Thiên Mạch. Một hồi lâu sau mới tiếp tục.
“Thương Ngự vương thích một nữ tử loài người tên là Bách Hoa Nô, thế nhưng lại vì nàng mà phá bỏ tổ quy người và sói không thông hôn, thậm chí lại còn để cho nàng biết được nhược điểm của mình. Ma ma nói, Thương Ngự vương là một quân chủ anh minh, nhưng mà đối với sự kiện này cũng không anh minh mấy.”
Con sói đen cụp đôi mắt hiện lên sự sầu thảm xuống.
‘Tin tưởng người bầu bạn với mình, chẳng lẽ là sai sao?’
“Đó cũng không sai.” Tiểu Băng Quân nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đồng ý nói. Nói xong, mới bỗng nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn một vòng bốn phía. Chỉ thấy bóng cây lay động, đen kịt, nào có người? Trong lòng không khỏi rét lạnh, thân thể nhằm thẳng vào con sói đen bên kia, chỉ thiếu chút nữa không chui vào dưới bụng nó.
“Đại Lang, ngươi có nghe được có người nói chuyện không?”
Con sói đen bị chen lách đang muốn nhích sang bên cạnh, nghe được câu hỏi mang theo âm rung của nàng, trong lòng không khỏi thở dài, không tiếp tục nhúc nhích. Lá gan nhỏ như vậy, làm sao đi được đến chỗ này?
Trên người con sói đen truyền đến mùi hương ấm áp cùng quen thuộc khiến cho tâm trạng Tiểu Băng Quân vừa vững, có chút hoài nghi mới vừa rồi mình gặp ảo giác. Dù sao nàng cũng không quá xác định bản thân nghe được, thanh âm kia giống như vang lên trong đầu nàng, mà không phải từ lỗ tai truyền vào.
Thời điểm nàng suy
nghĩ cũng không phải đều là như vậy sao? Ngạc nhiên cái gì! Nếu không phải trên tay đầy dầu mỡ, nàng thật muốn gõ gõ đầu mình.
“Thương Ngự đại vương có lẽ không sai.” Xé khối thịt chim nhét vào miệng con sói đen, nàng có vẻ đăm chiêu nói, “Nhưng mà sau khi Bách Hoa Nô thấy hắn biến thân thành sói xong, liền coi hắn như quái vật, sợ muốn chết.” Nói đến đây, vẻ mặt nàng có chút khát khao. “Nhưng mà ta nghĩ, Thương Ngự vương cho dù biến thành sói cũng tất nhiên là một con sói cực xinh đẹp, tựa như Đại Lang ngươi vậy, có cái gì phải sợ.” Nói xong, nàng bỗng dưng ngồi thẳng người, sau đó túm lông cổ con sói đen, cúi đầu cọ xát trên đầu nó một hồi, hoàn toàn quên chính mình lúc trước cũng từng sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy.
Con sói đen cứng đờ, không dám lộn xộn, sợ nàng lấy thịt trên tay cọ vào lông mình, đành phải tuỳ nàng.
Tiểu Băng Quân thân thiết đủ rồi mới thành thành thật thật ngồi trở lại tiếp tục nói chuyện xưa, lưng lại vẫn đang miễn cưỡng dựa vào nó. Trên thực tế, ngay chính nàng cũng không rõ lắm, vì sao sẽ thích con sói khổng lồ còn cao hơn cả bản thân mình. Nàng thậm chí không cách nào lý giải, mười năm kia bản thân tại sao lại bởi vì nó mà nằm ác mộng liên tục.
“Cho dù Thương Ngự vương dồn hết tất cả nhu tình của mình cho Bách Hoa Nô, lại vẫn không thể tiêu trừ sự sợ hãi cùng chán ghét trong lòng nàng. Cuối cùng Bách Hoa Nô phản bội hắn, cấu kết ở cùng một chỗ với một nam tử loài người, dẫn phát một hồi đại chiến người và sói. Chính nàng ta lại chính tay đâm chuỷ thủ vào bụng dưới nam nhân yêu mình.”
Hàng mày thanh tú xinh đẹp của Tiểu Băng Quân nhíu lại, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu. Mới trước đây nghe chuyện xưa này, nàng chỉ là cảm thấy được bên trong nữ nhân kia thật sự rất xấu rất xấu, ngoại trừ cái đó ra cũng không có cảm thụ đặc biệt gì. Cho nên lúc Luyến Nhi nghe đến Thương Ngự bị đâm khi đó khóc không thành tiếng, nàng kỳ thật là không hiểu rõ lắm. Hiện giờ biết qua tư vị tình yêu, mới biết được về mặt tình cảm Luyến Nhi có vẻ tốt hơn, bản thân thì ngây thơ biết bao nhiêu
“Ma ma nói, sói đáng hận, người sợ sói chính là từ thời điểm đó bắt đầu….”
Chuyện xưa cũng chưa có kết thúc, nhưng mà nàng đã không còn tâm tư tiếp tục nói, chưa nói hết đã hoá thành tiếng than nhẹ, tan biến trong gió đêm. Quá khứ nàng không rõ nước mắt của Luyến Nhi, hiện tại nhưng lại không cách nào hiểu được Bách Hoa Nô vì sao lại có thể tàn nhẫn với một người yêu mình chân thành như thế.
Hoặc là bởi vì cái kia là truyền thuyết chăng. Nàng nghĩ, con người hẳn sẽ không như vậy.
Thịt trên tay còn hơn phân nửa, quay đầu nhìn con sói đen đang nhắm mắt, tựa hồ đã ngủ. Nàng liền không tính ăn tiếp, đem giấy dầu bao bánh gói thịt vào trong, dùng tuyết lau sạch sẽ tay, lại thêm chút củi vào trong đống lửa, sau đó cũng ru rú nằm ngủ bên người con sói đen.
Sợ nó ngày hôm sau lại im hơi lặng tiếng biến mất, nàng đưa tay ôm lấy cổ nó, bảo đảm nó vừa động có thể tỉnh lại.
Con sói đen nâng mí mắt, nghe tiếng hít thở an ổn ở bên tai, lại khép mắt.
Gió thổi xào xạc trên cành cây, thỉnh thoảng có một hai bông tuyết trắng như cánh bướm rơi xuống, mới vừa lọt vào trong ánh lửa liền biến mất không thấy.
Tuyết bắt đầu rơi.
—————————–
Buổi sáng tỉnh lại, Tiểu Băng Quân phát hiện cả người đều bị con sói đen bao trùm, trên người che một tầng lông rậm dày êm, giống như được nó ôm vào trong ngực, khó trách buổi tối tuyệt không thấy lạnh.
Đống lửa vẫn cháy sáng. Điều này làm cho nàng thấy có chút kỳ quái, đưa mắt nhìn bên cạnh còn thừa không mấy cây củi, thầm nghĩ chẳng lẽ bản thân nửa đêm có thức dậy thêm củi vào?
Lắc đầu, đem vấn đề không mấy quan trọng này vứt sang một bên, cúi đầu, thấy con sói đen cũng đã mở mắt, đang im lặng nhìn nàng. Lúc này mới phát hiện bản thân vẫn ôm cổ nó, không khỏi có chút ngượng ngùng.
“Ta sợ ngươi lại bỏ lại ta mà đi.” Nàng giải thích, lưu luyến buông tay ra, nhìn nó duỗi thẳng người đứng lên, đi đến một bên giũ bộ lông, tức khắc có ánh sáng lướt qua bộ lông rậm hoa lệ giống như ánh sao. Không khỏi càng nhìn càng yêu, hận không thể ôm nó vào trong lòng vuốt ve một trận.
Nhưng con sói đen đứng lên, trên người có một cỗ nghiêm nghị uy nghiêm không thể xâm phạm, làm cho người ta không dám lỗ mãng. Nàng nhẫn nhịn, khoé mắt liếc tới dây vải băng bó của mình ở chân sau nó, vội hỏi: “Ta xem thương tổn cho ngươi trước, bôi thuốc xong chúng ta lại đi.”
Nghe được lời của nàng, con sói đen đi trở về bên cạnh nàng, lại vẫn đứng thẳng tắp, không có nằm xuống.
Lúc đứng nó quá mức cao lớn, Tiểu Băng Quân phát hiện toàn thân mình đều rơi vào trong cái bóng của nó, cảm thấy rất áp lực, vội vàng quỳ ngồi dậy, nhanh chóng mở dây vải ra. Lúc dây vải được cởi ra, thảo dược đắp trên miệng vết thương cũng rơi xuống, hiện ra da lông hoàn hảo không thương tổn gì.
Tiểu Băng Quân a một tiếng, có chút không dám tin tưởng hai mắt mình, không khỏi đưa tay sờ sờ. Quả thật là tốt, giống như cho tới bây giờ chưa từng bị thương qua vậy. Duy nhất dị thường chính là, chỗ lông rậm tại vị trí miệng vết thương so với bên cạnh có vẻ đen hơn và nhiều hơn một chút, giống như mới mọc ra vậy.
Ước chừng là nàng ngẩn người thời gian quá lâu, con sói đen có chút không kiên nhẫn chà chà chân, sau đó đi đến bên kia đống lửa ngậm bao quần áo ném cho nàng.
Tiểu Băng Quân theo bản năng đón nhận, rồi sau đó mới lấy lại tinh thần, cơ hồ là sùng bái nhìn con sói đen, trong đầu trong nháy mắt vô số ý nghĩ xoay chuyển.
“Đại Lang, ngươi có thể mang ta đi tìm chủ tử không?”
“Đại Lang, thương thế ngươi tốt lên nhanh như vậy, nếu chủ tử cũng bị thương, ngươi có thể giúp ta chữa khỏi cho người.”
“Đại Lang, chân trước của ngươi là do ai chữa trị, đợi sau khi tìm được chủ tử, ngươi có thể mang chúng ta đi tìm hắn không?”
…
Dọc theo đường đi liền nghe Tiểu Băng Quân không ngừng đặt câu hỏi cùng thỉnh cầu, mà con sói đen thuỷ chung ngẩng đầu chăm chú nhìn về phía trước. Mặc dù có một chân khập khiễng, tư thế đi đường vẫn tao nhã giống như một người quý tộc.
Bởi vì có con sói đen dẫn đường, giờ Ngọ chưa tới, Tiểu Băng Quân đã tìm được tới vách núi. Liếc mắt một cái nhìn thấy thùng xe lật ngã cùng với đầu ngựa nát nhừ, nàng chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa cắm đầu ngã quỵ.
Con sói đen đúng lúc há miệng ngậm áo nàng, sau đó cơ hồ giống như cường ngạnh kéo nàng tới phía trước xe ngựa.
Nhả ra, hai chân Tiểu Băng Quân mềm nhũn, quỳ ở trên đất tuyết, tay run rẩy, làm sao cũng không cách nào nâng lên.
Ánh mắt con sói đen xẹt qua một tia bất đắc dĩ, chỉ có thể tiến lên một bước, đưa đầu qua hất mở cửa xe.
Trong thùng xe không có vật gì.
Tiểu Băng Quân vừa cẩn thận nhìn thoáng qua, không phát hiện vết máu, không khỏi chậm rãi thở ra một hơi, thiếu chút nữa bắt đầu khóc lớn. Dựa người vào con sói đen, một hồi lâu nàng mới bình tĩnh lại, sau đó đứng dậy tìm kiếm bốn phía một lần, thậm chí đào bới tuyết đọng, tin tưởng không có bất luận cái gì khiến cho nàng sợ hãi, nhất thời cũng không biết là nên vui hay nên buồn.
Đỡ lấy thân cành của cây tùng già cỗi đứng dậy, nàng quay đầu tìm kiếm con sói đen, phát hiện nó vẫn đứng tại chỗ kiên nhẫn chờ mình, bàng hoàng trong lòng giảm đi đôi chút.
Tại chỗ bùn đất xốp dưới hệ rễ cây tùng đào một cái động, nàng chôn đầu ngựa nát bét xuống. Sau đó cũng không lập tức rời đi mà ở trong núi rừng tìm tòi mấy ngày, mãi đến khi tuyết ngừng, trời trở nên quang đãng.
“Đại Lang, chúng ta đi thôi.” Một ngày nọ, nắm thật chặt bao quần áo trên lưng, không thu hoạch được gì, nàng hướng con sói đen thuỷ chung đi theo bên người mỉm cười nói.
Chỉ cần một ngày tìm không thấy người, thì vẫn còn hy vọng.
Bất quá ngắn ngủn mấy ngày, trong hai tròng mắt mỹ lệ của nàng ít đi vài phần ngây ngô, nhiều hơn phần kiên cường cùng bình tĩnh hiếm thấy trước kia. Đồng thời, chân trước bó nẹp của con sói đen đã có thể cử động tự nhiên.
Hai ngày sau, một người một sói đứng ở bên rìa rừng, không ai tiếp tục đi về phía trước.
Hai ngày trời quang đãng, trên đường bắt đầu có người đi lại, tuyết đọng tan chảy khiến đường trở nên lầy lội khó đi, từ chỗ bọn họ đứng đã mơ hồ có thể nhìn thấy được nhà cửa tường thành ẩn hiện ở nơi bình dã xa xa.
Bàn tay Tiểu Băng Quân vô thức cạy cạy vỏ cây, không nói gì.
Con sói đen lẳng lặng đứng bên cạnh nàng, thật lâu sau, xoay người đi vào trong rừng tùng sâu thẳm.
“Đại Lang…” Nhìn bóng lưng của nó, Tiểu Băng Quân chỉ cảm thấy ngực tê rần, giống như lúc trước khi Thiên Mạch rời khỏi, không tự chủ được đuổi theo mấy bước.
Con sói đen nghe tiếng dừng lại, quay đầu ôn hoà nhìn nàng.
Tiểu Băng Quân há miệng thở dốc, không nói được gì. Nàng muốn nói nó không thể cùng nàng cùng đi sao, nhưng mà trước khi nói ra trong lòng cũng đã có đáp án. Con sói đen thuộc về rừng núi, với tướng mạo của nó nếu như xuất hiện trước mặt người, chỉ sợ sẽ dẫn tới các loại mơ ước, rước lấy tai bay vạ gió. Nhưng mà cứ tách ra như vậy, nàng lại cảm thấy trái tim giống như bị cắt mất một miếng, đau đến khó chịu.
Rõ ràng mới ở cùng nhau chưa được mấy ngày….
Con sói đen chờ trong giây lát, thấy nàng không nói lời nào, liền không tiếp tục dừng lại nữa, lên xuống vài cái, liền như tia chớp biến mất trong rừng sâu.
Tiểu Băng Quân trơ mắt nhìn, yết hầu nghẹn ngào, bây giờ đã gọi không được.
‘Người chỉ cần còn sống, liền không lúc nào không phải đối mặt với phân ly. Cho nên các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, không cần bỏ ra tình cảm cùng tín nhiệm với bất luận kẻ nào, bởi vì thân phận của các ngươi nhất định các ngươi không có khả năng đạt được chân tình, càng không thể có người sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh các ngươi.’
Lời ma ma nói đột nhiên vang ở bên tai, khiến cho ngực nàng khó chịu. Từ lúc còn nhỏ nàng liền không thích nghe ma ma nói như vậy, hiện giờ vẫn như cũ. Nàng càng nguyện ý tin tưởng, chỉ cần bản thân mình cố gắng, thì cho dù là phân ly, rất nhanh cũng sẽ gặp lại nhau. Ngay cả trả giá cũng không chịu, lại nói gì đến chuyện vĩnh viễn?
Nàng khẽ ngẩng cằm lên, siết chặt nắm tay, trong con ngươi đen trong suốt lộ ra ánh sáng quật cường. Nàng còn có thể cùng chủ tử trở về tìm Đại Lang. Chủ tử không thích những tranh đấu này, bọn họ liền cách thật xa, ở tại trong rừng núi này.
Nghĩ đến cảnh tượng hai người một sói vui vẻ hoà thuận ở cùng một chỗ, môi nàng liền hiện lên ý cười, lại lưu luyến nhìn phương hướng con sói đen rời đi, sau đó dứt khoát đi ra khỏi cánh rừng.
Trên đường, người đi đường nhìn thấy nàng một thân một mình từ trong núi rừng đi ra, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. May mắn ở trong núi rừng mấy ngày, nàng sớm biến thành toàn thân chật vật, nếu không chỉ sợ sẽ rước lấy càng nhiều ánh nhìn chăm chú hơn.
Đi theo dòng người hướng đến thị trấn, thông qua nói chuyện với nhau mới biết được hôm nay đang có phiên chợ, thêm nữa thời tiết lại tốt, bởi vậy mọi người ở bốn thôn tám hướng chạy tới, khó trách lại có nhiều người như vậy.
Đoán chừng là do nàng cười đẹp ngọt ngào, người lại ôn nhu tú nhã, người đồng hành đều thích nói chuyện với nàng. Cho dù nàng hỏi hay là không hỏi, đều cướp trả lời, càng đem những việc lạ quê mùa kia thêm mắm dặm muối nói, mãi đến nàng say sưa nghe, sự ngột ngạt trong lòng đã vơi đi không ít.
“Nghe nhi tử nhà ta nói, trước đó vài ngày một nhóm khách quan ở thị trấn đã tận mắt thấy thần tiên.” Một bà lão tóc hoa râm mang theo một rổ trứng chim, nhỏ giọng nói xen vào một câu.
Lời vừa nói ra, vốn dĩ mọi người vẫn đang nói chuyện với nhau lập tức an tĩnh, ánh mắt vụn vặt rơi vào trên người bà, bên trong tràn ngập rõ ràng không tin cùng với châm biếm. Một lát sau lại quay mặt đi tiếp tục đề tài tán gẫu trước đó.
Tiểu Băng Quân từ người bên cạnh biết được, con trai bà lão này là một tên côn đồ, ở trong thôn xóm ai gặp cũng ghét. Không lâu trước đó chọc tới lý trưởng, liền chạy vào trong thành, nói là làm việc vặt ở một khách điếm. Người như vậy mà nói ra, ai sẽ tin tưởng?
Quay mặt vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ cúi đầu của bà lão, thân hình càng thêm khom xuống so với trước, trong lòng Tiểu Băng Quân dâng lên một tia không đành lòng, nhịn không được mở miệng hỏi: “Đại nương, bộ dáng thần tiên kia như thế nào?”
Nghe được lời của nàng, những người khác đều lộ ra thần sắc kinh ngạc. Vẻ mặt bà lão kia lại càng không dám tin, mãi đến khi giương mắt nhìn thấy đôi mắt to mỹ lệ của Tiểu Băng Quân đang thực sự nhìn mình, lúc này mới tin tưởng không phải bản thân nghe lầm, không khỏi lấy lại tinh thần, khoé mắt hiện lên nếp nhăn càng sâu.
“A Thuận nói những khách quan này là vì sông lớn đóng băng, mới thay đổi đi đường bộ, ở lại khách điếm bọn hắn mấy đêm. A Thuận đi đưa nước cho bọn hắn thì nghe được.”
Có lẽ bà nói có lý có cứ, lại có lẽ vì Tiểu Băng Quân nghe chuyên chú, vốn dĩ mọi người vẫn còn không quá tin tưởng lại giảm thấp thanh âm, thật sự lắng nghe. Mặc kệ nói như thế nào, chuyện mới như vậy nghe một chút luôn tốt, trở về cũng có chuyện để nói với người ở quê nhà.
Bà lão phát hiện mọi người thay đổi, đoán chừng là lần đầu tiên được chú ý như vậy, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, nói cũng hết sức có thứ tự.
“Những khách quan này nói theo chân bọn họ vốn dĩ còn có một đại gia có mái tóc dài và bộ dáng giống thần tiên. Đại gia kia là vào lúc bọn họ tìm nơi ngủ trọ tại Hạnh thôn mà xuất hiện, về sau lúc bọn hắn lên thị trấn, hắn cũng theo tới.”
Nghe đến đó, trong lòng Tiểu Băng Quân rung lên, trong lòng bàn tay không khỏi bắt đầu đổ mồ hôi.
“Về sau thế nào?” Nàng còn không có mở miệng, đã có người bắt đầu truy vấn, hiển nhiên cũng bị chuyện này hấp dẫn.
“Bọn hắn nói vị đại gia kia nhất định là ông trời biết bọn hắn muốn gặp cho nên đặc biệt phái tới giải cứu bọn họ.” Bà lão ho hai tiếng, phun ra một cục đờm, mới lại tiếp tục: “Mọi người đều biết con đường từ Hạnh thôn qua đây sẽ phải đi qua một dốc núi đi.”
Có mấy người đồng thời đáp lại, hiển nhiên đều đã đi qua Hạnh thôn.
“Một dốc núi nguy hiểm nha, không đi đúng thì sẽ mất mạng.” Một lão hán vừa đi vừa hít tẩu bổ sung.
“Đúng vậy, đúng vậy a.” Bà lão liên tiếp phụ hoạ, sau đó nói: “Những khách quan này không tin, nhất định phải gấp rút lên đường trong ngày tuyết lớn, lại còn ngồi xe ngựa. Lúc này, đi đến dốc núi, xe ngựa liền xảy ra chuyện, cả ngựa cả xe toàn bộ rơi xuống…”