HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 63: Bỉ Nhĩ Tát Tháp.
Dịch: tranbaolong
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien (.
Này!
Trong lúc hắn đang ngẩn ngơ, Lệ Ti bực bội gắt giọng: “Nào có ai như ngươi chứ, nhìn người ta không chớp mắt hà, ngươi…”
Nghe tiếng Lệ Ti nói, hắn giật thót mình thoát khỏi trạng thái mê muội, hắn thấy Lệ Ti trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vẻ mặt ngượng ngùng pha vẻ mất tự nhiên bức rứt, tiểu nha đầu này, thật khác so với một năm rưỡi trước đây, dĩ nhiên đã biết thẹn thùng!
Thật cũng khó trách, một năm rưỡi trước đây, nàng chỉ là cô gái nhỏ mười ba tuổi rưỡi, nhưng hiện tại nàng đã hơn mười lăm tuổi, đã là thiếu nữ xuân thì, tự nhiên là nhận thức được một số việc, cũng đã biết thẹn thùng!
Trong lúc suy tư, thanh âm Lệ Ti lại vang lên lần nữa: “Này, ngươi cái người này, nhanh nói chuyện gì đi, tại sao khi gặp ta rõ ràng không cùng ta nói gì! Chúng ta không phải hảo bằng hữu sao?”
Cười khổ một tiếng, hắn xoa xoa tay nói: “Ngươi có nhìn thấy hiện giờ ta đang là một phục vụ không? Ta chỉ là một người phục vụ mà thôi, ta không phải là không muốn đến chào hỏi nàng, chỉ là thân phận ta bây giờ cùng nàng chào hỏi không khỏi gây ra phiền phức cho nàng sao?
Này…
Nghe xong lời hắn nói, Lệ Ti lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, những lời hắn nói ở trên, nàng không hề phủ nhận cũng như chối bỏ, thân phận hắn thật là không phải ai cũng tùy tiện kết giao được, phải biết rằng… Nàng chính là nữ nhi của Thành chủ Thủy Tinh thành – thành thị lớn nhất Tây đại lục, nàng không phải là không được kết giao bằng hữu, nhưng cũng không thể tùy tiện mà kết giao được!
Bình thường mà nói, thật khó có khả năng nàng sẽ trở thành bằng hữu của một người phục vụ như hắn, thân phận hai người cách biệt quá lớn, đạo lý này rất rõ ràng thấy được, chỉ là… Bởi vì do đột ngột gặp lại bằng hữu mà nàng vẫn hằng tưởng niệm, nàng hưng phấn quá nên quên mất thôi!
Không nói gì nhìn hắn, Lệ Ti quật cường nói: “Là ta mặc kệ, bất luận như thế nào, ngươi vẫn là bằng hữu tốt nhất của ta, chúng ta từng cùng nhau trải qua sinh tử, cùng qua hoạn nạn, tình nghĩa của chúng ta lúc đó không nghi ngờ gì là điều không thể thay đổi được! Mặc kệ ai nói cái gì, ngươi là bằng hữu của Ngải Pháp Lệ Ti ta, điều này vĩnh viễn không thay đổi!”
Ai…
Thở dài một tiếng, hắn cảm động nói: “Đừng ngu ngốc, như vậy sẽ tạo cho nàng rất nhiều phiền toái đó, chúng ta là bằng hữu tốt của nhau không sai nhưng điều này là chỉ cần hai chúng ta biết, không cần phải nói ọi người, điều đó là không cần thiết!”
Nhưng là…
Lệ Ti quật cường không nhượng bộ, bất quá trước khi nàng kịp nói lời phản bác, hắn đã cắt ngang lời nàng, tiếp tục nói: “Tốt lắm, trước kia mọi việc ta nghe theo ngươi, lần này ngươi hãy nghe ta đi!”
Lệ Ti!
Đang nói tới đây, một âm thanh réo rắt gọi Lệ Ti vang lên phía sau lưng bọn họ, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bỉ Nhĩ Tát Tháp đang tiêu sái hướng phía bọn họ đi tới, ma pháp đăng (đèn) trong đại sảnh chiếu sáng trên thân áo giáp kim sắc của hắn, khúc xạ ra quang mang sáng lạn, tất cả quang mang như đan xem hội tụ vào một điểm, tạo thành một vầng sáng màu vàng rực rỡ, thoạt nhìn hắn, trông giống như chiến thần trên trời vừa hạ trần thật uy vũ bất phàm!
Nhìn thấy bọn họ, Bỉ Nhỉ Tát Tháp trực tiếp tiến đi tới, không chút khách khí quét mắt nhìn hắn trên dưới vài lần, sau khi thấy phù hiệu trên tay hắn đại biểu cho thân phận cùng thực lực, thần sắc trong đôi mắt không khỏi lóe lên một tia miệt thị, vẻ mặt cũng nhẹ nhõm hơn.
đọc truyện mới nhất tại .
“Như thế nào? Nàng quen biết tên hầu này sao?” Bỉ Nhĩ Tát Tháp lấy tư cách của bề trên nhìn hắn, thuận miệng hướng Lệ Ti hỏi.
Nghe Bỉ Nhĩ Tát Tháp hỏi xong, Lệ Ti nhíu mày không vui, giọng trách cứ nói: “Bỉ Nhĩ, ngươi thật quá lắm, đây là bằng hữu tốt nhất của ta – Lý Dật!”
Bằng hữu tốt nhất!
Lệ Ti vừa nói xong, Bỉ Nhĩ Tát Tháp kêu lên một tiếng thất thanh, không thể tin nhìn hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới hồi lâu, rồi nghi hoặc quay lại nhìn Lệ Ti, không chút khách khí lấy tay chỉ vào hắn, nói với Lệ Ti: “Là… Là người này sao? Là nàng đùa giỡn ta chăng?”
Thấy Bỉ Nhĩ Tát Tháp miệt thị Lý Dật như thế, Lệ Ti phát giác nàng không hiểu sao chính mình đang tức giận! Không chỉ giận đơn giản, mà là phi thường tức giận, phi thường phi thường tức giận!
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì giận, Lệ Ti nhìn Bỉ Nhĩ Tát Tháp chằm chằm, nói: “Ngươi làm sao lại vô phép như vậy, phong độ của ngươi đâu? Tu dưỡng của ngươi đâu? Phong phạm kị sĩ của ngươi bỏ đâu hả?”
Nghe những lời này, Bỉ Nhĩ Tát Tháp run lên, lập tức nhanh chóng giải thích với nàng: “Lệ Ti, ý của ta là, loại người bất tài như vậy, nào đủ tư cách quen biết một nữ tử xinh đẹp như nàng, nàng nhất định là đang đùa giỡn ta đúng không?”
Hừ!
Lạnh lùng “hừ” một tiếng, Lệ Ti không chút khách khí nói: “Đùa