HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 91: Như hà thị hảo.
Dịch: ktmdang
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien
Coi như xong...
Trong lúc Hỏa trưởng lão quát khàn cả giọng, một bên Địa trưởng lão mất mát mở miệng nói: “Cái này cũng không thể hoàn toàn trách hắn! Nguyên nhân chủ yếu vẫn là tại chúng ta, là chúng ta không có hoàn thành nghĩa vụ của mình, quên nói cho hắn!”
Nhưng mà…
Hỏa trưởng lão gân cổ nói: “Nhưng mà điều này tiểu hài tử ba tuổi cũng biết a, hơn nữa… Ta nghĩ đến các ngươi nói cho hắn rồi, cho nên ta mới không có để ý. Nhiều năm như vậy, ta chưa thấy ai mà điều này cũng đợi người ta nhắc nhở a! Thật ngu ngốc hết biết mà!”
Câm miệng!
Nghe Hỏa trưởng lão nói càng lúc càng không khách khí. Đế Á lạnh lùng nhìn Hỏa trưởng lão cùng Phong trưởng lão không chút khách khí nói: “Đều nhiều tuổi như vậy, tính tình vẫn cứ nóng nảy như thanh niên, ngươi thật sự một chút trách nhiệm cũng không có sao?”
Có lẽ là vỏ quít dày có móng tay nhọn, tính tình nóng nảy của Hỏa trưởng lão vẫn là Đế Á nói lại lão, không có biện pháp… Ai để cho bọn họ bản tính tương khắc chứ, Thủy khắc Hỏa, đó là khắc nhau trực tiếp a!
nguồn (.)
Thấy Hỏa trưởng lão cuối cùng ngậm miệng lại, Đế Á tiếc hận nhìn ta nói: “Đối với chuyện lần này, bốn người chúng ta không thể trốn tránh trách nhiệm, điểm này ai cũng không thể phủ nhận!”
Dừng một chút, hung hăng liếc mắt nhìn Hỏa trưởng lão một cái, Đế Á tiếp tục nói: “Quả thật, ngay cả hài tử ba tuổi cũng biết. Một người chỉ có thể có một con huyễn thú, nhưng là ngươi chớ quên, ngươi nói đó là người của Mê Thành. Chúng ta điều quên Tiểu Dật không phải là người ở Mê Thành, hơn nữa cho dù không quên cũng bởi vì muốn kéo hắn vào chính mình nhất hệ, cho nên đều tưởng rằng người khác sẽ nói cho hắn mà đi cân nhắc làm việc khác!”
Nghe được Đế Á nói, tam đại trưởng lão không khỏi cúi đầu. Quả thật chuyện lần này nguyên nhân chủ yếu vẫn là do bọn họ, là sai lầm bọn hắn mới làm cho chuyện như vậy có khả năng phát sinh!
Phong trưởng lão vẻ mặt ngưng trọng đứng dậy, vẻ mặt xin lỗi nhìn Lý Dật khom người nói: “Xin lỗi, chuyện này đúng thật là chúng ta thất trách, hy vọng ngươi có thể tha thứ!”
Nhìn Phong trưởng lão dẫn đầu, tam vị trưởng lão còn lại đều đứng lên, mà ngay cả Hỏa trưởng lão giờ phút này cũng đã suy nghĩ cẩn thận, đồng thời khom lưng xin lỗi hắn vì chuyện đã xảy ra.
Rất nhanh lắc đầu, Lý Dật lo lắng nhìn Phong trưởng lão, sợ hãi nói: “Hiện tại ai đúng ai sai đã không quan trọng! Quan trọng là tại sao một người không thể có được nhiều hơn hai con huyễn thú! Mời các người nói cho ta biết!”
Áy náy nhìn hắn, Phong trưởng lão chậm rãi ngồi trở lại ghế. Sau khi có chút trầm mặc, ngưng trọng nói: “Lúc trước khi ngươi đi lựa chọn huyễn thú chúng ta đã nói qua, huyễn thú lấy tinh thần của chủ nhân làm cơ sở phát triển cùng tiến hóa. Nói một người chỉ có được một con huyễn thú là do nó không ngừng được tinh thần của chủ nhân duy trì, không ngừng phát triển, không ngừng tiến hóa!”
Nói tới đây, Phong trưởng lão chậm rãi ngẩng đầu tiếc hận nói: “Nhưng là hiện tại ngươi lại có tới bốn đầu huyễn thú, nói cách khác người phải đem tinh thần lực chia đều làm bốn phần. Cứ như vậy mỗi đầu huyễn thú chỉ có thể lấy và sử dụng không gian tinh thần cũng rất nhỏ, mà mất đi tinh thần duy trì thì huyễn thú không có cách nào phát triển lại càng không nói đến tiến hóa!”
Nghe xong Phong trưởng lão nói, hắn rốt cuộc hiểu được cái gọi là “tham thì thâm”! Hiện tại hắn đã mắc cái sai lầm này, nghĩ muốn mấy đầu huyễn thú, kết quả cuối cùng lại là ngay cả một đầu huyễn thú cũng không hi vọng. Chỉ có thể chuyên tâm vào một việc mới có thể đem việc này làm tốt, mà hắn hiện tại là nhất tâm tứ dụng, trách không được bọn họ đều cho rằng hắn đã thất bại, mà ngay cả chính mình cũng cho rằng như vậy a!
Cúi đầu thương cảm, hắn biết chẳng những ghế thành chủ càng ngày càng rời xa hắn, mà ngay cả thực lực hắn cũng không có khả năng dựa vào huyễn thú để tăng cường!
Trong lúc trầm mặc, Phong trưởng lão tiếp tục nói: “Một người cho dù cố gắng cả đời, có thể đem một con huyễn thú tăng thực lực lên tới bát giai cũng là cao nhất trong lịch sử, mà người dĩ nhiên lại đồng thời luyện bốn đầu, lại có thể nào ở phương diện huyễn thú đạt tới đỉnh cao được chứ? Cho nên…”
Nói tới đây, Phong trưởng lão ngừng lại, cùng tam vị trưởng lão khác trao đổi ánh mắt trầm giọng nói: “Cho nên chúng ta cho rằng, ít nhất trước mắt mà nói, ngươi cũng không thích hợp làm Mê Thành thành chủ!”
Mặc dù Lý Dật tưởng rằng chính mình hoàn toàn không thèm để ý cái ghế thành chủ này, nhưng là lúc hắn nghe cái tin tức này hơn nữa lại còn được xác nhận, thật sự là một mất mát lớn, nỗi buồn như thuỷ triều dâng lên trong lòng hắn!
Bất quá...
Ngay khi Lý Dật sắp bị mất mát như thủy triều bao phủ trong lòng, Phong trưởng lão một lần nữa nói: