HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 95: Phiêu dật nhất kiếm.
Dịch: tranbaolong
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: tangthuvien
Không ai có thể nghĩ đến sự nguy hiểm của cuộc chiến này. Giữa những người ở đây, chỉ có trong chiến đấu hai người mới hiểu được, thời khắc mấu chốt của cuộc chiến đã xuất hiện ngay lần đầu tiên giao phong.
Gã cầm đầu bởi vì khi mới gặp gỡ đối thủ bị màn xuất hiện như thiên uy phối hợp làm cho hoảng sợ. Tưởng rằng thật là thiên thần hạ phàm cho nên công kích xuất ra một kiếm phi thường bối rối. Hơn nữa không có mục đích, chém ra một kiếm căn bản chỉ là tiềm thức phản ứng, trừ bỏ không khí cái gì cũng không có chém trúng!
Bởi vì công kích thứ nhất sai lầm, cho nên làm cho gã rơi vào trong phạm vi công kích của Tiểu Cường, liên tục hai lần lọt vào phạm vi công kích, vì để thoát khỏi khốn cảnh, sau đó bất đắc dĩ ... Gã liên tục hai lần bộc phát ra đấu khí trong cơ thể, bởi vì đấu khí tiêu hao quá lớn, hơn nữa tần suất quá cao, làm cho gã trong lúc nhất thời hoàn toàn không còn chút khí lực.
Bất quá, mặc dù như thế... Gã cũng vẫn thành công bức lui Tiểu Cường. Vì chiếm lấy cơ hội sinh tồn của chính mình, chỉ cần rời xa khỏi hơn mười thước, vậy gã sẽ an toàn. Chỉ cần lấy trở lại khí lực, như vậy mặc dù là tay không, gã cũng có thể bóp chết hai kẻ hỗn đản này!
Có rất nhiều thứ có thể giả mạo, chỉ có một thứ là giả mạo không được, đó chính là hơi thở. Một cao thủ giả trang thấp thủ rất dễ dàng, nhưng là một kẻ thấp thủ muốn giả dạng thành cao thủ, vậy càng lại gần như khó có khả năng. Cái gì cũng có thể sai, nhưng là trực giác của vũ giả sẽ không phạm sai lầm, mặc dù hoang đường, nhưng lại trăm lần thử đều không sai!
Ánh mắt mọi người đều đặt ở trên chiến trường, đặt ở trên người nhân mã hai bên đang kịch liệt chiến đấu. Không phải bọn họ không nghĩ tới chuyện tham gia, thật sự là thời gian quá ngắn, chỉ là trong khoảng thời gian quá ngắn, thắng bại đã gần như được quyết định, trên thực tế... Này vốn chỉ là chuyện của hai lần công kích, lấy tốc độ công kích của Tiểu Cường, cũng chỉ là hai ba giây thời gian mà thôi!
Cùng lúc đó, nữ tử đang quỳ ngồi bên cạnh thi thể không đầu kia, hai tay cầu khẩn ôm ở trước ngực, nhìn chiến đấu hai phương không ngừng cầu khẩn, bất quá... Nàng cầu khẩn không phải thắng bại, trong tâm chí của nàng thiên thần cùng người chiến đấu, như thế nào có thể có gì để lo lắng đây chứ?
Cùng mọi người ở đây giống nhau, nữ tử đó vẫn không cách nào nhìn ra sự ảo diệu của thế cục. Tại trong mắt của nàng và những người khác, người cầm đầu vẫn bị đánh vô cùng chật vật, một bộ dáng rất muốn chạy trốn. Mà từ đầu đến cuối, thiên thần tuổi còn rất trẻ kia một thân ngạnh bì chiến giáp, đang đứng ở trên lưng đại hạt tử, chỉ là bắt tay khoát lên trên chuôi kiếm, ngay cả một lần công kích cũng không có! Tất cả mọi người tin tưởng, chỉ cần hắn vừa ra tay, hết thảy sẽ phải kết thúc!
Nhưng mà, mặc dù mọi người tại hiện trường đều nghĩ như vậy! Bất quá chuyện thật sự sẽ giống như bọn họ tưởng tượng sao?
Không cần hoài nghi, tại sau lúc mọi người nhìn kỹ lại thì, vừa có một đạo tiếng sét đánh ngang trời. Phía sau đó là một người trẻ tuổi chợt hiện lên, trong lúc nhất thời, lấy người trẻ tuổi làm trung tâm, nửa trên bầu trời phía sau, mãnh liệt nhấp nhoáng triệu vạn đạo thiên lôi màu tím, đầy trời màu tử sắc thiên lôi ánh sáng làm cho nổi bật. Nữ tử đó rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt thiên thần kia, cùng với ánh sáng tự tin trong đôi mắt lóng lánh của hắn!
Nhìn khuôn mặt trắng nõn nhưng lại góc cạnh rõ ràng, phảng phất giống như pho tượng, từ từ ấn sâu vào lòng nàng. Nàng biết có lẽ cả đời này đừng nghĩ đến sẽ quên đi khuôn mặt này, không bao giờ quên cho được ánh mắt tự tin kia! Đừng nghĩ quên khuôn mặt tuổi trẻ đầy tang thương này. Là thiên thần a! Chính là đây sao?
Ầm ầm...
Một tiếng ầm ầm chợt nổ vang, trên bầu trời... Vô số đạo lôi điện màu tím mãnh liệt vặn vẹo, hơn nữa quấn với nhau, theo sau đó... Hội tụ thành một cỗ uy thế nghiêng trời lệch đất hướng mặt đất đánh xuống!
Cùng lúc với tiếng sấm vang trời kia, có lẽ là trùng hợp, người thanh niên trên lưng cự hạt giữa tiếng sấm mãnh liệt bất ngờ phát động công kích. Một tiếng leng keng ngay cả tiếng sấm đều không thể che giấu, một luồng sáng bạc như điện vạch đất mà chui ra, hóa thành một tia sáng bàng bac, nương theo thân người tuổi trẻ nhanh chóng lóe ra, hướng gã đầu lĩnh đang lảo đảo lui về phía sau đánh tới!
Rất phiêu dật! Rất nhẹ nhàng! Rất yên lặng! Mặc dù tiếng sấm rung trời ngập đầy tai nhưng mà không biết tại sao, nhìn một kiếm này, tự nhiên Du Du sinh ra một cảm giác của loại yên lặng xa xôi vĩnh hằng!
đọc truyện mới nhất tại .
Không chỉ như thế, một kiếm này... Thật sự rất ưu nhã, rất nhẹ nhàng, phảng phất như một vị tiên tử đang bay trong không khí, thản nhiên từ mặt nước lướt qua. Vừa lại phảng phất như một con hạc trắng toát đang vui chơi trên sóng nước!
Ở một khắc này... Tất cả mọi người bị một kiếm này xúc động, hài hòa, tuyệt đẹp, dịu dàng nhưng không kém phần khí khái. Đây là hết thảy nhận xét thể hiện qua một kiếm này. Đây cũng đúng là kết quả mà Lý Dật mấy năm qua khổ tu đạt tới, nhiều năm qua mỗi ngày lặp đi lặp lại cùng cái động tác. Hắn