- Hương Lan ra ngoài đi làm rồi.
- Đi làm rồi? Nắng Hạ há hốc.
- Sao ?
Nắng Hạ đến ngồi thở dài:
- Vậy thì tôi không đi được đâu.
- Tại sao chứ?
- Thì tóc tai tôi đang bù xù thế này, còn phải thay đồ nữa chứ. Tay tôi làm sao làm được những chuyện ấy nữa.
Huy Linh cười nhẹ
- Tưởng gì, đơn giản. Đồ thì mặc thế này cũng được, còn chuyện tóc để tôi giúp.
- Hứ, giúp làm sao được.
Nắng Hạ cúi cúi khẽ lật bàn tay đau của mình xem xét. Cũng chỉ vì chuyện mắc rèm mà cô bị té ngã, trật khớp tay. Nghĩ lúc đấy sao Huy Linh lại có thể quá đáng như thế đước chứ. Cô đang ôm tay đau muốn khóc lên được, anh sang còn lôi cô xền xệt sang phòng thuốc băng bó lại, vừa đi dọc hành lang vừa mắng cô một trận vì cái tội… bướng bỉnh không cho anh sang giúp cùng, báo hại cô bị các cô hầu gái cười… anh cứ làm như cô còn trẻ con lắm vậy.
Giọng Huy Linh vang lên ngay sau lưng cô, anh lăm lăm cầm cái lược mà anh đã đi lấy từ lúc nào cô không rõ và nói :
- Em ngồi im nhá.
Nhẹ nhàng đưa lược lên tóc cô, Nắng Hạ vội quay lại thì Huy Linh đã giữ cho cô ngồi im:
- Ngoan nào!
Huy Linh cố gắng làm mọi việc thật nhẹ nhàng để Nắng Hạ không bị đau, nhưng sự vụng về của anh không thể che giấu. Nắng Hạ phì cười:
- Chẳng thấy ở đâu, con trai đi chải đầu cho con gái bao giờ.
- Thì hôm nay em thấy rồi đấy. Mà em không thấy bố tôi chải đầu cho mẹ tôi suốt đó sao.
- Haha. Nắng Hạ phá lên cười ngây ngô mà không hiểu được ẩn ý sâu xa của Huy Linh: - Anh có làm sao không vậy? bố mẹ anh khác tôi và anh chứ.
Huy Linh cụt hứng, sao có lúc cô thông minh như vậy mà những chuyện kiểu tương tự thế này cô lại ngốc xít thế.
Lâu thật lâu, đôi bàn tay gượng gạo của Huy Linh mới hoàn thành xong tác phẩm đầu tay của mình. Đó là một con rắn vòng vèo, cong queo, với những cái mắt đủ hình dạng dài, ngắn , to, nhỏ…không đều. Nắng Hạ lắc đầu chê bai:
- Không thể chấp nhận được. Anh biến tóc tôi thành cái gì thế này.
Không để mất thêm thời gian, Huy Linh lôi tuột Nắng Hạ ra ngoài hành lang. Nắng Hạ luống cuống:
- Không đi đâu, mọi người nhìn bộ dạng tôi thế này, chắc cười tôi chết mất.
- Ai nhìn mà lo? Nói rồi Huy Linh mở cửa phòng mình đẩy Nắng Hạ vào trong. Cô ngạc nhiên:
- Anh bảo đi có việc gì quan trọng cơ mà?
- Thì đi rồi đấy thôi. Huy Linh làm động tác đưa tay vào túi quen thuộc, anh nói thản nhiên:
- Ở phòng riêng bao nhiêu ngày rồi mà không chịu sang phòng tôi chơi, việc này có gọi là quan trọng không?
Lườm Huy Linh một cái, Nắng Hạ bĩu môi:
- Phòng có mỗi cái vườn hoa với cái hồ nước, có gì mà chơi với chả bời?
- Ai bảo thế?
Huy Linh lôi tuột Nắng Hạ đi, vẫn là tiến ra vườn hoa. Nắng Hạ chê bai:
- Suốt ngày chỉ hoa với hoét.
Huy Linh dỗ dành:
- Thôi nào, không hoa nữa, được chưa? Hôm nay đến chỗ khác đẹp hơn nhiều.
Nắng Hạ không chịu thôi, cô vừa đi vừa lụng bụng.
Đi qua những luống hoa Huy Linh trồng tặng cô, qua cả những bụi cây to rậm rạp mà Huy Linh vẫn chưa chịu dừng lại. Bao lần Nắng Hạ kêu ca định bỏ về, Huy Linh đều phải dỗ dành mãi cô mới chịu nghe lời. Không ngờ vườn hoa của Huy Linh không đơn giản chỉ là một vườn hoa nhỏ, đơn thuần bình thường, đi mãi mà chẳng thấy có điểm dừng chân nào. Cũng đúng thôi, đây là thung lũng xanh mà.
Huy Linh dừng lại :
- Đến rồi đấy.
Nắng Hạ ngó quanh, một miền trải rộng đầy những cây xanh cao lớn. Cô ngồi xuống nền cỏ dưới gốc cây thắc mắc một số chuyện:
- Sao lại đưa tôi đến đây?
- Sao là sao? Thích thì đưa đến chơi thôi. Huy Linh leo phắt lên một cây cao bên cạnh nhanh như một chú sóc.
Không khí nơi đây vừa trong lành lại vừa yên tĩnh, Nắng Hạ thích được ngồi một mình dưới bóng mát và ngắm nhìn cảnh vật như thế này.
Póc! Một quả từ trên cao rơi xuống người Nắng Hạ, cô ngước lên nhìn, hóa ra là Huy Linh ném xuống. Anh hò vọng xuống:
-Này! Ăn đi.
Nắng Hạ nhặt nó lên:
- Ăn được hả?
- Ừ!
Thận trọng xem xét, Nắng Hạ rụt rè bóc lớp vỏ màu nâu sẫm bên ngoài ra và đưa lên mũi. Mùi thơm của sữa và Socola quen thuộc, cô nếm thử. Nó thật tuyệt!
- Đến đây nhặt quả đi.
Huy Linh nói với Nắng Hạ, cô đứng lên và đi đến cái cây mà anh đang trên đó. Cô hò to trêu anh:
- Này! Con trai trèo lên cao mà lại bắt con gái đứng dưới là sao?
Póc! Huy Linh ném một quả trúng phóc đầu Nắng Hạ, anh cười:
- Chỉ được cái nghĩ đểu như thế là giỏi thôi.
Mải nhặt quả trên nền cỏ xanh, cô bị vấp ngã nằm xoài ra đó. Mệt mỏi, cô chẳng muốn đứng lên mà ngước lên nhìn bầu trời trước mặt. Bầu trời đầy những tán là và thấp thoáng sau nó là khoảng trời xanh trong. Khoảng trời trước mặt thật dịu nhẹ.
Huy Linh đã xuống và đến ngồi cạnh Nắng Hạ:
- Thích nơi này chứ?
- Nắng Hạ gật gật:
- Ừ! Thích.
Cười nhẹ, Huy Linh cũng nằm xuống cạnh Nắng Hạ. Gối hai tay ra sau, ngước nhìn khoảng trời cao đầy những tán lá, Huy Linh thì thầm nhỏ:
- Trước đây tôi không nghĩ Nắng Hạ lại thích nơi này, nhưng từ sau khi đến nhà cô Lan chơi thì tôi để ý thấy Nắng Hạ có vẻ rất thích vườn cây của Quốc Nam thì phải.
- Nhưng nơi này xa quá.
- Thì cứ vài ngày chúng mình lại ra đây chơi một lần.
Quay mặt nhìn Huy Linh, Nắng Hạ bĩu môi:
- Khôn thế! Đây không rảnh mà đi chơi với một tên dở hơi đâu.
- Này! Ai đã cho phép em nói tôi là tên dở hơi hả?
- Thì ai cho phép anh nói tôi là ngốc hả? Nắng Hạ gân cổ lên cãi.
- Thì Nắng Hạ ngốc thật mà.
- Còn Huy Linh chẳng lẽ không dở hơi à?
Không thể chịu thua, Huy Linh tìm ra lý lẽ cho riêng mình:
- Chẳng thấy ai nói người yêu mình là một tên dở hơi cả. Yêu một tên dở hơi thì cũng dở hơi như vậy thôi.
Nắng Hạ cũng lý lẽ không kém:
- Cũng chẳng thấy ai nói người yêu mình là ngốc bao giờ cả, yêu người ngốc thì cũng ngốc như vậy thôi.
Bất chợt gặp ánh mắt lạ lùng của Huy Linh, Nắng Hạ biết mình vừa nhầm lẫn, cô khẽ hắng giọng và quay người đi vu