Trở lại
Không gian vũ trụ mờ mịt đen tối le lói nhưng tia sáng xa xăm.
Lơ lững giữa không gian đó, một nam nhân trẻ tuổi lõa thể, hai mắt nhắm nghiền, tứ chi co duỗi vô định.
"Đây là đâu?"
"Cõi hư vô" Một thanh âm trầm nặng mang phần khô khan vang lên.
"Ta chết rồi sao"
"..." Sự im lặng thay cho câu trả lời.
"Ha...!cũng tốt nhiều khi sống cũng mệt mỏi chết có khi là sự giải thoát"
"Ngươi muốn làm lại sao ta có thể giúp?"
"Sống lại với ta có ích gì sao?"
"Điều kiện"
"Giờ chưa phải lúc ngươi cần biết.
Ngươi chỉ cần biết ta có thể giúp ngươi làm lại từ đầu.
Sống lại 1 lần nữa."
"Thật sao? Kể cả việc cha mẹ mình chết với ngươi cũng không còn quan trọng hay việc bọn chúng làm vậy với...
"ĐỦ RỒI!" Nam nhân hét lên, 2 đầu lông mày co chặt lại như muốn xoắn với nhau.
"Ngươi...!thực sự...!có thể giúp ta gặp lai ho sao"
"Không thể" Câu trả lời vô cùng nhanh chóng dứt khoát.
"Nhưng..."
Không đợi nam nhân lõa thể kia kịp chen vào âm thanh máy móc đó liền ngắt lại:
Ta tối đa cũng chỉ đưa ngươi sống lại 10 năm trước.
Cả vùng không gian trở nên yên lắng lại quay về đúng cảm khác nó mang lại cho ta.
Hồi lâu thanh âm đó lại vang lên:
Thời gian của ngươi không còn nhiều.
Điều kiện là gì?
"Việc đó ngươi giờ chưa phải lúc biết.
Hiện tại ngươi còn không đủ khả năng.
Có lẽ còn rất lâu...
Được ta chấp nhận.
Dù sao ta đã đánh đổi nhiều như vậy rồi đánh đổi thêm cuộc đời nữa có là sao....Hahaa Tiếng cười đầy khinh bạc như lời mỉa mai.
Điều kiện khi ngươi đủ khả năng ta sẽ yêu cầu sau.
Mong ngươi không làm ta thất vọng."
Trở về đi.
Phượng hoàng.
Dục hỏa trùng sinh.
- -------------------------------------------
Ngày 19 tháng 5 năm 2030
Một buổi sớm ở thành thị vẫn như mọi ngày, cuộc sống nếu nói hoa mỹ thì đông vui nhộn nhịp ngàn âm thanh như bản giao hưởng âm nhạc, còn nói thô ra thì ồn ào, xe cộ vẫn ùn tắc giao thông còi xe inh ỏi.
Mệt mỏi! Thế không hiểu sao con người vẫn đổ xô vào cuộc sống chỉ là chuỗi ngày chấm công nhàm chán đó.
Nhưng có vẻ hôm nay có vẻ hơi khác chút, trên khắp các tòa nhà cao tầng trung tâm thương mại đều hiện hình ảnh quảng cáo giống nhau.
"Ê các ngươi biết tin gì không, nghe nói sắp có con game tên là...là...à nhớ rồi "Tân thế giới sắp ra mắt đó.
Nghe kể thấy bảo đây là game thực tế ảo đầu tiên trên thế giới đó do các tập đoàn lớn và các công ty game hàng đầu hợp tác đông sáng lập
"Hừ ngươi nghĩ ai cũng mù thôi thông tin như mình sao.
Vụ này đang nổi khắp mạng 3 ngày nay rồi đó
Thật sao....haha...mấy hôm trước thức đêm đánh lol nhiều quá hôm qua cả ngày bù...haha...
Hừ ta còn nghe được tin rằng thực ra công nghê thực tế ảo đã nghiên cứu cách đây 20 năm rồi nhưng mấy ông tỷ phú thích mọi thứ phải hoàn hảo cơ lên giờ mới đưa ra....
Há ta cũng nghe trên mạng phân tích thế không dám nói sợ các ngươi cười ta cơ không ngờ ngươi cũng tin:))
Cái này có gì không được không ngươi nghĩ zukerberg, elon musk,..
và mấy công ty game top đầu thế giới tự nhiên bùng ý tưởng nghĩ ra công nghệ thực tế ảo, tự nhiên liêp hợp với nhau làm game sao!!
"Mà theo thông tin ta cũng nghe trên mạng thì game này là game cày cuốc nhưng không nạp đồng nào hơn nữa còn có thể kiếm được tiền từ game nữa, chỉ cần tốn tiền mua khoang thực tế ảo là được
Ừ...!thì theo ta....!nghe trên mạng hình như khoang thực tế ảo loại rẻ nhất cũng chỉ hết 30 triệu 1 cái thôi
Vãi l thật 30 triệu đó là cả tháng lương của ta đó..
mà ta chưa biết khoang như nào ta không biết có giống trong anime không nếu thật thì 50 triệu ta cũng mua.
Mà khoan đã sao ta thấy ngươi cái gì cũng nghe trên mạng vậy mạng nào hay vậy chỉ ta dùng thử với?
Hanh ngươi không thể chú ý cái quan trọng sao mấy cái tiểu tiết đó quan tâm làm gì.
....
- -------------------------------------------------
7 giờ sáng tại khu đô thị Hồng Lộc.
Tia sáng sớm xuyên qua tấm rèn xanh nhuộm màu cả chiếc giường một màu ấm áp.
Khởi MInh co người ngủ nhưng để ý kỹ sẽ thấy hai hàng lông mày co giãn liên tục chứng tỏ giấc ngủ không ngon lành như khung cảnh căn phòng đem lại.
Không không....!ba...!mẹ....ông....KHÔNG.
Cơn ác mộng kéo Khơi Minh ra khỏi giấc ngủ:
Phù...phù....Tiếng thở dốc nặng nề nhưng mắt Khởi Minh không hề hiện lên chút sợ hãi lo lắng nào.
Trái lại đôi mắt còn vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến lạnh lùng.
Vẫn là mày theo tao bao năm vậy không biết mệt sao nghỉ chút đi chứ....
Như một thói quen, hắn sờ nhẹ lên đầu giường tìm bao thuốc lá nhưng như bị hẫng hắn trật đi vầng trán đẹp đẽ nhẹ nhàng va vào đầu giường, đau đớn khiến hắn không khỏi chửi thầm một câu;
Ai da mẹ ki....!Nhưng từ mẹ kiếp chưa kịp dứt khỏi miệng thì đã nuốt lại theo ngụm nước bọt trở lại dạ dày:
"Đây là....không thể lại mơ tiếp sao nhưng cơn đau là thật.
Chả nhẽ.....
Cảm xúc phức tạp lo lắng sợ hãi kèm theo chút mong chờ tràn lên đầu làm cơn nhói do va chạm mạnh lại trở lên xót hơn.
Nhưng Khởi Minh hắn không quan tâm, vội chạy khỏi phòng