Ông nội lặng im nhìn Khởi Minh một hồi, nói:
Ta chết năm nào?
Nghe thấy câu hỏi này, Khởi Minh không khỏi hững lại, cơ thể run lên.
Hắn cũng không nghĩ là câu nói đầu tiên của ông không phải là nghi ngờ hắn đùa ông hay nghĩ hắn bị bệnh mà lại hỏi khi nào mình chết.
Bây giờ đến lượt Khỏi Minh lặng im nhìn ông một hồi, hắn biết rõ ngày ông từ biệt hắn khi nào, lý do ông ra đi, thậm chí ngay cả việc hắn còn không thể nhìn mặt ông lần cuối.
Nhưng thật sự hắn không muốn nói, không muốn nhắc tới, càng không muốn nghe đến.
Việc phải từ biệt người thân duy nhất trong cuộc đời mình đối với hắn, nó đau đớn tận cùng như cả thế giới này ghẻ lạnh hắn.
Đâu ai ngày đó hắn đã cắn nát bờ môi, 10 móng tay ghìm chặt vào da thịt để không bật khóc.
Nếu hắn khóc chứng tỏ hắn đã yếu đuối, vậy ai sẽ tìm lại cái kết cho ba mẹ mình? ai sẽ trả thù cho ông? Như việc ở vùng không gian đó là biết khi âm thanh đó nhắc đến chuyện này hắn cũng đã hét lên đấy thôi.
Nhưng người hỏi ở đây là ông, hắn dám giận sao?
"Vậy 10 năm sau ta đã chết rồi? Nhìn cảm xúc của ngươi thì chắc cũng không phải chết vì lão, hơn nữa còn chết sớm, chắn 1 2 năm nữa là ta đi thôi.
Giọng nói của ông vẫn chậm rãi vang lên tựa như cái chết đối với ông không phải chuyện của mình.
Khởi Minh vẫn im lặng.
Lão gia gia nhìn đứa cháu độc tôn của mình mất ổn định cảm xúc như thế, không khỏi thở dài:
"Haizz, đừng như thế nó không đúng với con người của ngươi đâu.
Chuyện ta chết cũng là của tương lai.
Không phải hiện giờ ta vẫn sống nhăn răng đây sao? Ngươi đến từ tương lai chả nhẽ không thể thay đổi quá khứ cứu lấy cái mạng già này nổi thì ra đập đầu vào máng lợn chết đi cũng được rồi.
Đúng ha, không phải ông giờ đang trước mặt ngươi sao.
Khởi Minh ơi là Khởi Minh đừng ngu xuẩn như thế! Nhưng chuyện của tương lai đâu còn ý nghĩa nữa ngươi giờ đang sống ở năm 2030 cơ mà.
Tỉnh lại đi!!
Hít một hơi thật sâu bình ổn cảm xúc, Khởi Minh không khỏi nhìn ông bật cười:
"Hahahaha
"Hahaha....Khụ Khụ..
Thấy thế lão gia gia cũng không khỏi cười theo nhưng có vẻ lâu năm không cười lên có chút...!không quen.
Thấy có vẻ hơi mất mặt, lão gia gia hắng giọng nghiêm túc lại:
E hèm..
nói đi lần này ngươi về làm gì? Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi đầu bữa của ta đâu.
"Gia gia.
"Hừm
Ta muốn nghỉ học ch...làm game thủ.
Thấy chơi game hình như hơi bị tục quá, Khởi Minh nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ.
Trái ngược với khung cảnh mà Khơi Minh tưởng tượng ra, ông cũng không thể hiện cảm xúc gì quá khích, không những thế còn vô cùng bình tĩnh ôn lại quá khứ:
Cha mẹ ngươi đều là nhà khoa học nổi tiếng toàn cầu.
Hồi trẻ đã từng đi du học ở Anh quốc, cũng từ đó mà quen biết nhau, người đẩy qua người đẩy lại cuối cùng cũng bén duyên cưới nhau.
Làm việc ở bên đó 5 năm, đến tận khi bà nội ngươi mất mới sợ ta ở một mình, kéo nhau về nước.
Nhưng ta sao có thể ở chung đụng với hai tên đó được.
Bổn gia chả nhẽ cần cái lũ ranh con đó chăm sóc sao? Nực cười!
Người giỏi ở đâu sống chả dễ.
Bọn nó nhanh chóng kiếm được công việc nhẹ lương cao.
Lúc này mới chịu ổn định sinh đẻ ra ngươi cũng coi như chịu nối rõi cho cái nhà này.
Hồi bé ngươi vốn không thích học, thậm chí ghét học.
Hai tên phiền phức kia lúc nào cũng ép ngươi học tập quá đà.
Năm ngươi vào tiểu học đã muốn ngươi thuộc hết bảng cửu chương.
Năm ngươi lên lớp 3 muốn ngươi dành giải nhất thi mạng nên bắt ngươi học đến kiến thức lớp trung học.
Ông nói rất chậm chậm đến mức một câu nói thức ăn đã nguội hết nhưng Khởi MInh vẫn yên lặng lắng nghe không có chút dấu hiệu của thiếu kiến nhẫn.
Còn 2 kẻ phiền phức trong lời ông không ai khác ngoài cha mẹ Khởi Minh.
Mỗi lần như thế, ngươi đều ương ngạnh chống lại chống không lại thì chạy tới tìm ta.
Ta nhớ có lần ngươi uất ức chân trần đi từ trên nội thành xuống đây, vừa đi vừa khóc.
Đến nơi chân đã đỏ ửng đầy vết xước.
Lần đó ta cũng tức giận, gọi bố mẹ ngươi xuống bắt quỳ chổng mông vụt từng người một.
Ngươi lại quay sang bảo vệ cho bọn nó chửi ta ác độc.
Thế nhưng không hiểu sao ngươi có thể mặt dày lần tiếp bị đánh lại chạy xuống kêu ta.
Thật không có liêm sỉ!
Khởi Minh muốn cười nhưng không thể cười được vì hắn biết phần tiếp theo mới là phần chính câu chuyện, quá khứ đau đớn của hắn.
"Thế nhưng không hiểu sao vào năm ngươi 12 tuổi cả 2 đứa nó lại dám trốn đi du lịch bỏ ngươi lại với ta.
Và..và....!chuyến đi đó cũng buồn cười.
Xịt! Nối...nói đưa hai đứa đi Mỹ du lịch thế...!đéo nào đưa cả hai đi âm phủ du lịch l...!là sao? Đã thế lũ khốn nại đi còn không biết đường về chỗ đó có gì vui cơ chứ? Bọn mày không muốn lo cho thân già này cũng phải lo cho con mình chứ.
Nó còn nhỏ sống một mình sao được ta già sắp xuống mồ đến nơi nhỡ có mệnh hệ gì thì ai lo cho nó?
Nói đến đây, ngay cả ông, người tâm như chỉ thủy, cũng không thể bình ổn lại cảm xúc, nói năng trở lên lộn xộn.
Dùng lại hồi lâu.
ông nói tiếp:
"Cũng từ đó ngươi như thay đổi hoàn toàn tính cách.
Học tâp điên cuồng không ngừng nghỉ.
Nếu không phải do ta chắc ngươi đã học đến chết lúc nào không biết.
Năm lớp 7