Khởi Minh liếc nhìn đồng hộ đã gần 8 giờ sáng, tính nhẩm một chút có lẽ cũng đã vào game được rồi.
Những sự kiện đơn lẻ như vầy trên trang chủ TNW cũng sẽ không thông báo chính thức dù sao mấy chục nghìn thôn nếu thông báo từng thôn bảo trì xong...!sợ rằng...!không ai dám nhận công việc quản lý trang chủ TNW luôn.
Vừa vào trò chơi, Khởi Minh liền ngay lập tức nghe thấy âm thanh ồn ào từ mọi phía.
Hế, nhà vẫn thế, đường vẫn thế, bầu trời vẫn thế, ai nói cho ta biết nâng cấp cái mẹ gì không?
Đừng nhìn ta, ta cũng không biết.
Hiện đang đợi cao nhân chỉ bảo đây.
Ta cũng không biết.
Ta cũng vậy...
Ta...
Ừm có lẽ do chúng ta chưa đủ cấp độ chăng?
Hứ, ý ngươi là sao?
Ngươi có nhớ trước khi bảo trì, hệ thống thông báo do có người đột phá cấp giới hạn không?
Ta hiểu rồi.
Ý ngươi là chúng ta cần đột phá cấp độ mới biết được thứ nâng cấp.
Còn hiện giờ chỉ những cao thủ đã đột phá cấp độ mới trong thôn mới biết sao?
Ngươi không thể nói nhỏ chút được à, gào to lên vậy làm gì?
Hừ, ngươi không biết hắn cố tình vậy để thử xem những cao thủ đó có ở đây không sao?
Hề...!hề...!nhị ca à ngươi đừng vạch mặt ta ra thế chứ, ta cũng chỉ tìm vận may thôi nhỡ đâu có cao thủ đó thật nhìn trúng ta không phải có lời rồi sao?
....
Khởi Minh nghe thấy thế, cười nhạt lắc đầu.
Lũ ngu xuẩn chỉ rúc trong thôn có tìm tới mai.
Sự thay đổi hiện giờ đang ở ngoài thôn đầy kia kìa.
Khởi Minh chưa vội tìm NPC trưởng thôn chuyển chức vội.
Hắn mở danh bạ tìm số của Vân Dung với Vũ Minh gửi tin nhắn nhắc nhở có thể vào TNW rồi đi ra thôn tìm một nơi hẻo lánh chờ đợi hai người họ.
Tại biệt thự của Vũ Gia, trên bàn ăn sáng năm người ngồi, xung quanh còn đầu bếp chuẩn bị bữa ăn phục vụ.
Hiên đã tám giờ sáng, ở Vũ gia ăn sáng cũng khá muộn, dù sao cũng chủ tịch cũng không cần đi làm, tổng giám đốc cũng không phải đi sớm, hơn nữa...
[Pinh...!Pinh...]
Chuông điện thoại Vũ Minh reo lên đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh bữa cơm, khiên cho tám ánh mắt không khỏi chú ý lại.
Vũ Minh cũng không cảm thấy gì, dù sao cmn người nhà reo chuông điện thoại cũng cần xin lỗi thì có phải khách sáo quá không.
Ba người còn lại chỉ liếc qua rồi im lặng thưởng thức bữa cơm.
Duy nhất, Vũ Ninh, em gái nhỏ hơn Minh Thu Hai một tuổi là còn tò mò, chăm chú ngó lại.
Nhị ca, bạn gái ngươi sao?
Phụt x 3
Khụ...!Khụ...!Khụ...!Vũ Ninh, ngoan ngoãn ăn cơm đi, đừng tò mò linh tinh.
Cha ngươi đừng giả bộ, đừng tưởng ta không biết trong đầu...
Vũ Ninh!! Vũ phụ nghe vậy như giẫm phải đuôi mèo, giật bắn lên nói.
Vũ Ninh bị quát cũng không sợ, trái lại còn tinh nghịch lè lưỡi.
Vũ Minh liếc nhìn mọi người, nhẹ cúi đầu:
Con có việc đi trước, cơm con ăn no rồi, không cần để lại.
Nói xong, Vũ Minh liền nhanh nhẹn đứng dậy cất ghê bước ra khỏi phòng.
Ê khoan đã, Vũ Minh...!Ây da lão già chết tiệt bệnh sĩ diện.
Ngươi nhìn xem cả nhà đợi nó ăn chung một bữa mà giờ nó đi mất ngươi không giữ lại là sao?
Không phải nó nói có việc sao?
Lão già ngu xuẩn này, có việc gì quan trọng hơn bữa ăn gia đình à?
Vũ Ninh hai tròng mắt xoay tròn, không nhịn được xen vào câu:
Ba, mẹ, đại ca các ngươi có chú ý khi nhị ca đọc tin nhắn, hắn miệng hơi mỉm cười không?
Hừ...!con ranh con chết tiệt, ngươi bớt nói linh tinh.
Mấy năm nay ta còn chưa thấy Vũ Minh cười nổi một tiếng, ngoại trừ...!lúc nó não nó chập mạch nhưng không tính.
Ý ta không phải nhị ca nổi cơn tự cười cả đêm mà là cười mỉm, mama, ngươi hiểu không? Cười mỉm như khi có bạn gái đó.
Hừ, ngươi có bạn trai bao giờ mà làm vẻ mình hiểu biết.
Ế mama, ta không ăn thịt lợn cũng đã thấy lợn chạy.
Ngôn tình tiểu thuyết, phim truyện ta xem không ít nha.
Hơn nữa không phải là ta không có bạn trai mà là không tìm thấy kẻ xứng đánh với ta.
Hứ, nam nhân của ta không phải là tổng đài bá đạo trong truyền thuyết thì cũng phải nam thần cao ngạo.
Nam nhân như thế chinh phục mới có thành tựu.
Còn người như cha, hừ, vừa già vừa xấu, bụng sáu ngấn, bản lĩnh đàn ông chắc cũng...!chậc...!chậc...
Vũ phụ nằm...!à không ngồi yên cũng trúng đạn, tức giận cầm cái thìa ném về con ma đầu nhà mình:
Con ranh chết tiệt, ngươi một ngày không chọc tức ta, ngươi không yên hả? Không xem lại một chút dáng dấp ngươi như vậy là do ai cho sao?
Hứ, nhan sắc của ta...!mẹ gánh còng lưng.
Ngươi...!Được, mai ta cho người tìm nam thần...!bá...!bá...!gì đó cho ngươi rồi xu đồ cút khỏi nhà ta, nuôi ngươi tốn cơm, hừ.
Cha ơi, ngươi già rồi đầu óc lú lẫn đừng cố nhớ làm gì? Bá bá? Bá bá cho ngươi thì được đó.
Duy nhất im lăng từ đầu buổi, Vũ Hạo cũng không nhịn được xen vào nói:
Hình như...!ta cũng thấy vậy.
Nhị đệ...!hơi cười thì phải.
Vũ phụ nghe vậy, không khỏi im lặng một hồi:
Ý con là ta sắp có cháu...!à không Vũ Minh có bạn gái sao?
...
...
...
Ba người các người nhìn ta vậy làm gì, nối dõi tông đường có gì sai sao?
Không phải cha thân yêu à, tại sao Hạo ca nói ngươi tin, còn ta nói ngươi khinh thường