...Ngu xuẩn, chữa lợn lành thành lợn què a.
Cách đó vài cây số, Khởi Minh rút từ tai ra một loại vật phẩm đặc biệt được tạo hình giống tai nghe hình sự.
Ồ vậy sao? Thật là những con người may mắn! Hôm nay các ngươi đã giúp ta ba việc rồi đó.
Ha.
Gây sự, chọc người xong nghênh ngang bỏ đi không phải là cách hành sự của Khởi Minh.
Vạn sự lấy ổn làm trọng.
Lần trước, Khởi Minh tự tin Hoàng Tâm không đuổi được mình nhưng lần này không đơn giản như thế.
Hắn hiện tại không còn khả năng chuyển thôn, thả hổ về rừng không có chuẩn bị quá nguy hiểm.
Vì thế trước khi rời đi hắn đã để lại thiết bị có khả năng nghe lén.
Việc phát hiện ra trang bị hỏng sẽ nhanh chóng lấn áp lí trí bọn chúng, lấy đâu thời gian để ý xung quanh.
Cũng nhờ vậy, Khởi Minh đã phát hiện ra thêm một nhược điểm của mình.
Cả thôn chỉ có mình hắn ẩn tên.
Chuyện này chả khác gì gà rúc đầu vào hang, bịt tai trộm chuông.
May mắn nha, cảm ơn các phúc tinh của ta.
Truyện Đô Thị
Nội kỹ ẩn mình nếu chỉ có ẩn tên không thì có chút không xứng với cái danh Tử Cực U Nhãn.
Vốn bản thân Khởi Minh không thích lằng nhằng lại thêm kiến thức kiếp trước, việc ẩn tên không cho là chuyện đặc biệt nên cũng lười suy nghĩ tên khác.
Nhưng xem ra hắn bắt buộc phải huyễn hóa ra tên giả.
Suy nghĩ một chút Khởi Minh liền cho hiện tên trên đầu và hồ sơ ngoài.
Chỉ là cái tên không còn là Hàn Băng Vô Tâm thay vào đó là Vô Tâm.
Phù, tạm ổn.
Sau đó, Khởi Minh tiến tục gắn tai nghe lén nhưng cũng không tìm thêm được thông tin gì quan trọng.
Tất cả đều là bàn cách trả ơn hắn.
Đáng tiếc cách làm thô thiển, đơn giản là tìm hắn đợi hắn ra thôn rồi rủ người úp sọt sốc chết.
Sau đó liền canh mộ đợi hắn hồi sinh rồi giết tiếp.
Đơn giản không có chút hiệu quả.
Với thiên phú Thần Thức của mình, Khởi Minh không cho rằng có ai có thể đột kích hắn bất ngờ.
Một mét đối với nhiều người là không đủ nhưng với Khởi Minh đã là quá dư thừa chỉ cần không phải kẹo đồng hay vũ khí tâm siêu rộng, hắn đều có thể né.
Phong Vũ: Ngươi xong việc chưa, ta đang đánh quái sắp đột phá cấp 13 rồi đó, không rảnh kéo ngươi đâu.
Hàn Băng Vô Tâm: Không cần đợi, kinh nghiệm ta đã có cách kiếm khác.
Hiện tại có chút việc, ngươi cứ lo mình đi.
Phong Vũ: Được.
Nhanh lên chút, ta có việc muốn bàn bạc trực tiếp, ghi âm hay nhắn tin đều có chút không tiện.
Hàn Băng Vô Tâm: Ừm.
Lúc này bên cạch Vũ Minh đang đứng một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ thanh thoát, các động tác đều rất nghiêm chuẩn, có vẻ đã được huấn luyện từ nhỏ.
Chỉ là hai tròng mắt liên tục liếc nhìn màn hình thông báo của Vũ Minh, đã bán đứng vẻ bề ngoài của nàng.
Nhìn thấy Vũ Minh đóng khung trò chuyện, đôi mắt nàng đầy hi vọng, long lanh nhìn hắn:
Nhị ca, thế nào rồi? Bao giờ ta mới được gặp Khởi Minh ca ca.
Hắn có việc bận, hiện chưa thể tới được.
Cái gì, cái...!
Khụ...!khụ...!thục nữ, hình tượng thục nữ.
Cái...!cái...!áo ca ca đang mặc thật xinh đẹp.
Hờ hờ...
...
Ca ca...
Ừm?
Ngươi nói có phải Khởi Minh ca ca biết ta đợi hắn mà hắn không thích ta lên không tới phải không?
Người đừng suy nghĩ nhiều, Khởi Minh hắn tuy không thích nói chuyện với kẻ lạ nhưng cũng không phải người thích trốn trách hơn nữa ngươi nghĩ mình có gì mà hắn cần trốn ngươi.
Nhưng nếu thực sự Khởi Minh ca ca không thích ta thật thì sao, Hức...!Hức...
Vũ Minh liếc nhìn đứa em gái ruột của mình không khỏi thở dài.
Dại trai đầu thai không hết a.
Ngươi thử nghĩ xem hắn biết bằng cách nào? Ta không nói ngươi không nói...!Khoan đã.
Vân Dung hiện đang say đắm trong sức mạnh mới, một mình tự tìm nằm giữa cả đàn dã quái...!cấp 2, thì bỗng nhiên cảm thấy sau lưng ngứa ngứa.
Hắn vừa quay lại liền đối diện 2 cặp mắt như muốn giết người nhìn hắn.
Có phải ngươi...
Ta cái gì mà ta, chuyện này không liên quan tới ta, ta vốn không nói.
Khởi Minh hắn bận việc liên quan tới ta chỗ nào.
....
Ta còn chưa hỏi ngươi mà, phủ nhận gì nhanh vậy.
Hứ, các ngươi làm như ta điếc.
Miệng các ngươi không nhỏ a, ta nghe được thì có gì lạ.
Hai huynh muội họ Vũ nghe vậy không khỏi có điều suy nghĩ đánh mắt trao đổi nhau.
Vũ Ninh ngươi thấy thế nào?
Ta không tin, hắn có thể là đang nói dối.
Ừm, ta cũng không tin.
Vậy đánh trước rồi tính.
Ta đồng ý.
Hế hai người tiến lại đây làm gì, mặt mũi âm trầm như lúc Khởi Minh muốn đánh ta vậy...!AAAA cmn, ta làm gì sai nói rõ không được sao, đừng động thủ, dừng tay...
...!Ây da...!đừng đánh mông ta.
Ây da...!Cmn, hai người đê tiện có giỏi thì đấu solo, hội đồng người khác không thấy mình đê tiện sao?
Uỳnh!!
Ngươi nói ai đê tiện, con trâu đực kia.
Ây da...
Uỳnh!!
Ngươi đánh nói bổn tiểu thư đê tiện hả?
Uỳnh!!
Ây da...!Dừng tay, mama ta biết sai rồi, dừng tay...
Ngươi sai ở đâu?
Hế? Ta...!ta...
Uỳnh!!
Dám lừa bổn tiểu thư, ngươi chết chắc.
Uỳnh!!
Vũ Ninh từ từ thôi, ngươi đánh chết hắn, ta lấy gì hả giận.
Quân khốn nạn...!Hu...!Hu...!Khởi Minh cứu ta.
Bọn hắn....!bọn hắn...
Uỳnh!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đóng hộp trò chuyện, Khởi Minh xem