Thứ gọi là ‘tượng’ thực ra chính là tượng đất do chàng nặn nên. Trước đây lúc chàng chọn định cư ở Phạn Hành thì chỉ có mỗi một mình, cô đơn lắm lắm. Về sau chàng mới xúc ít bùn xanh ở dưới chân núi hòa thêm nước, dựa theo cấu tạo cơ thể bản thân mà nặn rất nhiều tượng để bầu bạn với mình. Trung Âm Kính Hải là vùng biển của dân trung âm* và phải đi rất xa mới đến, chàng thả sen đỏ trên biển, dùng sen nuôi tượng đất, đám tượng kia hấp thụ linh thức đủ bốn mươi chín ngày thì sẽ có xương có thịt, trở thành hệt như người thật.
(*Chú thích của tác giả: Sau khi chết ý thức thứ tám rời khỏi thân xác, trước khi đến con đường chuyển kiếp đầu thai thì gọi là người trung âm.)Vốn mọi thứ đều vô cùng ổn thỏa, chàng cũng thích cảnh tượng cả thành náo nhiệt, nhưng có thể vì chàng không nặn nữ giới nên một vài tượng đến tuổi phối hôn bắt đầu rục rịch. Cộng thêm yêu nữ trên ngọn núi gần đó không ngừng dụ dỗ, số tượng đi lạc càng lúc càng nhiều, nhiều tới nỗi làm chàng đau đầu. Có điều chúng đâu biết rằng, Yểm Đô là thành trì do chàng dùng linh lực nuôi dưỡng, tượng ở trong thành thì có thể tồn tại lâu dài, nhưng hễ bước chân ra khỏi thành, sau ba tháng tất sẽ tiêu hao hết linh lực, cuối cùng biến thành cái xác không tư duy không hồn phách rồi tiêu tùng luôn.
Chàng nuôi một con tượng đâu có dễ. Lứa đầu tiên là do chàng tự mình nuôi, lúc đó khắp thành toàn tiếng trẻ con khóc, có lẽ danh tiếng chàng ăn thịt trẻ con đã lan truyền từ lúc đó. Sau đó đứa lớn nuôi đứa nhỏ, chàng được nhàn nhã hơn nhiều, hễ rảnh rỗi là lại uống rượu trồng hoa, cuộc sống rất thư thái.
Chẳng qua bây giờ xảy ra biến cố rồi, con cái lớn liền không cần cha nữa, mấy con tượng kia bắt đầu thèm thuồng nữ giới… Nhưng chính chàng còn không có, sao có thể nặn vợ cho chúng được!
Mỗi khi nói đến chuyện này, thằn lằn lại nhìn chàng với ánh mắt ngập tràn thương hại. Không biết cấu tạo cơ thể của nữ giới thì chả thể nào nặn được tượng nữ giống thật được, nên lệnh chủ cần phải cưới gấp, chỉ cần có phu nhân là chướng ngại sẽ được quét sạch, đến lúc đó muốn nặn bao nhiêu thiếu nữ thì nặn bấy nhiêu, đúng là một công đôi việc.
Có điều thật đáng tiếc, hình như lệnh chủ không biết tí gì về chuyện tình nam nữ cả. Hôn thê gần trong gang tấc mà ngài ấy chỉ dám đi theo từ xa chứ không dám hiện thân, làm thằn lằn phải sốt ruột hộ.
“Đưa nàng đến núi Hủ Mộc xong thì ta sẽ về. Sen đỏ trên Kính Hải nở tới năm mươi lăm ngày, chắc là vẫn kịp.” Lệnh chủ thở dài, “Núi Hủ Mục cách Yểm Đô không xa lắm, nàng đi thêm năm ba ngày là sẽ đến.”
Thằn lằn thè thè cái lưỡi dài rồi lại leo lên cây, nằm sấp một bên mà nói: “Chúa thượng, chỉ nặn tượng nam nói cho cùng trị được ngọn chứ không trị được gốc, thuộc hạ cảm thấy bận này ngài có thể thử nặn tượng nữ.”
Nhớ đến lần thất bại trước kia, lệnh chủ im lặng, quay đầu lại, mũ trùm đầu kéo quá thấp nên bao lấy cả khuôn mặt, bên dưới mũ tối om, không thấy được gì. Một lúc sau chàng mới nói: “Nếu hại họ thành đến nỗi người ngợm không ra gì thì chẳng thà đừng tạo ra.”
Câu này nghe đúng là tê tái, thằn lằn vẫn nhớ tên tượng nam mọc bướu lung tung trước ngực kia, sự tồn tại của hắn ta quả thực chính là trò cười của Yểm Đô. Tất cả tượng được ban linh thức xong đều có tư duy riêng, cuối cùng hắn ta năn nỉ lệnh chủ tiêu hủy mình, vì thế mà lệnh chủ khó chịu rất nhiều năm.
Sống trên đời khó tránh khỏi phải đi đường vòng vo, thật sự không đắm chìm mãi trong quá khứ. Bây giờ không còn giống ngày xưa nữa rồi, thằn lằn cố khuyên nhủ: “Lần trước thất bại là không có hình mẫu xịn, bây giờ Yểm hậu đang ở trước mặt, sao lệnh chủ không nghĩ vài cách thử xem?”
“Nghĩ cách gì, chạy đến nói ‘ta muốn dựa theo cơ thể nàng, nặn một vài nữ nhân’ à? Đường đột cũng vừa thôi!” Chàng ủ rũ ôm mặt nói. Chàng đã suy tính xong hết cả rồi, phải biểu hiện phong thái tao nhã trước mặt nàng, vậy mới có thể hoàn toàn thay đổi thành kiến của nàng về chàng được.
Thằn lằn ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, linh y ở Ô Kim Sát Thổ tuyệt đối không dễ bị cợt nhả. Rồi trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, nó reo lên: “Có rồi, ngoài sáng không được thì trong tối, chúa thượng có thể nhìn lén nàng ấy tắm rửa mà. Dù sao tương lai nàng cũng gả cho chúa thượng thôi, nhìn trước hay nhìn trong đêm động phòng cũng giống nhau.” Kết quả nó vừa dứt lời liền bị một đạp đá văng xuống.
Sao có thể nhìn lén cô nương người ta tắm rửa được, đây là chuyện mà một người có giáo dục nên làm hả? Bây giờ tuy Yểm Đô rất cần nữ nhân nhưng cũng không đến nỗi bụng đói làm bậy, dù làm người hay ma cũng nhất định phải hành xử đứng đắn.
Chàng nhìn về người đang say giấc ở nơi xa, nàng đẹp quá, một vẻ đẹp có thể kích thích cảm hứng, về sau đúng là vẫn nên nặn nữ nhân theo dáng vẻ của nàng.
Nam nữ vốn không giống nhau, nữ nhìn mảnh mai yểu điệu hơn nhiều. Lúc ở Hãn Hải nàng dẫn địa hỏa đốt đám trùng ăn sắt, động tĩnh quá lớn nên khiến sóng nước dâng trào tạt ướt váy nàng. Chàng có thừa cơ liếc qua, eo nhỏ xíu, mông tròn căng hơn hẳn của chàng, khi ấy tim chàng liền đập thình thịch…
Cả một thành trì mất cân bằng âm dương tất nhiên khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện. Thế nên hôn nhân của chàng không chỉ là chuyện của một mình chàng mà còn liên quan đến tâm huyết ba ngàn năm của chàng, liên quan đến hưng vong của toàn bộ Yểm Đô. Chàng đã từng vì tổn thương tình cảm mà tự giận mình, thậm chí còn không định thành thân nữa. Nhưng cục diện nghiêm trọng đang bày ra trước mắt, không ai làm mai cho, chàng đành phải tự mình quăng lưới.
Hôn thê đầu tiên vất bỏ chàng chính là tiểu tiên của hộ pháp tọa tiền ở Phạn Hành. Sau khi Phạn Hành Sát Thổ trở thành vùng ô uế, chàng quyết định rời khỏi mảnh đất này ra ngoài tìm một người vợ khác. Lấy Nam Diêm Phù ở bên kia núi Thiết Vi mà nói, trong mười ngàn năm qua chàng đã dạo quanh mấy lần rồi, so với những tịnh thổ* khác, Ô Kim Sát Thổ là nơi có tình người nhất. Thế là chàng mặt dày bắt cả mười sáu thành chào đón mình làm khách, mỗi một thành đều để lại sính lễ, giao ước với các thành chủ là ai lấy sính lễ của chàng trước thì sẽ thành vợ chàng. Dĩ nhiên con người chàng cũng rất chú trọng duyên phận, cho nên không quá đặt nặng chuyện sính lễ lắm. Ví dụ như cặp bọ cạp máu kia vốn do đám tượng ở Yểm Đô tự nuôi làm sủng vật, chàng chỉ chọn đại một cặp rồi đưa đến thành Sâm La. Ai ngờ đúng lúc đó linh y Diễm Vô Phương lại có nhu cầu, cần bọ cạp máu để chữa cho đồ đệ của nàng. Vốn chàng chỉ muốn tìm một cô nương tốt cùng sống qua ngày, thuận tiện giúp chàng hiểu thêm về cấu tạo sinh lý của nữ giới, hễ đối phương đáp ứng điều kiện nhận sính lễ, chàng sẽ không chút hối hận đi đón về. Kết quả chàng có diễm phúc lớn, một đại mỹ nhân xưa nay chưa từng thấy lại
rơi vào lưới chàng.
(*Tịnh thổ: khu vực thanh tịnh.)Lúc lệnh chủ mặc áo choàng đen hay tin thì phấn khích đến độ biến thành một cơn lốc đen. Lại hỏi thăm xem trước kia nàng đã từng có hôn ước với ai khác chưa, kết quả là không có, chàng vui mừng bay thẳng lên trời.
Chàng quyết định làm quân tử trước rồi làm tiểu nhân sau, nàng mà có thể thích chàng qua quá trình chung sống thì sẽ không nhắc lại chuyện bọ cạp máu nữa. Còn nếu nàng không ưa chàng thì chàng sẽ cứng rắn chiếm đoạt nàng luôn. Nam giới mà, nói thế nào cũng phải có nhà mới có tiếng nói, ngay cả đại quỷ ở Phong Đô cũng đã cưới Phong hậu rồi, mắc gì Yểm Đô của chàng lại tụt hậu chứ?
Nàng không nhìn thấy chàng nhưng dù gì bọn họ cũng đã sớm chiều chung sống mấy hôm, cho nên đến lúc phải chia tay, chàng khó nén khỏi thấy lưu luyến bịn rịn.
Nhóm người vừa đi vừa nói, còn lệnh chủ lại đút tay vào ống tay áo tự mình buồn bã.
Thằn lằn đi theo bên cạnh, nhìn chàng bảo: “Chúa thượng, sao ngài không đổi bộ xiêm y khác đi? Phái nữ đều thích áo mũ đẹp đẽ mà.”
Lệnh chủ không động đậy, chàng cảm thấy Diễm Vô Phương không phải loại người nông cạn như thế. Hơn nữa từ sau khi chàng bị cách chức đày đến Phạn Hành, chiếc áo choàng đen này vẫn luôn theo chàng, rất tiện cho việc che chắn, chàng cũng đã quen rồi, không đổi được.
Thằn lằn thấy chàng không có phản ứng gì, thế là cũng học theo chàng ôm ngực. Bọn họ đứng trên mỏm đá nhô ra rìa núi nhìn xuống, một người một chim kia có thể bỏ qua không tính, chỉ mỗi Yểm hậu tương lai là nổi bật nhất. Nàng bước đi khoan thai, chiếc yếm thấp thoáng ẩn hiện dưới cổ áo khép hờ, ôi gò bồng kia, thật dễ khiến người ta mơ tưởng viễn vong.
Thằn lằn chẹp miệng, “Bầu vú của Yểm hậu to thật…” Thế là bị lệnh chủ vung quyền đánh hiện nguyên hình tắp lự.
“Ngươi còn dám nói bậy lần nữa thì ta sẽ đánh chết ngươi!” Ngón tay chàng gần như chọc thẳng vào mặt thằn lằn, “Nghe cho kỹ đây, bổn đại vương trở về nặn tượng trước, nhà ngươi ở lại trông chừng Yểm hậu. Nơi này cách Yểm Đô năm trăm do tuần, dọc đường có không ít lang sói hổ báo, nhiệm vụ của ngươi chính là dù có tan xương nát thịt cũng phải bảo vệ nàng bình an, hai kẻ còn lại thì sao cũng được. Nếu quả thật đánh không lại hãy báo danh hiệu của ta ra, ai dám không phục thì cứ đợi ta hết bận sẽ tìm đến trả thù, nhớ chưa?”
Thằn lằn nức nở nghẹn ngào, nói không ra hơi. Chàng nhấn mạnh, “Ngươi khóc cái gì, bộ khó khăn lắm sao?!”
Thằn lằn run rẩy ra hiệu cho chàng nhìn ra sau lưng mình, “Chúa thượng nói là được rồi, đừng giẫm đuôi thuộc hạ mà. Thuộc hạ phải giữ lại nó, lúc nguy cấp còn có chỗ dùng.”
Chàng hậm hực dời ủng đen đi, dặn dò thêm mấy lần, lại quyến luyến nhìn thêm mấy bận mới cưỡi mây bay về phía Tây Bắc.
Thằn lằn vặn mình ôm lấy đuôi xoa mấy cái, nghĩ thầm trong bụng, có ngu mới âm thầm bảo vệ trong tối, phải ra mặt tạo quan hệ tốt với Yểm hậu trước, như vậy sau này mới có thể mong làm đại gia ở Yêm Đô.
Nó lập tức ba chân bốn cẳng lao xuống rìa núi, song vì thế núi khá dốc nên chân nó không hề chạm đất, cứ thế lăn thẳng đến trước mặt Yểm hậu. Động tĩnh này tất nhiên đã làm kinh động đến Cù Như, cô bé nhảy bật lên hóa ra ba cái chân chim chụp lấy thằn lằn.
“Là ta, là ta…” Thằn lằn nằm dưới móng vuốt kêu lên: “Linh y không nhớ sao, ta là con thằn lằn ở Hãn Hải đây.”
Cũng xem như là người quen cũ, Vô Phương hơi kinh ngạc, “Là ngươi?”
Móng vuốt của Cù Như rất sắc, bị quặp ngang bụng đau vô cùng. Vất vả lắm mới thoát khỏi móng chim, thằn lằn lăn vòng tại chỗ, đến lúc đứng lên thì đã hóa thành một thiếu niên điển trai thong dong.
Diệp Chấn Y bước lên trước một bước, tách thiếu niên và Diễm Vô Phương ra, nheo mắt soi kỹ cậu, trên mặt thấp thoáng vẻ khinh thường, “Kẻ âm thầm theo đuôi bọn ta suốt quãng đường vừa qua chính là ngươi?”
Thiếu niên sửng sốt, rồi chợt hiểu ra, lệnh chủ cứ tự cho mình pháp thuật cao minh, thì ra đã bị bọn họ phát hiện từ lâu. Làm thế nào đây, lại không thể khai ra ngài ấy được, cậu đành phải chịu oan gánh thay ngài ấy vậy. Thế là cậu chàng cười tươi rói, miệng tía lia một tràng: “Là ta đấy. Ta sợ linh y gặp chuyện nên mới đi theo bảo vệ. Người tạo thuận lợi cho mấy người dọc đường là ta, quét dọn chướng ngại trên đường cho mấy người cũng là ta. Nếu không có ta, mấy người tuyệt đối không thể dễ dàng đi qua giới Diệu Thiện rồi đến đây đâu.”
Cậu ta nói với vẻ hết sức tự đắc, tay chắp sau lưng, cằm nghễnh cao, khoan thai đi tới đi lui, nom dáng lẫm liệt như con gà rừng vừa thắng trận. Nhưng Vô Phương vẫn nghi ngờ, con thằn lằn tinh này mà thật sự có bản lĩnh lớn đến thế thì đã không nửa sống nửa chết ở ngõ vào Hãn Hải rồi. Có điều nhóm nàng bình an tiến vào trung tâm Phạn Hành cũng là thật, tạm thời cứ coi như cậu ta nói thật vậy. Nàng chắp tay với cậu ta, “Thế xin cám ơn ngươi. Nghìn dặm xa xôi mà vẫn hộ tống bọn ta, đúng là có lòng.”
Thiếu niên gạt đi, “Ta báo đáp ơn cứu mạng của linh y thôi, chỉ hộ tống mỗi mình linh y, không liên quan đến bọn họ.” Oán này đã kết, dù sao cũng không cần phải nể mặt nữa. Cậu ta nhìn Cù Như, lại liếc Chấn Y, hừ một tiếng rồi quay ngoắt đi.
Cù Như bĩu môi: “Đức hạnh thiệt! Vừa rồi nên cào chết ngươi cho rồi!”
Thiếu niên chế giễu lại: “Ta có pháp lực, ngươi đừng đánh giá mình cao quá.”
Hai bên cứ ồn ào mãi, Vô Phương đành phải đứng ra giảng hòa, bọn họ đang ở nơi núi hoang cô quạnh đấy, nên lấy hòa thuận làm trọng. Cù Như tức tối bỏ đi nàng cũng không để ý, cúi đầu bắt chuyện với thiếu niên: “Đây là lần thứ hai gặp mặt, còn chưa thỉnh giáo đại danh của tôn tính.”
Thiếu niên ngượng ngùng đứng ngay ngắn lại, dè dặt nở nụ cười, chắp hai tay vào với nhau rồi nói: “Ta tên Ly Khoan, linh y cũng có thể gọi ta là A Trà.”