Huyền Trung Mị

Chương 56


trước sau

“Ngươi là… Chấn Y?” Nàng vội vã buông tay, không khỏi xấu hổ vì vừa nhận nhầm người.

Tuy nhiên, mọi chuyện đang càng lúc càng lạ lùng hơn, chẳng lẽ nơi này không nằm trong ba nghìn thế giới? Người nàng tìm khắp cả Sát Thổ cũng không thấy mà lại xuất hiện ở đây. Liệu đây có phải là điềm báo rằng nàng sẽ trở nên không rõ tung tích như y, không về lại Phạn Hành Sát Thổ được nữa?

Lòng nàng nặng nề hẳn đi, cảm thấy bi ai trước tình trạng bị động trước mắt, rồi lại nghi ngờ mọi thứ. Liệu một người đã từng bịa chuyện gạt nàng có đáng để tin tưởng hay không, khó mà nói được. Huống hồ nơi này quá kỳ lạ, với tình hình rối loạn như bây giờ, nàng thậm chí còn không phán đoán được người trước mặt thật giả ra sao. Vì vậy phản ứng quá khích không phải là hành vi sáng suốt, thế nên nàng chỉ hơi ra vẻ ngạc nhiên, “Ta tìm ngươi lâu lắm rồi, thử hết mọi cách có thể nghĩ ra mà vẫn không có tung tích của ngươi. Vì sao ngươi lại ở đây?”

Y hơi thất vọng vì nàng nhanh chóng rụt tay về như thế, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, “Đầu đuôi chuyện này nói ra thì rất dài dòng… La Sát Quỷ quốc chỉ có đêm không có ngày, ta không biết mình đã đi bao lâu rồi, không tìm được đường ra, cũng không có người để nói chuyện. Lúc nãy nghe hai tên quỷ kháo nhau nói là lại có người sống mới ở ngục thất, ta tính đi xem sao, không ngờ nửa đường lại gặp được sư phụ.” Y nói rồi dùng hai tay nắm chặt cánh tay nàng, cung kính khom người, “Sư phụ… Có thể gặp lại người, ta thật sự… thật sự rất vui. Ta sắp không chịu nổi nữa rồi, nếu như không có ai xuất hiện, có thể ta sẽ điên mất thôi.”

Lời này của y nàng cũng chỉ nghe xong rồi để đó. Nhìn xung quanh, mây mù dày đặc cỏ mọc ngút ngàn; lại nhìn về con đường ban nãy, chỉ thấy vách đá dựng đứng cao chạm tầng mây, bề mặt không có bất cứ góc cạnh nào, trông như một mặt tường bóng loáng kéo dài đến vô tận, chia đôi bầu trời.

Vô Phương vội vàng lục lọi trí nhớ xem trong chín núi tám biển có ngọn núi nào như vậy không, đáng tiếc nghĩ một hồi vẫn chẳng có manh mối nào. Nàng cụp mắt quan sát Chấn Y, dường như y vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui khi tìm được bạn đồng hành. Nàng nhẹ rụt cánh tay bị đè trĩu nặng về, “Ta rất tò mò về việc ngươi mất tích, hôm hôn lễ đó như thế nào, ngươi thuật lại tường tận cho ta nghe được không?”

Y dần bình tĩnh lại, tìm một nơi bằng phẳng để nàng ngồi xuống. Vì xung quanh quá nhiều La Sát nên không thể đốt lửa sưởi ấm, cả hai đành phải ôm lấy đầu gối, như hai đứa trẻ gặp nạn đang co ro lại với nhau.

Y hắng giọng, từ từ kể lại: “Ta thay người lên kiệu hoa đến Yểm Đô, vào thành không được bao lâu thì bị phát hiện. Bạch Chuẩn hạ lệnh nhốt ta vào phòng chứa củi, ta cứ tưởng Lộc Cơ sẽ dẫn người đến cứu, nhưng đợi mãi mà vẫn không có. Sau đó nghe thấy bên ngoài ồn ào, ta muốn tìm cơ hội chạy trốn, tiếc là có tượng đất canh giữ. Đợi một hồi nữa, trước cửa vang lên tiếng ồn ào, ta cho rằng cuối cùng mình cũng được cứu, nào ngờ lại bị đập một phát, tới khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi.”

Nói rồi mà chẳng khác gì không nói, Vô Phương im lặng lắng nghe, nhưng tâm tư lại quanh quẩn mãi ở chỗ ‘nhốt vào phòng chứa củi’.

Lão yêu quái mạo xưng trang hảo hán kia, liên thủ với Ly Khoan Trà nói lao ngục nhà mình to lớn biết bao nhiêu, cái gì mà thiên lao, cái gì mà đầm băng, không ngờ lại là một gian phòng chứa củi! Đồ vô liêm sỉ, nếu không phải Chấn Y vạch trần thì đến giờ nàng vẫn chưa hay biết gì. Thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, thân là thành chủ mà lại ra nông nỗi như chàng, đúng là xót xa. Chàng trăm phần trăm là vừa hiền vừa ngố, người như vậy mà muốn làm bá chủ thì rất rất khó. Chàng thích dát vàng lên mặt mình, tuy nhiên lại không làm được mấy chuyện thương thiên hại lý, cuối cùng chỉ có thể dựa vào việc phô trương thanh thế để xây đắp hình tượng thôi.

Nghĩ đến lệnh chủ, Vô Phương không nhịn được bật cười, nếu lúc trước cam chịu gả cho chàng thì đã không có trắc trở hôm nay rồi, lẽ ra lúc này phải đang rất vui vẻ sống cùng chàng mới đúng. Nàng không chê chàng nghèo, không chê chàng nặng gánh, nàng có thể cùng chàng nuôi cả thành. Đáng tiếc, e là không có cơ hội nữa rồi.

Chấn Y thấy nàng đột nhiên cười, lấy làm lạ gọi: “Sư phụ, người sao thế?”

“À…” Nàng điều chỉnh lại sắc mặt, “Không có gì. Rốt cuộc là ai đã bắt chúng ta đến đây vậy, ngươi có biết không?”

Y im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Thực ra lúc đầu khi bái sư, ta đã che giấu thân thế của mình. Trước kia ta học nghệ ở núi Hạc Minh là thật, vì khi ta vừa được sinh ra thì mẫu thân liền qua đời, phụ thân sợ ta là điềm gở nên đã cầu nguyện với Bành Tổ, xin cho ta làm đệ tử tục gia mười tám năm. Tên thật của ta không phải là Diệp Chấn Y, Diệp là họ mẫu thân ta. Ta vốn là hoàng tử của hoàng tộc Trung Thổ, tên là Minh Huyền. Trước khi lưu lạc đến Diêm Phù, ta tưởng mình vẫn còn cơ hội về lại vị trí cũ, giờ xem ra…” Y cười khổ, khẽ lắc đầu, “Ta đã tìm mọi cách để chạy trốn, song lần nào cũng thất bại, hoàn toàn tìm không thấy lối ra. Nơi này là nhà kho của La Sát vương, mọi thứ đồ gã thấy cần thiết thì đều được bỏ vào đây, đầu tiên là ta, sau đó là người.”

Vô Phương chau mày, đáy lòng dâng lên ngọn sóng kinh hoàng. Tên thật của y khớp với trong Sa Đọa Sinh Sách, xem ra y không hề nói dối, vậy thì kế tiếp mới là vấn đề càng khó khăn hơn.

“Hai ngày trước ở Trung Thổ vừa xảy ra sự kiện tân đế đăng cơ, vị hoàng đế đó tên Minh Huyền, nhưng Minh Huyền này lại không phải là ngươi.” Nàng nói thật chậm, cẩn thận nhìn mặt y, “Minh Huyền là ý sinh thân của Quang Trì thượng sư, ta không biết rốt cuộc ý sinh thân này là ngươi, hay là vị quân lâm thiên hạ bây giờ.”

Y biết nàng nghi ngờ, dừng một lúc rồi mới nói: “Là ta. Chính vì ta là ý sinh thân nên gã mới không thể giết mà đành phải nhốt ta vào nơi tối tăm không có mặt trời này, khiến ta cả đời này không thể ra ngoài được.”

Cứ như đang nghe một câu chuyện xưa kỳ lạ vậy, sống cả nghìn năm qua Vô Phương vẫn không tài nào hiểu nổi chỗ thần kỳ của quyền lực, thế nên cũng không hiểu vì sao La Sát vương lại có hứng thú đến Trung Thổ làm hoàng đế.

“Lúc châu Diệu Phất bị thu nạp, rõ ràng Liên sư đã vào cơ thể của La Sát vương để ra lệnh cho chúng La Sát cơ mà. Rất nhiều nữ La Sát đã thành Không Hành Mẫu, vì sao lần này La Sát vương lại nhập thế được?”

Chấn Y cụp mắt, vì đã rất lâu không thấy được ánh sáng mà sắc mặt khá u ám tiều tụy, y nói gằn từng chữ một: “Châu Diệu Phất được thu về Ô Kim Sát Thổ đã là chuyện của hai mươi nghìn năm trước rồi. Tuy lúc trước Liên sư đã thành công bắt La Sát vương quy y, nhưng rõ ràng vẫn chưa thể hoàn toàn độ hóa được gã. Bây giờ gã là nửa tăng nửa ma, gã vào Trung Thổ chính là muốn biến nơi đó thành Phất Châu thứ hai, lần nữa lập lên vương quốc La Sát của mình.”

Vô Phương nghe xong, mím môi không nói gì. Bắt đầu từ lúc Chấn Y mất tích, có rất nhiều chuyện đều có lớp giấy che phủ, khiến người ta rơi vào sương mù không rõ. Nay lớp giấy đó bỗng bị xé toạc, nội tình nhìn qua thì có vẻ không hợp lý, nhưng lại có thể xâu chuỗi được từng sự kiện lại với nhau. Nàng không dám phán đoán lời y nói là thật hay giải, do dự mãi mới nói: “Nếu đúng là thế thì gã bắt ngươi còn có thể hiểu được, nhưng gã bắt ta làm gì, ta đâu liên quan đến chuyện này.”

Y nghe vậy bèn cười, “Đến giờ sư phụ vẫn chưa biết thân phận thật sự của lệnh chủ là kỳ lân sao? Có câu ‘lân ra đời tất có thánh nhân tại vị, lân sinh ra vì thánh nhân’. Gã muốn lừa trời xanh thì phải kéo lệnh chủ ra để ngụy trang, chỉ cần có kỳ lân hộ giá bên cạnh thì dù gã có là quỷ cũng vẫn được xem là ý sinh thân. Hắc kỳ lân bướng bỉnh bất kham, rất khó hàng phục, nếu không lợi dụng sư phụ để uy hiếp thì người đoán xem, lệnh chủ thấy gã rồi sẽ thế nào? Liệu có đánh chết gã ngay lập tức không?”

Những lời này của y làm Vô Phương ngẩn ngơ. Nàng từng đoán chừng lệnh chủ là rắn, là thỏ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chàng lại là kỳ lân. Sao trên đời này lại có kỳ lân ngu ngốc thế chứ, quân vương nhờ chàng phụ tá không sợ sẽ bị mất nước à? Có điều bây giờ nhớ lại, hình như trước kia chàng cũng có nói qua rồi, nói tộc của chàng mỗi lần chỉ có một kẻ nhập thế thôi, Tàng Thần tiễn của chàng là vũ khí sắc bén dùng để bình thiên hạ.

Ngẫm lại thì xem ra thật sự là vậy rồi. Nàng ôm mặt, nhớ lại vài động tác kỳ quái trước kia của chàng, nếu thay bản tôn của kỳ lân vào đó, móng của chàng mà đè xuống thì sẽ khiến thư án của nàng bẹp thành hố luôn mất. Dựng đứng bờm, vừa toe toét cười vừa nằm cạnh vũng bùn… Dáng vẻ ngây ngô kia, đúng là thật khớp.

Nàng ngẩng đầu lên, thở dài một hơi, “Ta phải về, không thể để chàng bị quỷ La Sát khống chế được.”

Minh Huyền giương mắt nhìn nàng, “Sư phụ với hắn ta… đã thành rồi sao?”

Tuy có hơi xấu hổ, nàng vẫn gật đầu, “Vốn tối mai là ngày chúng ta thành thân.”

Y nghẹt thở không nói được thành lời, phải một lúc lâu sau mới nặn ra một nụ cười, “Vậy ta phải chúc mừng sư phụ rồi, nếu sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước không nên bày ra mấy chuyện mất công kia.” Y cúi thấp đầu đầy vẻ cô quạnh, trong lòng chua xót không thôi.

Nàng không quan tâm cảm xúc y đã thay đổi, chỉ truy hỏi tiếp: “Ngươi đã sớm biết chân thân của lệnh chủ là kỳ lân có phải không, vào Phạn Hành Sát Thổ cũng chỉ là để tìm chàng?”

Đã đến nước này thì còn gì để giấu diếm nữa, y đáp: “Phải, nhưng đuổi bắt mèo yêu khổng lồ là thật, ta bị phong bế tu vi, lưu lạc đến thành Thiên Cực cũng là thật. Để dẫn dụ lệnh chủ ra mặt mà ta tự làm mình bị thương, thôi thúc sư phụ đến thành Sâm La lấy bọ cạp máu…” Y
khó xử nhìn nàng, “Ta làm như thế đúng là ích kỷ, nhưng không hề có ác ý. Vốn muốn gặp lệnh chủ rồi tìm cơ hội nói rõ ràng với hắn, ai ngờ lại có kẻ rình rập trong bóng tối sẵn từ trước, lúc ta tỉnh dậy thì thân đã ở đây rồi.”

Vô Phương không khỏi thấy u oán, khúc mắc trong lòng với y càng rõ ràng hơn, kẻ biết tính kế từng bước một, tâm cơ sâu khó lường như y thật sự không phải người cùng một đường với nàng và lệnh chủ. Kỳ lân hộ chủ là ý trời, y đến tìm linh thú bảo vệ mình vốn cũng dễ hiểu thôi, nhưng vì sao phải đi đường vòng, tốn tâm tư nhiều đến thế?

“Những lời này của ngươi ta còn có thể tin được sao?” Nàng lạnh lùng nói: “Ta cứu ngươi về từ bờ sông Lý Ngư hoàn toàn xuất phát từ lòng từ bi, nhưng ngươi lại tính toán từng bước dẫn ta vào tròng, hại ta cuối cùng rơi vào kết quả như hiện giờ.”

Y nói xin lỗi, đầu cúi thấp, vẻ mặt vô cùng sầu thảm, “Ta có ý định riêng của mình… Là do ta quá tham.”

Giờ có trách móc nữa cũng vô ích, Vô Phương căm phẫn ngoảnh mặt đi, nhìn ra nơi xa, “Ngươi đã từng thử băng qua mảnh đất hoang này chưa?”

Y chán ngán bảo: “Ta đã thử rồi, nhưng không có điểm cuối. Ta đi một tháng ròng mà vẫn không thoát ra được, đành phải quay lại đây, xem có thể bắt đầu từ trong thành La Sát không..”

Y chợt im bặt, đứng phắt dậy. Vô Phương nghe thấy tiếng bước chân như núi rung chuyển truyền đến từ cửa hang, những chiếc bóng lần lượt xuất hiện, số lượng khá lớn, chừng năm sáu chục, là hai con La Sát vừa rồi đã phát động đồng tộc trong thành đến báo thù.

“Chắc chắn là đang ở gần đây.” Nữ La Sát hít hít mũi, tộc của chúng có khứu giác nhạy bén, có thể theo đó lần ra phương hướng. Trong không khí còn sót lại mùi hương ngọt thoang thoảng, ả ta liếm môi, “Hai người, là hai người sống! Nam trẻ tuổi cường tráng, nữ da mịn thịt mềm.”

Đám ác quỷ kia phấn khích gào lên, mười dặm chu vi quanh đấy gần như bị bọn chúng san phẳng. Ngửi thấy mùi mà lại không tìm được, cảm giác ngứa ngáy này khổ sở nhất hạng. Bọn chúng sốt cả ruột, nước dãi nhỏ đầy đất. Tìm khắp nơi vẫn không được thì quay trở lại, một tên túm lấy lông ngực của nam La Sát, “Chúng đâu, ở đâu?”

Nam La Sát vừa bị đánh gãy răng còn đang đau tê tái, cực kỳ bất mãn trước cái sự vì bữa thịt mà quăng phứt tôn nghiêm của gã của nữ La Sát. Gã giơ hai tay ra bóp một bên vú của ả, “Chúng đâu, mày nói đi, ả phá của kia!”

Nữ La Sát đau đớn giãy giụa, vừa hít sâu vừa thề thốt: “Tao nói thật mà, trong thủy ngục không thấy người sống, ả nữ kia chắc chắn trốn ra từ thủy ngục.”

Nghe thế cả đám La Sát đều ngẩn ra, “Mày nói ả ta trốn từ thủy ngục ra?”

“Chứ còn gì nữa, ở đây ngay đến thỏ cũng không có, từ đâu ra…” Giọng ả nhỏ dần, đưa một con mắt lúng túng nhìn bầy quỷ, “Một người sống hả.”

Kết quả ả liền bị năm sáu chục con La Sát thay nhau phỉ nhổ một trận, xong xuôi vợ chồng La Sát đã ướt nhẹp như vừa bị vớt lên từ trong hồ nước.

Con dẫn đầu mặt xanh nanh vàng cúi mình nhìn bọn chúng, “Chẳng lẽ hai đứa bọn bây không tham gia cuộc họp lần trước à? Đại vương nói rồi, người trong thủy ngục có chạy loạn thế nào cũng không được phép săn thịt. Mày nuôi gà thì cũng phải cắm một vòng hàng rào tre cho chúng hóng gió dạo chơi chứ, bọn bây thèm ăn đến mức nào hả, đã mấy trăm năm chưa được ăn thịt người à?”

Giọng điệu của con dẫn đầu vừa chua vừa thúi, nước miếng văng ào ạt đầy đầu hai vợ chồng nọ. Vẻ mặt của nữ La Sát như đưa đám, “Nhưng tao nghe là chỉ cần từ thủy ngục ra thì có thể ăn mà, chẳng nhẽ ta nghe nhầm?” Ả quay đầu hỏi nam La Sát, “Mày có nghe thấy không?”

Nam La Sát che miệng, tỏ vẻ không muốn nói.

Sau đó bầy quỷ bắt đầu bàn về vấn đề này, xem rốt cuộc là đứa nào nghe nhầm. Nói gì thì nói, cần phải lĩnh hội toàn diện ý chỉ của cấp trên thì mới có thể sống tiếp được. Con La Sát dẫn đầu để bầy quỷ xếp thành hai hàng chỉnh tề, bắt đầu hỏi từng con một.

Bọn chúng lề mề làm Vô Phương đang dán vào vách đá không chịu nổi nữa. Trên đồng cỏ không có chỗ nấp, nên chỉ có cách dùng thuật che mắt hòa cơ thể vào nham thạch. Minh Huyền ở đối diện vì để bảo vệ nàng mà bao lấy nàng kín mít, nàng vẫn không quan tâm mấy, vì dẫu sao y cũng làm đồ đệ của nàng mấy ngày, và trong mắt nàng thầy trò như cha con. Nhưng y lại không được tự nhiên, chỉ cần nàng thoáng cử động là y sẽ lại đỏ mặt. Nàng cảm thấy ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn y, y mím chặt môi thành một đường chỉ, khổ sở quay mặt đi.

Công tác thống kê ở bên kia cuối cùng cũng có kết quả, con đầu lĩnh nhất trí nhận định rằng nữ La Sát vì muốn ăn thịt người mà không từ thủ đoạn nào. Gã hừ lạnh, “Mày đúng là to gan, ngay đến cả lệnh của đại vương mà cũng dám bóp méo, ta chưa bao giờ thấy con quỷ nào mặt dày vô sỉ như vậy, hứ!”

Đám La Sát lại thay nhau phỉ nhổ khinh bỉ một phen rồi ào ào quay trở về thành. Nữ La Sát lau nước bọt trên mặt, khóc không ra nước mắt, “Tao thật sự có nghe mà…”

Nam La Sát không có răng gần như đã nổi điên, hận nữ La Sát đã hại mình xui lây, liền quăng búa về phía ả, “Cho mày ăn thịt này! Cho mày uống máu này!”

Nữ La Sát vừa tru tréo váng trời vừa chạy trở về sơn động. Vừa rồi còn đang ầm ĩ, nay trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.

Vô Phương đẩy Chấn Y ra, lúc này y mới ngượng nghịu tránh sang một bên. Vừa rồi trong lúc chờ đợi nàng đã nghĩ rất nhiều, tò mò hỏi: “Kỳ lân là nhân sủng*, nếu như ngươi có thể đoạt lại đế vị, vậy có phải lệnh chủ sẽ là thú cưng của ngươi như Phỉ Phỉ không?” Nói xong, thế giới quan của nàng liền sụp đổ, lệnh chủ cơ bắp cuồn cuộn như vậy… Tưởng tượng đến cảnh chàng ngồi xổm dưới đất đợi Minh Huyền vuốt ve, nhất thời nàng nổi da gà nổi khắp mình.

(*Thú sủng hiền lành, chữ ‘nhân’ trong đây không phải là ‘người’ mà ‘hiền’.)

Minh Huyền cũng không tiếp nhận nổi hình ảnh kia, y chậm chạp nói: “Cái gọi là nhân sủng chỉ là nói thế thôi, nào có ai coi kỳ lân là thú cưng bao giờ.”

“Vậy là thú cưỡi ư? Ta đã từng thấy kỳ lân hết nhiệm kỳ phục dịch minh quân thì làm thú cưỡi cho thần tiên rồi…” Y có quan hệ sâu xa với Quang Trì thượng sư, nếu muốn bắt chàng làm thú cưỡi thì phải làm sao đây? Nàng ảo não, Bạch Chuẩn sao có thể để người ta cưỡi chứ, mường tượng đến dáng vẻ lúc chàng ở dưới thân người khác là tim nàng liền như vỡ vụn.

Ở đầu này thế giới còn đang thương cảm nói không nên lời thì ở đầu kia có ba bóng dáng đang ngồi xổm thành hàng bên bờ sông Lệ Thủy, dáng vẻ khá cô quạnh trong lúc trời dần hừng sáng.

Ly Khoan Trà chui vào sừng trâu, “Giống như thuộc hạ nói đấy, bất cứ chuyện gì cũng phải tính đến tình trạng xấu nhất. Ngộ nhỡ đối phương đưa ra yêu cầu không an phận thì phải làm sao?”

Lửa giận của lệnh chủ bốc cao ba trượng, “Mẹ nó ai dám cưỡi ta, ta sẽ giết chết hắn! Ngươi đừng có làm bổn đại vương bồn nôn nữa, trên đời này chỉ mình Vô Phương của ta mới có thể cưỡi bổn đại vương mà thôi.”

Đại quản gia ngồi bên kia đưa mắt né qua Ly Khoan Trà ở giữa nhìn chàng, ưu thương thở dài một hơi, không trách Ly Khoan miệng quạ được, ai bảo trong số bốn linh vật, nào rồng nào phượng rồi cả rùa này, đâu có con nào bị cưỡi đâu, chỉ có kỳ lân là chuyên làm vật cưỡi thôi, quá lỗ rồi. Mới đầu khi thấy hình dáng của lệnh chủ, bọn họ suýt nữa đã bị vẻ đẹp của chàng làm cho choáng váng, nhưng sau đó khi biết được chân thân của chàng là gì thì lại bắt đầu nơm nớp lo lắng cho chàng.

“Coi như ta đã biết vì sao lệnh chủ thích nặn tượng thế rồi.” Đại quản gia nói với Ly Khoan Trà.

Ly Khoan hỏi: “Vì sao?”

“Ngươi có nghe đến câu ‘kỳ lân tống tử’* chưa? Chúa thượng đúng là tận tụy, trong thời gian đợi nhận thiên mệnh vẫn không từ bỏ nghiệp vụ, sự hết lòng vì sứ mạng này đáng để chúng ta học hỏi.”

(*Tương truyền, trước khi Khổng Tử ra đời, có một con kỳ lân đã xuất hiện ở nhà ông, miệng nhả ra sách ngọc, trong sách ngọc ghi chép vận mệnh của vị thánh nhân này, nói rằng ngài là con của vương hầu nhưng sinh không gặp thời.

Kỳ lân là thú thần tặng con, cho nên trong biểu tượng ‘kỳ lân tống tử’ có một đứa trẻ cưỡi trên lưng kỳ lân, trong tay cầm một đóa hoa sen, biểu thị sinh liền quý tử, đó là ý nghĩa tiềm ẩn trong biểu tượng.)

Thế là cả hai bắt đầu thổn thức không thôi, hèn gì lệnh chủ bọn họ cả đời này không làm được chuyện gì xấu thực sự. Nhớ năm đó bọn họ cũng từng đoán, cảm thấy có thể chàng là sói yêu, cũng có thể là gấu tinh, đại bàng tinh, là con gì thì cũng phải rất oai. Kết quả rốt cuộc chàng lại là thú báo điềm lành, nhân sủng… bây giờ bọn họ đến Trường An rồi, phát hiện tình hình còn phức tạp hơn trong tưởng tượng nhiều. Lệnh chủ trời sinh lương thiện, e là lần này gặp phải phiền phức lớn rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện