Không nghèo như bà bạn đi cùng và dù vẫn còn chút kinh phí đi đường, nhưng dựa trên tiêu chí có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm, Giác Hổ cho rằng yêu quái mà ở nhà trọ là hành động đốt tiền và ngu xuẩn nhất.
“Muội nhìn xem, tòa lầu này chẳng phải cũng do A Chuẩn biến ra sao?” Giác Hổ nói: “Chúng ta có thể học theo hắn, dựng tạm một chỗ ở đỡ một đêm. Hắn nói ngày mai sẽ gặp chúng ta, vậy thì ở gần chút, đi cũng tiện. Chiếu Hoa à, vốn chúng ta có lỗi với hắn mà, bị bơ cũng phải thôi, muội nói xem có đúng không?”
Thục Hồ vốn có tính đại tiểu thư, nhưng nghe Giác Hổ nói vậy thì cơn giận cũng từ từ nguôi ngoai. Lại nghĩ về hiểu lầm suốt chín nghìn năm này, dù nàng trốn được thiên kiếp mấy lần, nhưng đời mà, ai biết về sau lại có biến cố gì chứ. Bây giờ không cố gắng vì tình hữu nghị, chẳng lẽ thật sự muốn cả đời không qua lại với nhau sao?
“Huynh nói có lý, huống hồ huynh ấy mới tân hôn, tân nương lại đẹp như thế, chúng ta cũng nên thông cảm.” Nàng vỗ vai Giác Hổ, “Đạo hạnh của A Chuẩn thâm sâu thật, muội không nhận ra tòa lầu các này là do huynh ấy biến ra đấy. Vừa nãy muội chở huynh đến đây, bây giờ thấy mệt rồi, nên chỗ ở tối nay đành nhờ vào huynh vậy.”
Giác Hổ đáp không thành vấn đề, giẫm chân xuống đất một cái liền biến ra một căn nhà tranh không cửa, tạo nên sự tương phản rõ rệt với trạch viện sang trọng ở bên kia sông.
Thục Hồ ngạc nhiên nhìn y, “Huynh lại tiêu hao tu vi vì đám nữ tử kia rồi hả? Chẳng phải muội đã nói với huynh rồi sao, không thể làm vậy được, dù là tộc trưởng thì cũng cần phải tiết chế biết chưa?”
Giác Hổ gật đầu như giã tỏi, tôn chỉ của y là khiêm tốn tiếp thu, đến chết cũng không hối hận. Thục Hồ là bạn tốt, từ sau khi mẹ nàng mất, nàng liền thừa kế tật xấu thích càu nhàu của bà. Trên đời này không mấy ai được nàng giảng đạo, Giác Hổ là một trong số đó. Bị nói quen rồi nên da mặt cũng dày hơn, có đàm luận chuyện riêng tư nam nữ y vẫn thoải mái như ăn dưa muối củ cải vậy.
Thục Hồ cũng không xoi mói về chỗ ở nhiều, cả hai ôm tay nải ngồi sóng vai trong căn nhà tranh, mắt đau đáu nhìn sang bờ sông bên kia.
“Thật ra ta cũng cảm thấy A Chuẩn không niệm tình xưa cho lắm.” Rốt cuộc Giác Hổ không nhịn được nữa, lúng túng nói: “Trước đó ta có chào hỏi hắn, trông hắn cũng chả có vẻ gì là mất hứng, nên ta cho rằng hắn không để bụng chuyện hồi bé, giờ nhìn lại e là chẳng phải. Tên đó vốn hẹp hòi lại còn thù dai, vì tìm hắn mà chúng ta còn chưa ăn được tối đây này.”
Dứt lời bụng Giác Hổ liền kêu rọt rọt, Thục Hồ ghét bỏ liếc nhìn rồi lấy từ trong ngực áo ra hai cái bánh, chia cho y một cái.
Giác Hổ ngạc nhiên hỏi: “Đâu ra thế?”
“Thuận tay lấy trên bàn tiệc.” Thục Hồ cắn một miếng, tầm mắt lại dời sang tòa lầu kia.
Không thể phủ nhận rằng tòa lầu này rất đẹp, đèn lồng được linh lực duy trì chiếu sáng cả một khoảng trời, dù có mưa gió cũng không sợ, từ đó có thể thấy A Chuẩn là một người rất tình cảm, rất tỉ mỉ… Thành chủ thành Bạch Lộc nói chẳng sai, làm phu nhân chàng đúng là chuyện hạnh phúc.
Giác Hổ cắn bánh, thấy Thục Hồ thẫn thờ thì đột nhiên cảm giác ăn không ngon chút nào. Y nhích lại gần nàng, nhỏ giọng hỏi: “Chiếu Hoa à, ta nhớ hồi bé muội rất thích hắn, đừng nói bây giờ đang có cảm giác thất tình đấy?”
Thục Hồ lườm y, “Tình bạn trong sáng đã bị huynh xuyên tạc thành thứ gì rồi hả? Trong đầu huynh giờ chỉ còn lại mấy chuyện nam nữ bậy bạ thôi.”
Nhưng y đã nói trúng tâm sự của nàng rồi, đúng là hồi bé nàng thích Bạch Chuẩn. Trong ba người bọn họ, nguyên hình của Giác Hổ là một con dê xanh, chẳng có gì đẹp đẽ; Bạch Chuẩn thì khác, lúc vừa được sinh ra chàng có hai màu trắng và xanh rất đẹp, trong mắt nàng trông hệt như là thần vậy. Đáng tiếc về sau không hiểu thế nào, đến năm ba trăm tuổi chàng lột vảy, trở thành đen đến mức đặt vào giữa đống than liền tìm chẳng ra, mẹ nàng cũng không cho phép nàng qua lại với chàng nữa. Tình cảm thuở nhỏ vốn mông lung, dễ bị thực tế đập tan, nàng sợ chàng biến thành con kỳ lân phản tộc đầu tiên, nếu ở chung với chàng thì sẽ bị liên lụy, cho nên không hề cố gắng nuôi dưỡng phần tình cảm này. Rồi chàng bị lưu đày đến Phạn Hành Sát Thổ mấy nghìn năm, nàng cũng chẳng tới thăm lấy một lần. Hôm nay coi như là lần đầu tiên nhìn thấy chân thân của chàng, nói thật nàng có thấy hối hận, thì ra cái tên hay khóc nhè lúc trước lớn lên lại đẹp đến thế, nếu sớm biết vậy thì đã liều một phen vì gương mặt đó rồi.
Đáng tiếc bây giờ hoa đã có chủ, hơn nữa phu nhân người ta còn đẹp đến thế, mình thật sự chẳng sánh bằng. Nói không thấy mất mát là giả, nhưng nàng vẫn chúc phúc cho họ. Bạn bè tốt thật sự sẽ vui vẻ tác thành, thấy bạn cũ sống tốt là nàng vui lắm rồi.
Nàng che giấu hết sức nên Giác Hổ không nhìn ra, y thở phào một hơi: “Ta cũng nghĩ thế, cho dù muội từng thích hắn thì bây giờ hắn đã có cô vợ đẹp hơn hoa rồi, muội chớ nên xen vào thì hơn. Giữ được tình bạn lâu dài đâu có dễ, muội và Bạch Chuẩn sống hơn mười nghìn năm, còn ta đã chết hai lần rồi, càng thấy tình nghĩa thuở bé thêm đáng quý.”
Thục Hồ gí ngón tay vào đầu y, “Cũng may huynh còn nhớ kiếp trước, bằng không ba chúng ta đã mỗi kẻ một nơi thật rồi. Lần sau chết lúc nào, để ta tiễn huynh.”
Giác Hổ buồn bực quay đầu sang chỗ khác, “Lần này trở lại ta định tu đạo, không nói nhiều tới lợi ích khác, sống bảy tám nghìn năm mới chết một lần là đủ rồi, bằng không cứ phải làm lại từ đầu, quá phiền phức.”
Thục Hồ đáp: “Ừ, suy nghĩ tiến bộ rồi đấy.”
Hai người bạn thuở nhỏ ngước mặt ngẩn ngơ nhìn bờ sông bên kia, cùng thắc mắc không biết bên trong tòa lầu đang là cảnh gì, đèn tắt ba ngọn rồi lại sáng hai ngọn, cứ thế nhấp nháy lập lòe liên tục.
Giác Hổ chậc lưỡi, “Cảm xúc của A Chuẩn hình như không được ổn định cho lắm nhỉ.” Sau đó là một tràng cười dâm đãng thay cho câu cuối.
Thục Hồ hơi xấu hổ, trong lầu đang độ xuân tiêu mà bọn họ lại ngồi đây đếm đèn cho người ta, đúng là rảnh đến điên luôn rồi.
Trong phòng, Vô Phương khom lưng thổi tắt một ngọn nến đỏ.
“Lễ mừng hôm nay náo nhiệt lắm đúng không? Vừa rồi mới nghe Giác Hổ nói, chàng oai phong lắm, tất cả đều trông thấy chàng giao Như Ý cho quân vương.” Nàng cười khẽ, khua tay miêu tả: “Chân thân lớn thế này, thần khí lẫm liệt như này! Kỳ lân là thần thú vạn năm khó gặp, nhất định bọn họ đều khuất phục trước phong thái của chàng, đúng không?”
Kỳ lạ, chàng không hớn hở sáp tới gần khoe khoang đòi thưởng như bình thường mà chỉ đứng ở đằng kia chần chừ nhìn nàng, “Chân thân của ta, nàng có thích thật không?”
Dường như chàng chưa một lần tự tin, vì là màu đen nên luôn cảm thấy mình không có mặt nào khác làm người khác thích. Màu đen thì xui xẻo à, rốt cuộc là tên khốn nào nghĩ ra định lý vớ vẩn này vậy?
Vô Phương tháo túi thơm bên hông chàng xuống, đặt lên bàn, “Ta thích thật mà, hình kỳ lân của chàng là chân thân đầy thần khí nhất ta từng thấy đấy. Nếu ai có màu đen cũng là đồ xui xẻo, vậy báo đen rắn đen biết làm sao bây giờ?”
Chàng ôm lấy nàng từ phía sau, tình ý dạt dào như suối nguồn, đáng tiếc động tác lại hơi cứng nhắc, khiến chàng trở nên hơi khang khác bình thường.
Vô Phương xoay lại quan sát lệnh chủ, chàng muốn ôm nhưng nàng đã giơ khuỷu tay cản lại ở ngực chàng. Không rõ là không đúng chỗ nào nữa, nàng nghiêng đầu, nở nụ cười có phần gượng gạo, “A Chuẩn à, sao không thấy sừng chàng nữa.”
Chàng *a* lên, đảo mắt lảng tránh, “Ở ngoài hơn nửa ngày, thu lại từ lâu rồi.”
Nàng không nói gì, mỉm cười nhìn chàng. Nếu là bình thường thì chàng đã bổ nhào tới đẩy ngã nàng, sau đó bắt đầu sờ soạng lung tung trên người nàng, vừa thở gấp vừa nỉ non: “Nương tử à, chúng ta để sừng mọc ra lại nhé…”
Nhưng không hề, chàng lại còn đỏ mặt dưới cái nhìn của nàng, cuống quýt che mắt nàng lại, “Hôm nay ta gặp vài việc khiến tâm trạng không được tốt lắm, không muốn để nàng thấy dáng vẻ chán nản của ta.”
Lòng Vô Phương nhói đau, biết chàng hôm nay ít nhiều phải chịu ấm ức rồi. Ở dưới mái hiên kẻ khác sao có thể đứng thẳng chứ, Trung Thổ không giống Yểm Đô, phải mang thân phận thần tử thì dù có mạnh đến đâu cũng khó thể thoát khỏi gông xiềng vô hình này.
“Minh Huyền làm khó chàng sao?”
Chàng ngập ngừng đáp: “Không có, đại lễ diễn ra khá thuận lợi.”
Vậy là không chịu nổi ánh mắt khác thường của đám đông rồi. Nàng kéo tay chàng, dịu dàng vuốt ve, “Trước kia chàng sống thế nào hả, đâu thấy chàng biết sĩ diện là gì, sao bây giờ lại thế này? Cứ rề rà vòng vo mãi! Chàng nói đi, là ai đã cười nhạo chàng nào, nói ra đi, ta sẽ đánh hắn thay chàng.”
Nàng giả bộ như muốn ra ngoài, chàng vội níu nàng lại kéo vào lòng, sau đó cúi chôn đầu vào cổ nàng, “Vô Phương, nàng đừng đi đâu cả, để ta ôm nàng một chút.”
Quả nhiên nàng không nhúc nhích nữa, nhưng bất an trong lòng càng lúc càng nhiều hơn. Lệnh chủ hôm nay rất khác ngày thường, từ khí tức, động tác rồi đến ánh mắt, thậm chí cách gọi nàng cũng làm nàng sinh ra cảm giác không xác thực. Tư thế đối phương ôm mình khiến nàng lúng túng, cơ thể vốn có trí nhớ, song chàng bây giờ lại làm nàng không biết đặt tay chân thế nào. Nàng thử ôm
chặt chàng, cơ thể chàng dường như cũng thay đổi. Nàng không biết là mình gặp ảo giác hay có gì khác, sóng gió trong lòng càng thêm dữ dội, phải cố gắng lắm mới kiềm chế được, nhưng cuối cùng vẫn đẩy chàng ra.
Chàng ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Bảo nàng nói thế nào đây, nói nàng nghi ngờ chàng ư? Dựa vào tu vi của mình, nàng có thể nhìn thấu chân thân của rất nhiều loài yêu quỷ, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấu được lệnh chủ, mà người trước mắt cũng vậy.
Nàng vỗ trán, “Không sao, bỗng nhiên hơi chóng mặt thôi.”
Chàng nói: “Để ta xoa giúp nàng.” Ánh mắt quan tâm quen thuộc lại khiến đầu óc nàng mơ hồ.
Chàng kéo nàng ngồi xuống bồ đoàn, đưa đôi tay ấm áp ra, dùng đầu ngón tay ấn lên huyệt thái dương nàng với lực đạo vừa phải, “Đỡ hơn không?”
Tinh thần giãn ra, nàng đáp ‘đỡ rồi’, ngửi thấy mùi đinh hương trong tay áo chàng thì thoáng giải được nghi hoặc.
Lệnh chủ cúi xuống tựa vào gần nàng, “Ta ở bên ngoài mà một khắc cũng không chịu nổi, chỉ muốn nhanh nhanh quay về với nàng.” Vừa nói chàng vừa dán môi lên vành tai nàng, chậm rãi men theo đường cong uyển chuyển rồi dừng lại tại bờ vai mượt mà.
Vô Phương mặc áo lụa mỏng nhẹ, bị chàng kéo nhẹ một cái là liền rũ xuống trên đệm. Trước giờ nàng không bài xích mấy màn tình tứ giữa vợ chồng với nhau, nhưng lệnh chủ có ngốc đến mấy cũng sẽ không táy máy cầu hoan khi nàng vừa than đau đầu.
Nàng vùng vẫy kêu: “A Chuẩn…”
Lệnh chủ *ừm* một tiếng, vẫn đè nàng xuống đệm trong nhịp thở rối loạn.
Trong dáng vẻ của Bạch Chuẩn, y nắm lấy cổ tay nàng, từ trên cao nhìn xuống, mỹ nhân dưới ánh nến đẹp như đầm nước xuân. Tiếc là trước mặt không có gương đồng nên y không thấy được ánh mắt hiện giờ mình, hẳn là nóng cháy như chỉ hận không thể nuốt nàng vào bụng rồi. Tốt quá, nàng đang nằm dưới người y, suối tóc đen như mực, môi đỏ mọng tựa lửa, áo trong hé mở để lộ làn da bóng mịn… Y không nhịn được nữa, run rẩy in dấu hôn lên vùng đồi ngọc, cảm giác bùng nổ khiến y gần như nghẹt thở, thì ra gần gũi với người mình thích lại chấn động tâm hồn như thế.
Nàng có vẻ kháng cự, rụt người lại, “A Chuẩn, hôm nay ta ngồi thiền, đã qua được tầng thứ hai rồi.”
Đầu y rối bời, tay khua khoắng không mục đích. Cơ thể sát hung có khả năng khiến người ta trúng độc, một khi đã trúng thì cả đời cũng không giải được. Y bất tri bất giác đáp hùa theo: “Tốt… Tu thân dưỡng tính… tốt lắm.”
“Chàng không thấy lãng phí thời gian sao?” Giọng nàng đã xuất hiện vẻ kinh hoàng mơ hồ, nhưng y vẫn hồn nhiên không hay.
“Sao tu hành có thể là lãng phí thời gian chứ…”
Kết quả y còn chưa dứt lời thì đã bị chân khí của nàng hất văng ra, thụt lùi mấy bước mới lấy lại thăng bằng. Đến khi đứng vững, y liền phát hiện sát khí trong phòng bắt đầu tràn lan, nhuộm đỏ cả ánh nến.
Cuồng phong chợt kéo đến, tóc Vô Phương bay múa trong không trung, vạt váy lụa bồng bềnh sau lưng như biển mây. Trong mắt như như có sấm sét, nàng cầm kiếm chỉ thẳng về phía đối phương, “Ngươi rốt cuộc là ai, xưng tên đi!”
Bị kiếm khí mạnh mẽ rạch ngang hai gò má, gương mặt phong lưu của Bạch Chuẩn lập tức xuất hiện vết máu, nhất thời càng đẹp một cách yêu mị. Đối phương giơ tay lên lau, vết thương loáng cái liền biến mất ngay, hắn còn cười nói: “Nàng sao vậy? Ta là ai ư, dĩ nhiên là phu quân của nàng rồi.”
Không, hắn tuyệt đối không phải. Sự chây lười không chịu tiến thủ của Bạch Chuẩn đã đạt đến một trình độ mới, không chỉ bản thân bê tha, ngay cả nàng ngồi tĩnh tọa chàng cũng thường tới làm phiền. Chàng thà ăn thêm hai con ếch nghìn tuổi chứ tuyệt đối không chịu để nàng tu hành, nên kẻ này không thể nào là chàng được.
Nhớ đến màn thân mật vừa rồi, Vô Phương cảm thấy buồn nôn. Còn cần nói gì nữa? Dám vô lễ với nàng, phải giết!
Nàng vung kiếm về phía y, cỡ tu vi của nàng với y thì không khó đối phó lắm, có điều không muốn làm nàng bị thương, cho nên mỗi chiêu thức đều nhân nhượng ba phần. Nhưng nàng dồn ép vô cùng quyết liệt, kiếm nào cũng như muốn tước tính mạng của đối phương. Trong khi y nhượng bộ thì nàng lại ép sát, cuối cùng đánh từ trong lầu đến ra ngoài, từ trên trời đánh xuống dưới đất.
Ở bờ sông bên kia cuối cùng Thục Hồ cũng phát hiện ra điều bất thường, nàng huých vào mình Giác Hổ, “Điếu Tinh, nhìn xem đó là gì vậy?”
Giác Hổ ló đầu ra nhìn quanh, chỉ thấy đèn đuốc quanh lầu bắt đầu nhấp nháy dữ dội, mơ hồ có ánh đỏ sậm bay lượn tứ phía. Giác Hổ nói ngay: “Không ổn, đánh nhau rồi.”
Đúng là khó hiểu, vợ chồng mới cưới hơn nửa đêm sao không ngủ mà lại đánh nhau thế này? Chẳng lẽ vì chuyện phòng the không hài hòa sao? Thục Hồ và Giác Hổ lúng túng nhìn nhau, “Có cần đi cản không? Để mặc họ đánh tiếp như thế sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Tuy nói ở trong chăn mới biết chăn có rận, nhưng Yêu giới không giống như ở nhân gian, vợ chồng ở nhân gian đánh nhau cùng lắm thì mỗi người một ngã. Còn ở Yêu giới đánh nhau thì lại là vấn đề sống còn, đánh tới mức lưỡng bại câu thương, đến lúc kết thúc có muốn cứu chữa cũng không còn kịp.
Không thể khoanh tay đứng nhìn được, phải đến xem sao. Cả hai vừa bay đến dưới lầu thì thấy một bóng đen lao về phía mình, không né kịp nên đành giơ tay đỡ lấy. Thì ra là thiếu niên tóc bạch kim kia, nhìn dáng vẻ thì đã bị thương không nhẹ, trước ngực đầy máu. Thục Hồ và Giác Hổ kinh hãi kêu lên: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Ly Khoan Trà vùng vẫy, chỉ vào gã mặc áo gấm đằng trước, “Hắn ta là lệnh chủ giả, mau đi cứu Yểm hậu nhà ta.”
Thục Hồ và Giác Hổ bùng lên lửa giận, thì ra là giả, hèn gì thái độ với họ tệ đến vậy. Thế là cả hai liền ném Ly Khoan Trà sang một bên, rút binh khí ra cùng nhào đến. Đáng thương cho Ly Khoan không có ai đỡ, đập thẳng xuống đất, lại phun một ngụm máu lớn.
Đại quản gia chỉ là một tượng đất, đạo hạnh quá thấp, sau hai ba hồi đã bị đánh bay đến làm bạn cùng Ly Khoan. Cả hai chống mình nhỏm dậy nhìn sang, cũng may bạn của lệnh chủ đều có bản lĩnh cao cường, bọn họ liên hiệp lại liền dần xoay chuyển cục diện.
Ly Khoan thở phào, nhưng mới thở được phân nửa thì nghe thấy Chiếu Thị nghẹn ngào nói: “Nhất định chúa thượng đã gặp chuyện rồi…”
Dĩ nhiên rồi, bằng không sao lại có kẻ dám giả mạo ngài ấy? Hơn nửa đêm rồi mà chúa thượng chưa về, rốt cuộc là đã đi đâu vậy? Ly Khoan gượng nhỏm dậy định tái chiến, chợt thấy tên lệnh chủ kia hóa thành mũi tên bay về phía Tây Nam. Cậu vùng dậy toan đuổi theo, song lại bị đại quản gia kéo lại, “Đừng đuổi theo, không lát nữa hại bọn ta phải nhặt xác ngươi, tốn thêm sức lực.”
Ờ thôi đi vậy, yêu quái chẳng rõ lai lịch tất nhiên đâu có lương thiện như lệnh chủ thật của bọn họ. Ly Khoan và đại quản gia dìu nhau đi đến xem Yểm hậu, sắc mặt Yểm hậu khá bình tĩnh, nhưng kiếm trong tay đã run rẩy không ngừng.
Gặp phải biến cố khó hiểu này, Thục Hồ ngạc nhiên hỏi: “Vừa rồi là loại quỷ gì thế?” Nàng bất giác siết chặt nắm tay, phát hiện mình đang cầm một cái cẳng chân thì sợ hãi ném xuống đất, “Ta đã bẻ chân hắn rồi!”
Cả bọn bắt đầu hoảng lên, Ly Khoan suy đoán: “Có phải là La Sát vương không? Sau khi tiểu Diệu Phất châu bị phá, La Sát vương liền bặt vô tăm tích, gã nhất định không đi đâu xa mà vẫn mai phục ở gần Trường An.”
Giác Hổ *ồ* một tiếng thật dài, “Hèn gì hôm nay ở đại lễ tế trời có La Sát xuất hiện, ra tên giả mạo hoàng đế lúc trước là La Sát vương? Chuyện này phải tìm người chịu trách nhiệm, Liên sư hoặc La Sát thiên, ai cũng được.”
Vô Phương im lặng không nói gì, quay về lầu thay xiêm y rồi nhét nhuyễn kiếm vào bên hông. Đôi mắt đỏ ngầu vì sát khí tụ lại, diện mạo hung ác kia trông nàng vô cùng đáng sợ.
Ly Khoan đuổi theo, “Yểm hậu muốn đi đâu vậy ạ?”
Nàng đáp: “Vào cung, tìm Minh Huyền đòi Bạch Chuẩn của ta về.”