Ánh sáng trong mắt Cù Như từ từ lịm đi, đồng tử mất dần tiêu cự, cách cái chết chỉ còn một bước. Minh Huyền phẫn nộ không biết phải trút vào đâu, không kiểm soát được lực tay, nhưng trong lòng rất rõ, Cù Như không thể chết được. Con chim này chết Vô Phương sẽ hận y, không yêu nhau được chẳng lẽ giết nhau? Suy cho cùng y vẫn không có dũng khí này, chậm rãi buông tay ra, ném Cù Như qua một bên.
Nếu là người thì đã mất mạng từ sớm rồi, có điều yêu chính là yêu, tinh phách không bị hủy thì cơ thể có sứt mẻ chút cũng không chết ngay được. Cù Như nằm sấp trên đất ho khan liên hồi, nhặt lại mạng từ Quỷ Môn quan, cô bé xoay người nằm ngửa ra, há to miệng thở hào hển. Minh Huyền cúi đầu đứng nhìn dưới chân đèn cao cao, ngược chiều ánh sáng nên không thấy được nét mặt y, nhưng đường viền lạnh lùng kia lại khiến người ta cảm thấy xa lạ và âm u. Cù Như biết y không giết mình không phải là do niệm tình xưa, chỉ do y vẫn kiêng dè phản ứng của sư phụ mà thôi. Bất kể thế nào thì cô bé cũng được chính y đón vào cung, nếu chết như thế, chắc chắn sư phụ sẽ không để y yên.
Nói không đau lòng thì hẳn đó không phải là lời thật lòng. Dẫu gì cũng từng có hai đêm với nhau, hai đêm đó có đẹp hay không tạm thời khoan bình luận, song nói thế nào thì cũng gần nhau hơn so với quan hệ sư tỷ sư đệ đơn thuần. Kết quả y nói muốn giết liền giết, ngay đến ngược luyến tình thâm cũng chẳng thèm chơi, quả nhiên không thuộc về thế giới của mình, yêu và tình dục có thể rạch ròi.
Minh Huyền tựa như một con thú bị nhốt, bắt đầu đi lòng vòng trong điện, đi một hồi y bỗng xoay người lại hỏi: “Sư phụ có từng khen ta trước mặt ngươi không? Dù chỉ là nửa câu.”
Hô hấp của Cù Như đã dần bình ổn, nghe y nói thế thì lại cười lạnh, “Đừng có nghĩ nhiều, thời gian trước ngươi hệt một kẻ vô hình, trừ ta có khẩu vị đặc biệt nên mới để ý ngươi, ngươi tưởng sư phụ sẽ coi ngươi ra gì à? Ngươi cũng biết nàng ấy là linh y chuyên xem bệnh cho sinh linh Sát Thổ rồi đấy, trăm ngàn năm qua không biết đã gặp được bao nhiêu mỹ nam đây? Cỡ ngươi ấy à…” Cô bé giơ tay lên, mỉa mai so đầu ngón tay, “Cùng lắm chỉ chừng này thôi. Về sau đợt ngươi gả thay rồi mất tích, sư phụ áy náy nên mới nhắc đến ngươi được mấy lần. Không thì… ngươi còn chẳng bằng cái bô của lệnh chủ.”
Dĩ nhiên lệnh chủ trước giờ đâu có cần bô, mỗi lần gấp là chàng đều chạy ra trước điện ‘cẩn thận bậc thềm’, đứng trên đài cao ba thước đón gió mà thải thẳng xuống. Cù Như nói thế chẳng qua chỉ để đả kích Minh Huyền thôi.
Minh Huyền tức giận, quay mặt lại hung ác hỏi: “Miệng ngươi chỉ giỏi nói lung tung, có phải muốn thử mùi vị sắp chết lần nữa không?”
Cù Như im lặng, cảm giác đó chẳng dễ chịu gì, có thể không thử là tốt nhất.
Y tiếp tục đi vòng vòng trong điện, nhìn nửa bên mặt đầy bi thương. Quả nhiên giữa hai người, có tình thì tốt, nếu vô tình thì chỉ còn lại sự buồn bã nuối tiếc. Dường như Vô Phương chưa bao giờ thích y cả, chỉ có y đơn phương một phía, cầu mà không được thôi. Nàng và Bạch Chuẩn không thẹn không ngượng như vậy, vừa rồi y cả giận mất khôn, nhưng từ từ tỉnh táo lại, y cảm thấy sai là ở Bạch Chuẩn, còn Vô Phương chẳng qua do tốt tính nên mới thuận theo. Nàng là phận nữ mà, có thể làm gì đây? Nghĩ như vậy bất mãn liền vơi đi, y lại nghĩ tiếp chuyện ban nãy, mặt Vô Phương đầy vẻ đau buồn, hẳn nàng cũng thân bất do kỷ.
Nhưng Bạch Chuẩn là kỳ lân, còn y đời này sinh ra làm người, số mệnh gắn liền với hắn. Nếu hắn không phạm thiên quy, nếu trời không diệt hắn, y vẫn phải tiếp tục mặc cho hắn giương oai. Kỳ lân mười nghìn năm tuổi, muốn thao túng quả thật không hề dễ. Nếu không phải vì sinh ra có màu đen, lúc này có lẽ Bạch Chuẩn đang đọc sách uống trà trong viện trưởng lão trên núi Minh Vương, hưởng thụ những năm tháng ngồi cao nhàn nhã. Kỳ lân đến hai nghìn tuổi là đầy thọ nguyên, còn hắn lại sống tới mười nghìn tuổi, đã sớm vượt ra khỏi ngũ hành rồi. Linh thú dạng này có cà lơ phất phơ càn rỡ đến mấy thì cũng tuyệt đối không làm ra chuyện đại loạn thiên hạ gì, muốn khiến Bạch Chuẩn nổi điên, e chỉ có Vô Phương mới làm được.
Nhưng vợ chồng họ một lòng, y không xen vào được, muốn giữa họ nảy sinh hiềm khích là chuyện rất khó. Y ảo não suy nghĩ, Bạch Chuẩn là đồ ngu, trên đời này cũng không có ai đẹp hơn Vô Phương, đủ để thu hút hắn cả; muốn hắn thay lòng đổi dạ là chuyện gần như không thể. Nhưng đảo ngược lại, nếu sự tồn tại của Vô Phương có nguy hại đến càn khôn, thân là linh thú bảo vệ thịnh thế, Bạch Chuẩn sẽ phải diệt trừ nàng, đến lúc đó không biết sẽ trông ra sao nhỉ…
Y giật nảy mình, khiếp hồn khiếp vía với suy nghĩ của bản thân. Đấy là hành động bất chấp hết thảy, tình nguyện cá chết lưới rách; không tới mức mất hết ý chí thì y tuyệt đối sẽ không làm. Y khẽ lắc đầu cố xua tan suy nghĩ này, nhưng trong lòng lại bắt đầu rục rịch. Y đang ảo tưởng, nếu Vô Phương vào đường cùng, đối diện với Bạch Chuẩn mà lại như không quen biết, liệu nàng có tới bên cạnh y không?
Cù Như vẫn đang om sòm, “Minh Huyền, ngươi nhốt ta thì có ích gì. Nếu ngươi không chịu ‘chơi’ với ta thì ta cũng không ép ngươi nữa. Thả ta ra đi, sau này ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, sao hả?”
Y không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô bé chằm chằm.
Cô bé chột dạ, cảm thấy ánh mắt kia chứa đầy tính toán, có lẽ y lại đang suy tính kế xấu gì đó nữa rồi.
“Ngươi muốn giữ ta lại để dụ sư phụ cắn câu chứ gì, dẹp mớ ý nghĩ hão huyền này đi. Nàng ấy có đồng ý, lệnh chủ cũng sẽ không cho phép.”
Cù Như đứng lên nhìn ra ngoài. Với loài chim, bị giam trong lồng là tình cảnh bi thảm nhất. Cô bé vốn muốn làm hoàng hậu hay quý phi gì đó, nhưng giờ hoàn toàn không còn ý định ấy nữa, chỉ cần rời khỏi đây là được rồi. Không có Minh Huyền thì vẫn còn đám trai trẻ anh tuấn đầy thành Yểm Đô mà, thế giới của cô bé không có khái niệm thiếu một liền sẽ như mất tất cả. Đây chẳng qua chỉ là bài học tăng điểm kinh nghiệm mà thôi, cô bé chừng này tuổi rồi còn không hiểu chuyện luyến ái, nói ra cũng chả vẻ vang gì.
Không phải đang tính kế xấu xa thì là đang suy nghĩ có nên thả mình đi hay không. Cù Như biết khả năng này rất thấp, nhưng vẫn có chút hy vọng.
Trong mắt Minh Huyền lóe lên một tia sáng sâu xa, dừng mắt trên người cô bé, hồi lâu sau bỗng cất tiếng hỏi: “Ngay cả ngươi cũng muốn rời khỏi ta ư? Chẳng phải ngươi đã là người của ta rồi sao?”
Cù Như sửng sốt, hát cái gì thế kia? Cô bé vẫn chưa quên khi nãy y cắn răng nghiến lợi bóp cổ mình thế nào, giờ lại đột nhiên đặt mình vào vị trí bỏ chồng, chuyển đổi nhân vật như thế vui lắm chắc?
Cô bé thấy khó xử, “Ta chưa bao giờ cho rằng ngủ với ai thì sẽ thuộc về kẻ nấy, ta là một con chim độc lập.”
“Cho nên ngươi quyết ý muốn đi?”
Ở lại để y bóp cổ nữa hả? Cô bé gật đầu, “Xí xóa chuyện cũ, chuyện hai đêm trước có thể coi như chưa từng xảy ra.”
Y mím môi, mặt lạnh lùng, không lộ biểu cảm gì.
Cù Như nhìn khuôn mặt kia mà mơ hồ thấy kinh hãi. Ngũ quan của Minh Huyền dường như đang dần thay đổi, thỉnh thoảng chợt nhìn lại sẽ không thể liên hệ y của bây giờ với trước kia được nữa. Chấn Y trước kia có một gương mặt thanh tú đoan chính, mắt thâm thúy đầy kiên định, có vẻ cố chấp đặc biệt của thiếu niên, dù có thời điểm rất cứng đầu, nhưng không hề khiến người khác cảm thấy khó lường. Còn Minh Huyền bây giờ, mi mục bất giác dần biến đổi, đang từ từ biến thành một gương mặt khác. Cô bé đã từng thấy khuôn mặt đẹp đầy tà khí này vào lúc y thần hồn điên đảo, nó ẩn hiện chỉ trong một thoáng.
Cô bé có dự cảm cơ thể này đang bị một linh hồn khác chi phối thay thế, có lẽ Chấn Y thật sự đã sớm chết ở Sát Thổ rồi, đây chỉ còn là một cái xác biết đi… Không dám nghĩ nữa, càng nghĩ càng thấy sợ. Đến cuối cùng y sẽ biến thành hình dạng gì đây, cô bé không biết. Điều cô bé có thể làm chính là rời khỏi nơi này, nói cho sư phụ biết phát hiện của mình.
Cù Như cứ ngỡ y sẽ không đồng ý, loại yêu cầu này có nói cũng vô ích. Nào ngờ y chỉ chần chừ một lúc rồi đồng ý.
Minh Huyền giơ tay lên, tấm lưới vô hình lập tức biến thành luồng gió mát bay mất. Y mỉm cười tủm tỉm, “Bây giờ có thể ra được rồi, đi đi.”
Chỉ xin một lần đã được, đúng là không tưởng tượng nổi. Cù Như nửa tin nửa ngờ bước lên, “Ngươi nói thật hả?”
Y *ừ* đáp: “Không phải cửa mở rộng rồi đấy à, ngươi muốn đi thì đi đi.”
Cô bé lại tiến tới một bước, ngoái đầu nhìn y, y đứng lặng nơi đó như thể đã nghĩ thông, đã buông tay rồi.
Thế là tốt nhất, không cần đả động gân cốt, dù gì thì tình nghĩa những ngày qua vẫn còn chút ít, cứ tiếp tục cấu xé nhau nữa thì về sau đến cả bạn bè cũng khó làm được. Cù Như yên tâm, giang hai cánh ra định bay đi, nhưng hai chân vừa nhấc lên khỏi mặt đất thì gáy bỗng bị vỗ mạnh, cô bé còn
chưa hết khiếp sợ thì đã ngã nhào xuống.
Loáng thoáng còn một chút thần thức, một đôi giày đen lọt vào tầm mắt lờ mờ của cô bé, kẻ bên trên cười lạnh, “Đi thật ư? Đúng là không niệm tình xưa chút nào. Con chim nhà ngươi không chỉ ngu xuẩn dễ kích động mà còn dâm đãng vô sỉ.”
Minh Huyền xòe năm ngón tay y như cái móc bấu lấy mặt Cù Như, trong cái trừng đầy phẫn nộ của đối phương, y hút thần hồn Cù Như ra khỏi thất khiếu. Tinh phách của chim muông có màu nâu đỏ, kích cỡ đủ cầm trong một tay. Con chim ba chân dưới chân cuối cũng đã im lặng, tinh phách nổi lơ lửng trên tay y. Y nhìn thật kỹ, vốn có thể bóp nát, nhưng rồi lại không làm vậy mà chỉ tiện tay ném vào trong túi pháp bảo luôn đeo bên mình, sau đó cúi xuống xách thân xác kia dậy, lôi vào phòng ngủ sâu tít trong điện.
******
Thiên hạ có bữa tiệc nào không tàn, con trẻ lớn sẽ cần lập gia đình, bất kể có lưu luyến cỡ nào thì vẫn phải buông tay.
Giác Hổ và Thục Hồ đến Trung Thổ tham gia lễ lên ngôi của Nhân hoàng, xong xuôi rồi thì không thể bỏ mặc chuyện trong tộc mãi, nên quay lại Diêm Phù rồi.
Đại quản gia phải đi, tất cả đều rất đau lòng. Trước đây lúc tạo ra y, lệnh chủ chỉ tùy tiện nặn đại, ấy vậy mà lại có thể nặn ra một thiên tài trong lứa tượng đợt đấy. Cả thành tượng đất toàn tên một chữ, chỉ mình đại quản gia có tên hai chữ, có thể thấy được lệnh chủ coi trọng y nhiều đến đâu.
Lai lịch của cái tên ‘Chiếu Thị’ cũng khá đơn giản, xuất phát từ cây hồng trên quảng trường mãi không kết quả kia thôi. Lúc mở đại hội không có chỗ treo đèn lồng, nên đèn được treo hết lên cành cây, đung đưa lui tới. Lệnh chủ nhìn mà bỗng có linh cảm, bèn đặt cho y cái tên như vậy*.
(*Chữ Thị trong tên Chiếu Thị có nghĩa là trái hồng.)Những năm gần đây, ba chữ ‘đại quản gia’ gần như đã thành đại từ xưng hô của y, nhưng y vẫn không quên tên mình, không quên ơn nghĩa như từ phụ và kỳ vọng tha thiết y có thể nghĩ cách kiếm tiền đưa Yểm Đô thoát nghèo hết khổ của lệnh chủ dành cho mình. Bây giờ y đã có nửa kia, phải cùng Thục Hồ quay về núi Bất Câu rồi. Quản lý tiền bạc vừa đi, tài chính liền tê liệt, dù lệnh chủ không có được bao nhiêu hạt bụi cần kiểm kê, nhưng nghĩ đến cảnh ngày sau trong phòng ghi chép không có bóng dáng một ai thì vô cùng buồn bã.
Chàng thổn thức khôn nguôi, “Chiếu Thị à, ba ngày sau ngươi có về lại mặt không? Khí hậu trên núi Bất Câu khá ẩm ướt không thích hợp với ngươi lắm, ở lâu xương cốt sẽ rệu rã đấy.”
Từ núi Bất Câu đến Trung Thổ rất xa, nhất định không thể về được trong ba ngày rồi. Đại quản gia cũng đang rất âu sầu, nói: “Chúa thượng, thuộc hạ sẽ chăm sóc mình thật tốt, ngài cứ yên tâm! Đợi có cơ hội, thuộc hạ nhất định sẽ về thăm ngài và Yểm hậu. Dù thuộc hạ đi thì ngài coi như tàn phế, nhưng không sao, vẫn còn có Ly Khoan Trà ở đấy, cậu ta sẽ chống gậy cho ngài.”
Nước mắt đang vòng quanh mi mắt, lệnh chủ thoáng ngẩn người.
“Còn sáu trăm năm tiền lương mà ngài nợ thuộc hạ, khi nào ngài dư dả thì phái người đến trả cho thuộc hạ cũng được. Khỏi cần trả tiền lời đâu, ai bảo chúng ta là người nhà chứ.”
Lệnh chủ nháy mắt mấy cái, cuối cùng nước mắt cạn queo.
“Ấy, nhìn sắc trời thì cũng không còn sớm nữa.” Lệnh chủ ngẩng đầu nhìn mặt trời mới mọc, “Đường rất xa, nán lại nữa sẽ không kịp ăn trưa đâu, mau mau lên đường đi.” Chàng nhận lấy tay nải trong tay gia đinh nhét vội vào ngực đại quản gia, tươi cười bảo: “Con trai lớn phải gả vợ, con gái lớn phải lấy chồng, hy vọng vợ chồng các ngươi chung sống hài hòa, sớm sinh quý tử. Không có việc gì thì không cần quay về, bọn ta ở Trung Thổ rất tốt. Khi nào nhớ thì cứ ngửa mặt lên trời kêu một tiếng, bọn ta sẽ nghe được thôi, có thể tiết kiệm giấy viết thư, đỡ biết bao nhiêu.”
Tất cả trố mắt nghẹn họng trước chuyển biến thái độ nhanh hơn gió của lệnh chủ. Đại quản gia chưa kịp mở miệng, chàng đã dặn dò Thục Hồ luôn: “Ta giao Chiếu Thị cho muội, muội nể mặt ta thì nhớ đối tốt với y. Tu vi y quá thấp, căn bản không có pháp lực gì, muội phải bảo bọc y đấy. Nếu ngày nào đó muội ghét bỏ không cần y nữa, cứ trả lại cho ta, ta sẽ thu nhận bất cứ lúc nào, biết chưa?”
Không để Thục Hồ kịp lên tiếng, chàng đã phất tay áo trực tiếp đưa bọn họ bay tít lên trời. Nhìn bạn tốt và con trai dần xa, trong lòng lệnh chủ đau nhoi nhói, chàng xoay người lại, sụt sịt với Vô Phương, “Nương tử à, nàng nói xem nếu sau này chúng ta sinh con gái, tới lúc gả con gái đi, ta có khóc chết đi sống lại không?”
Vô Phương không nói gì, bụng nghĩ chắc là có. Tuyến lệ của chàng phát triển như vậy, có thể một mình khóc cho phần của cả hai, không tới lượt kẻ làm mẹ là nàng. Thấy chàng vẫn buồn bã không thôi, nàng đành an ủi: “Đại quản gia vất vả nhiều năm vậy rồi, y cũng nên có cuộc sống của mình. Chàng biết đón dâu cưới vợ, chẳng lẽ y không biết?” Nàng giơ tay lau khóe mắt chàng, “Sao chàng lại khóc? Không nỡ rời y đến vậy ư?”
Lệnh chủ thút thít nói: “Không phải, ta đang đau lòng, trước khi đi tên đó vẫn còn nhớ đến tiền lương mấy trăm năm, biết thế trước kia làm chày gỗ còn hơn nặn tượng đất.”
Khóe miệng Vô Phương giật giật, quả nhiên kết cấu não của lệnh chủ không phải là thứ người thường có thể hiểu được, nàng sống chung với chàng lâu thế rồi mà đến giờ vẫn không thể thích ứng hoàn toàn.
Ngoái đầu nhìn Ly Khoan Trà, cậu chàng đang thất thần nhìn màn trời trống vắng, bi thương ra mặt.
Trong cả bọn, thật ra kẻ đau lòng nhất chính là cậu ta! Lúc đối mặt với lệnh chủ, trong lòng cậu ta tự giác có phân cấp trên dưới, chỉ khi ở chung với Chiếu Thị mới bình đẳng được, có thể ưa gì nói nấy. Tỉ mỉ ngẫm lại, từ ngày đến trạm gác với Chiếu Thị trở đi, hai bọn họ đã bước lên cây cầu hữu nghị dài đến hơn sáu trăm năm. Bọn họ cùng nhau đi hái tượng nhỏ, cùng nhau hút thuốc, cùng nhau ngắm gái, có bao nhiêu đêm không ngủ đều là Chiếu Thị thức cùng cậu. Nếu cậu là nữ, nhất định sẽ gả cho y. Bây giờ y đã đi theo cô mẫu Thục Hồ rồi, trở thành nam tử của cô mẫu, giao tình những ngày qua sẽ nhanh chóng phôi phai, đến khi gặp lại e sẽ không còn thân thuộc nữa.
Lúc trước khi tiểu điểu bỏ đi, Ly Khoan cũng không thấy tịch mịch thế này. Về sau phải làm gì đây, lệnh chủ có Yểm Hậu, còn mình mình lạc đàn, nghĩ đến đây lòng liền trống rỗng, không khác gì thất tình cả.
Lệnh chủ biết Ly Khoan khổ sở, vỗ vào vai cậu ta, “Sống trên đời luôn phải trải qua nhiều giai đoạn khác nhau, không phải giai đoạn nào cũng cùng một người bầu bạn. Ví dụ trước kia lúc ngươi chạy ra ngoài hẹn hò với thằn lằn cái, chẳng phải Chiếu Thị ở lại thành làm việc một mình sao? Hai cánh mày râu bình thường rồi cũng sẽ tách nhau ra thôi, ngươi chớ nguyền rủa tình cảm vợ chồng y tan rã phải chúc phúc cho y đấy.”
Ly Khoan nghe lệnh chủ nói mà sửng sốt, đến khi hồi thần thì đáp ngay: “Thuộc hạ chẳng qua chỉ đau lòng vì mất đi chiến hữu thôi, chứ không thất đức như ngài tưởng tượng đâu chúa thượng ơi.”
“Thế thì tốt.” Lệnh chủ hiền hậu cười cười, “Trưa nay chúng ta ăn gì vậy?”
Vậy là sau khi đại quản gia nghỉ việc, mọi công việc hằng ngày đều đổ lên đầu Ly Khoan Trà cậu ta. Cậu khó nhọc suy nghĩ, “Hay là ăn mì sợi đi…”
Lệnh chủ nói được, đang tính hỏi nương tử có muốn thêm hành lá không thì bỗng nghe thấy Ly Khoan ngạc nhiên vui mừng hô to: “A, tiểu điểu về rồi!”
Tất cả ngẩng đầu nhìn lên trời, giữa không trung có một con chim đang bay tới, không biết vì sao mà cánh không được linh hoạt lắm, cứ lúc cao lúc thấp. Chẳng lẽ ở trong cung mấy hôm nên mập lên, cánh không chịu nổi trọng lượng cơ thể rồi? Tất cả há miệng, thấy Cù Như lao vèo xuống, chúi đầu xuống đập cái *bốp* vào ban công trước mặt.
Ly Khoan Trà gần như khóc ra nước mắt, thiếu cái gì cái đấy tới, ông trời đúng là không tệ bạc với cậu. Vừa rồi còn đang hâm mộ Chiếu Thị cưới vợ trước cậu một bước, giờ tiểu điểu đã trở lại, nhất định cô bé và Minh Huyền đã gây gổ, mùa xuân của cậu cuối cùng cũng đã đến.