La Sát vương không biết y nổi điên cái gì, chỉ cảm thấy cách y đối xử với phụ nữ có thai đúng là tệ bạc đến mức không hình dung nổi.
“Dù là vai phải diện thì cũng nên có người mình coi trọng chứ. Chẳng lẽ trong mắt thượng sư chỉ có Diễm Vô Phương thôi sao? Ta thật sự không hiểu nổi, nếu đã thế sao ngươi còn dây dưa với con chim ba chân này nữa? Dẫu gì con chim này cũng là đồng môn với ngươi, ngươi không thích nó thì cũng nên hạ thủ lưu tình với con của mình chứ.” Gã đứng lên xoa bóp cổ tay bị bóp đau, không khỏi giễu cợt, “Thượng sư quả đúng là thượng sư, tu hành nhập cốt, còn tuyệt tình hơn La Sát như bổn vương gấp mấy lần. Nếu đổi lại là ta, dù không thích Cù Như nhưng vẫn nể mặt trứng chim mà nhẹ nhàng một tí, không đối xử với phụ nữ có thai như vậy đâu.”
Minh Huyền lườm gã, “Phụ nữ có thai cái quỷ, ngươi vốn không hề có thai.”
La Sát vương bất ngờ, “Ngươi đang trốn tránh trách nhiệm đấy hả? Rõ ràng ta có thai rồi, sao lại thành không có được? Không thì mắc gì lúc sáng ta lại nôn dữ thế?”
Minh Huyền lười không muốn nhìn đồ ngu này nữa, ba hồn sáu phách của La Sát thiên đều thuộc về chính phái, tất nhiên phải có lý do tại sao chỉ mỗi luồng ác phách này là rơi xuống a tì địa ngục âm ti. Đã ngu lại còn tham, không biết thức thời, ở nhờ trong cơ thể kẻ khác thôi mà cũng làm như của mình, thật sự khiến kẻ khác phải bội phục.
“Là do Liên sư động tay động chân, vốn tưởng hắn không màng chuyện trong hồng trần, chẳng ngờ vẫn gian xảo như vậy. Còn về phần ngươi, ngay tới cơ thể mình mà cũng không hiểu thì ta thật sự không dám trông cậy ngươi làm nên đại sự nữa.”
Vừa có được đã lại mất, tâm trạng của La Sát vương bị đẩy lên cao rồi rơi ào xuống, lúc này đã quá mệt mỏi rồi.
“Sao có thể chứ, ta cảm nhận được thai động mà.” Gã âu sầu xoa bụng, “Nếu ngươi không muốn đứa bé này thì cứ nói, không cần phải giở trò như vậy.”
Một con quỷ cứ khăng khăng nhận định mình mang thai, tình mẫu tử nổi lên là không còn biết suy luận gì nữa. Dù có thật thì bây giờ mới được mấy ngày chứ, làm gì nhanh như vậy đã máy thai rồi? Vì sao từ trước đến nay y toàn gặp phải kẻ không đáng tin cậy vậy?
Minh Huyền cảm thấy bất lực vô cùng. Muốn làm nên chuyện đương nhiên phải có trợ thủ đắc lực, lúc trước vì nhìn trúng cõi lòng đầy thù hận và không cam lòng của luồng thần thức này y mới vớt gã ra khỏi bát hàn địa ngục, cho rằng gã là một con quỷ biết tính toán. Cứ tưởng gã lợi hại lắm, quả quyết lắm, nào ngờ lượn một vòng mới phát hiện não gã khiếm khuyết nghiêm trọng. Chẳng lẽ một thân một mình lâu quá rồi nên gấp gáp muốn hơi ấm gia đình sao?
Y chắp tay ra sau lưng, thở dài một hơi, cơn tức qua đi nên dần bình tĩnh lại, xem ra Bạch Chuẩn đã phát hiện nên nhân tiện giở trò lừa họ rồi. Song điều khiến y đau đớn hơn không phải là thất bại liên tiếp, mà là Vô Phương cũng tham gia vào, cùng Bạch Chuẩn đùa bỡn y. Bọn họ dàn cảnh Cù Như mang thai như vậy, tuy không xung đột chính diện nhưng cũng đủ khiến y thấy như giẫm phải đinh mềm. Cộng thêm gã đồng đội La Sát vương ngu đần này, hại y thua thê thảm, mất hết cả mặt mũi.
Y xoay lại hỏi gã: “Nếu bây giờ ngươi phải chọn giữa đứa trẻ với nghiệp lớn, ngươi chọn cái nào?”
La Sát vương dõng dạc đáp không chút do dự: “Bổn vương chọn đứa bé.”
Đương nhiên rồi, nghiệp lớn là nghiệp của Minh Huyền, còn mục tiêu lớn nhất của gã chỉ là đoạt xá, lập nên một La Sát quỷ quốc mới thôi. Cướp được chỗ của La Sát thiên, nguyện vọng đẹp đấy nhưng cực kỳ khó, vị Nhân hoàng này có thông thiên đến đâu thì kiếp này y cũng là con người, năng lực có hạn. La Sát vương là một con quỷ biết tiến biết lùi, gã vốn hết sức không tình nguyện nhập vào xác Cù Như, nhưng bây giờ đã dần thích ứng, nay lại còn vô duyên vô cớ có thêm một đứa trẻ. Trẻ sơ sinh của tộc La Sát có tỷ lệ sống sót được cực thấp, vì phần lớn đều khó thoát khỏi ham muốn ăn uống của mẹ, cho nên đây là một trải nghiệm rất đáng quý. Trước kia La Sát vương cực kỳ ghét hành động ăn con của nữ La Sát trong tộc, luôn cảm thấy nếu gã là nữ thì tuyệt đối sẽ không động tới con mình. Chuyện từng chỉ có trong tưởng tượng bây giờ lại biến thành sự thật, tuy quá trình có hơi cẩu huyết, nhưng gã rất tin tưởng vào bản thân, quyết định nghiệm chứng khả năng tự kiềm chế của mình.
Minh Huyền khiếp sợ trước ý nghĩ của gã đồng bọn này, rốt cuộc cũng nhận ra muốn mượn sức La Sát để hoàn thành tâm nguyện là chuyện vô vọng đến cỡ nào. La Sát vương đã bị lộ, có quay về cũng chỉ để bị bắt trói, tra khảo bức tàn hồn ra mà thôi. Bọn họ đã nhận định y và La Sát vương cấu kết với nhau, nếu y không làm gì đó, e Vô Phương sẽ càng thêm ghét y.
Y co giật khóe miệng, “Ta đã nói ngươi không hề mang thai, tại sao ngươi không tin hả? Tối qua Liên sư chỉ đưa một đứa bé giả vào bụng ngươi thôi.”
La Sát vương vẫn không muốn chấp nhận thực tế này, gã biện giải: “Diễm Vô Phương và bổn vương cùng nhận được quà của Liên sư, vì sao nàng ta không có thai mà ta lại có?”
Minh Huyền với gã cứ như thể ông nói gà bà nói vịt, một con quỷ loi choi như vậy thực sự khiến y cũng phải rối loạn theo. Y không nhịn được cao giọng hơn hẳn: “Vì bọn chúng dàn cảnh đùa giỡn ngươi chứ gì nữa, ngươi vẫn chưa rõ à? Ngươi đã cùng tồn tại với La Sát Thiên suốt mấy trăm nghìn năm mà sao lại không có chút y thuật vậy hả, tốt xấu gì cũng phải biết tự bắt mạch cho mình chứ.”
La Sát vương bất giác sờ mạch của mình, nhưng mạch vừa rối vừa loạn, không nhìn ra được gì cả. Gã cảm thấy thất vọng, “Đùa giỡn kiểu này, quả thật không phải là người mà!” Song ý thức được lời mình mắng không đả động gì được đối phương, gã không khỏi càng thêm thất vọng… đám ô hợp ở lầu Phi Lai kia vốn đâu phải là người.
Bây giờ phải làm sao đây, chênh lệch cảm xúc to lớn khiến gã đâm ra nghi ngờ về nhân sinh của mình. Ngã xuống ở đâu thì phải bò dậy từ nơi đó thôi, cho nên gã quay qua nhìn hoàng đế, “Thượng sư, bổn vương vẫn thấy bồn chồn không yên, hay là chúng ta hoài thai một đứa đi?”
Gương mặt tuấn tú của Minh Huyền dần trở nên u ám như thể muốn giết quách gã đi cho xong, y nghiến răng hỏi: “Ngươi nói gì? Hoài thai một đứa?”
La Sát vương xấu hổ, “Thượng sư chớ hiểu lầm, dĩ nhiên bổn vương không dở hơi đến vậy. Ý là ta có thể tránh đi trước, để thân xác của chim Cù Như lại, mời thượng sư tùy ý.”
Ra tay với một con chim không có hồn phách ư? Minh Huyền cười âm u “Ta không có hứng thú cưỡng gian một cái xác.”
Vậy thì khó rồi, La Sát vương tỏ vẻ rất muốn có một đứa bé, mong mỏi trong lòng đã vượt qua cả dã tâm và khát vọng.
Minh Huyền phát hiện mình thật sự không chịu nổi gã quỷ vô dụng này nữa, y vốn mượn cơ thể Cù Như để La Sát vương gây ra mấy màn náo động Trung Thổ, đến lúc đó y có thể nghĩ cách gài bẫy Bạch Chuẩn, thậm chí có thể đổ tội rồi vây nhốt hắn trên núi Đồ Mi.
Nhưng kết quả thì sao? Chớp mắt đã thất bại thảm hại. La Sát vương có ý nguyện của riêng mình, gã tự ý muốn hút nguyên anh của Vô Phương, sau khi biết túc chủ có thai thì thẳng thừng quẳng bay nhiệm vụ, ôm ấp giấc mộng mẹ hiền con ngoan.
Nếu đã không nhờ được vậy thì lợi dụng quách giá trị cuối cùng còn sót lại rồi vất đi thôi.
Trước cái nhìn nóng bỏng của La Sát vương, Minh Huyền bỗng cười phá lên, “Thật không ngờ đại vương là dạng La Sát như vậy.”
La Sát vương ở nhờ cơ thể Cù Như sờ mũi mình, “Thật ra dù bổn vương có ác tới mấy thì vẫn thương xót sinh vật nhỏ bé.”
Minh Huyền hừ một tiếng khinh thường. Là một luồng ác phách mà lại dễ mủi lòng như vậy, đúng là thất bại thảm hại. Y không cần loại trợ thủ không chịu nghe lời này, xem ra mọi chuyện đều phải tự dựa vào mình rồi, trên đời này không còn ai có thể khiến y tin tưởng được nữa.
Y giơ tay lên, chân khí trong tay dần ngưng tụ lại rồi biến thành năm lớp đinh trấn hồn, trước khi nụ cười của La Sát vương kịp tắt ngóm thì đinh đã nhanh chóng xuyên qua da thịt, đóng mạnh lên thần thức gã, bịt kín miệng gã. Cơ thể Cù Như mất đi chi phối, đứng ngây ra đó như một con rối hoàn hảo. Y nheo mắt nhìn một lúc, nhớ tới đoạn thời gian băng qua sa mạc, vượt qua Giảm Hải khi trước, trong trí nhớ của y, ngoại trừ Vô Phương ra thì vị sư tỷ đồng hành này chỉ là một cái bóng mờ ảo, ngay đến một chút ấn tượng cũng không có.
Y xoay người nhìn ra ngoài điện. Cơ thể sau lưng bỗng vặn vẹo biến hình, phát ra tiếng gầm rú khàn khàn, đó là La Sát vương đang giãy giụa lần cuối. Ắt là đinh trấn hồn chưa đủ, y cũng chẳng thèm quay đầu lại, vung ống tay áo lên tăng thêm ba lớp nữa.
Bốn phía lại lần nữa chìm trong im lặng, y đi ra cửa điện
truyền lệnh: “Đến lầu Phi Lai mời quốc sư và phu nhân đến, cứ nói Cù Như xảy ra chuyện rồi, bảo họ mau chóng vào cung.”
Nhóm của Bạch Chuẩn không đi đường của người phàm, bọn họ cưỡi mây đạp gió nên chỉ chốc lát là đã tìm đến.
Vì tất cả đều biết nguồn cơn mọi chuyện, nên dù Vô Phương rất lo cho Cù Như nhưng vẫn rất bình tĩnh. Còn Ly Khoan Trà đã không nhịn được khóc lóc, trên đường tới cứ kêu la om sòm: “Thuộc hạ muốn làm thịt Minh Huyền, trả thù cho tiểu điểu.”
Lệnh chủ vỗ vai cậu ta, “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, bổn đại vương chịu trách nhiệm bảo vệ an nguy kiếp này của hắn đấy, ngươi mà động tới hắn thì ta sẽ phải xử lý ngươi. Hơn nữa ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu, nếu muốn bàn về bản lĩnh thì… E là với đạo hạnh mười nghìn năm của ta cũng không đáng để nhắc tới trước mặt hắn.”
Vô Phương nghe vậy liền thấp thỏm, “Chàng biết lai lịch của hắn rồi sao?”
Lệnh chủ nghiêng đầu đáp: “Ừ, đoán được đại khái nhưng vẫn chưa dám xác định. Khi nào ta dò la được thực hư, nhất định sẽ nói với nàng.”
Quốc sư đã đến, thái giám vội tiến ra nghênh đón, dẫn bọn họ vào trong điện. Vừa vào cửa đã thấy bóng lưng của hoàng đế đứng cạnh cột trụ giữa đại điện.
Minh Huyền nghe thấy tiếng thì xoay người lại, trên mặt không có vẻ đau thương nhưng trong mắt lại chất chứa sầu bi, chỉ vào cái xác không hồn của Cù Như, “Sư tỷ bị La Sát chiếm cơ thể, vừa rồi còn giả mượn chuyện mang thai hòng ám sát ta, nhưng bị ta dùng đinh trấn hồn áp chế rồi. Chuyện đến quá đột ngột, ta không thể tự chủ trương được nên mời sư phụ và quốc sư tới, cùng bàn xem nên xử lý thế nào. Hai ngày trước nàng ấy làm ầm lên đòi về, ta hết cách nên đành để nàng ấy đi, nào ngờ sau khi rời cung lại xảy ra biến cố thế này.”
Muốn phủi sạch liên quan đây mà, bởi vậy mới nói không phải ai cũng đóng vai phản diện được, chủ yếu cần xem da mặt có đủ dày không đã.
Lệnh chủ cắt ngang màn nói nhảm của y, Vô Phương bước lên thăm dò hơi thở của Cù Như. Kẻ mất đi hồn phách, ngoài việc không có suy nghĩ và khả năng hành động ra thì hơi thở sẽ suy yếu đi. Bất kể bây giờ La Sát vương có còn trong cơ thể cô bé hay không, nói thế nào thì cũng phải có manh mối về hồn phách của Cù Như, nhưng Vô Phương kiểm tra cẩn thận xong vẫn không tìm được tinh phách của cô bé.
Ly Khoan Trà mong đợi nhìn nàng, “Yểm hậu, tiểu điểu thế nào rồi ạ? Còn cứu được không?”
Nàng đứng lên, xoay lại nói với Minh Huyền: “Cơ thể Cù Như bị La Sát chiếm cứ, không biết hồn phách đã lưu vong nơi nào rồi. Có thể để con La Sát này mở miệng cho dễ bề hỏi tung tích của Cù Như không?”
Minh Huyền giương mắt nhìn nàng, trong một nháy mắt nàng chợt cảm thấy gương mặt y trở nên vô cùng xa lạ, như biến thành người khác rồi.
Y nhếch mép nở nụ cười mỉa mai, đáp với vẻ tiếc nuối: “Con La Sát này quá mạnh mẽ, ta dùng tám cây đinh trấn hồn mới khống chế được gã. Sư phụ cũng biết uy lực của đinh trấn hồn rồi đấy, một khi đã vào cơ thể thì không rút ra được. E gã La Sát này không thể mở miệng được nữa rồi, chúng ta nghĩ cách khác đi, bắt tay từ nơi khác để thăm dò tung tích của sư tỷ vậy.”
Đây không phải là diệt khẩu thì là gì nữa? Ly Khoan Trà nhảy dựng lên, “Minh Huyền…”
Thân xác Cù Như không còn ai đỡ, đập đầu xuống đất kêu cái *cốp* thật lớn. Tất cả nhìn sang Ly Khoan Trà, cậu ta há miệng, luống cuống giơ hai tay lên, ngay đến câu chất vấn Minh Huyền cũng quên bẵng, ngập ngừng nói: “Thuộc hạ không cố ý…”
Thôi đi, dù gì cũng không phải chuyện quan trọng nhất, tung tích hồn phách của Cù Như bây giờ quan trọng hơn. Vô Phương nhìn hoàng đế chằm chằm, “Minh Huyền, trước kia khi ngươi hấp hối, chính là Cù Như ngỏ ý muốn cứu ngươi. Con bé không phải kẻ xấu bụng, hơn nữa còn thật lòng thích ngươi, bất kể thế nào, ngươi đều không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Minh Huyền biết thật ra nàng rất muốn chỉ trích y, nhưng vì Cù Như còn nằm trong tay y nên nàng không mới không dám trở mặt nói thẳng. Thế cũng tốt, y thích dáng vẻ dù hận thấu xương cũng không làm gì được y của bọn họ, thật sự khiến y không nhịn được muốn bật cười.
Lại nhìn sang Bạch Chuẩn, hôm nay trên đầu hắn không có sừng, ắt hẳn hai ngày qua bận rộn nên không có thời gian quấn lấy Vô Phương. Y chậm rãi thở phào một hơi, rốt cuộc trong lòng cũng được an ủi tí chút, giọng bất giác mềm đi, “Xin sư phụ yên tâm, ta sẽ không để mặc chuyện của sư tỷ. Ta cũng nóng ruột lắm đây, không biết rốt cuộc nàng ấy đụng độ La Sát lúc nào. Trung Thổ này yêu quỷ khắp nơi, ngộ nhỡ tinh phách bị tà ma khống chế, hậu quả thế nào không nói cũng biết.”
Giữ lại hồn phách của Cù Như tương đương với việc nắm điểm trí mạng của Vô Phương, vì e ngại cho Cù Như, ít nhiều gì nàng cũng sẽ kiêng dè trong đối xử với y. Con chim ba chân kia không thể có kết cục tốt rồi, trải qua nhiều chuyện như vậy, để nó về thì sẽ phá hỏng mọi thứ mất, không cần thiết. Tinh phách của nó đang nằm trong tay y, sớm muộn gì cũng có chỗ dùng tới. Sẽ không lâu nữa đâu, bọn họ sẽ phải trả cái giá đắt cho ngày hôm nay.
Chuyển kiếp làm người có quá nhiều giới hạn, trước mắt phải khiến bản thân mạnh mẽ hơn, sau đó mới có thể tính toán tiếp được. Nhân hoàng? Minh quân? Những thứ này chỉ là mây khói mà thôi.
Y ôn tồn nói với Bạch Chuẩn: “Sư tỷ ở lại trong cung, sư phụ nhất định sẽ không thể yên tâm, cứ đưa nàng ấy về lầu Phi Lai đi. Ta sẽ phái người của Thiên Tinh cục đi tìm hiểu, khi nào có tin tức sẽ lập tức báo ngay với sư phụ. Còn về quốc sư… Chỗ ta còn có một chuyện quan trọng, muốn mời quốc sư hoàn thành giúp ta.” Y đảo mắt một vòng rồi mỉm cười, “Sau khi tất cả lui ra ta mới có thể nói với quốc sư.”
Hoàng đế muốn nói chuyện riêng, Vô Phương và Ly Khoan Trà đưa mắt nhìn nhau rồi cùng đỡ Cù Như dậy, “Vậy bọn ta về lầu Phi Lai trước.” Xong nàng lại cố ý dặn dò: “Ta đợi chàng nửa canh giờ, nếu vẫn không về thì ta sẽ đến đón chàng.”
Phu thê ân ái không nỡ rời xa, hoặc cũng có thể vì chuyện Bạch Chuẩn gặp phải ở Dạ Ma Thiên lần trước nên Vô Phương thành chim sợ cành cong, luôn thấp thỏm sợ mất tung tích của chàng. Minh Huyền nghe mà lòng đắng chát, hừng hực lửa ghen, chỉ có thể cố hết sức khống chế.
Cái gì mà Thần Phật không có chấp niệm, chẳng qua chỉ là hiểu lầm của thế nhân mà thôi. Y nhớ trước kia lòng mình cũng từng sáng như gương, không nhiễm bụi bẩn. Đáng tiếc lại có bóng hình đến làm loạn hồ nước xuân, đẩy y lên con đường không lối về, từ đó trở đi khó lòng quay đầu lại.
Vô Phương và Ly Khoan Trà đưa Cù Như rời đi, cung nhân trong điện cũng đều lui ra, chỉ còn lại Minh Huyền và lệnh chủ. Lệnh chủ phất vạt áo thêu hoa lộng lẫy, tấm gương đồng to lớn ở đầu kia tẩm điện vừa hay phản chiếu hình dáng của chàng. Chàng uốn eo ngắm, phát hiện dáng mình càng lúc càng chuẩn, nam giới khác mặc màu nóng thì trông cực kỳ thô tục, nhưng đến lượt chàng lại hợp tới vậy. Sao lại đẹp trai như thế chứ, chàng tự luyến bóp bóp cơ bắp trên tay, hoàn toàn phớt lờ Minh Huyền đang định gây khó khăn cho mình.
“Trời nóng thế này, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Minh Huyền nghe vậy bèn xoay người lại, từ tốn nói rõ từng chữ một: “Lần trước ngươi đã vất vả đi tìm Hà đồ Lạc thư rồi. Lần này ta có một chuyện khác muốn giao cho ngươi, phiền ngươi đến Thi Hài Tịnh Địa, lấy lại chùy kim cương cho ta.”
Lệnh chủ nghe vậy liền giật mình, vội ngước mắt lên nhìn, “Ngươi là…”
Diện mạo Minh Huyền dần biến đổi, giọng nói phảng phất như vọng đến từ đằng xa, nhàn nhạt không chút tình cảm: “Cố nhân gặp nhau lại không quen biết, đúng là tiếc nuối. Thật ra ngươi đã sớm đoán được thân phận thật của ta rồi, không phải sao?”