“Gần tới rồi, sắp đến rồi.” Lục Lâm trong lúc chống đỡ sự công kích của Ma Hổ nhủ thầm, hắn một bên vừa cố gắng trốn tránh một bên vừa chú ý quan sát Huyết lượng của mình.
Rốt cuộc Lục Lâm cũng đã thoát hiểm vọt tới được cái thông đạo trong mấy khối cự thạch. Cái thông đạo này rất ngắn, nhưng vẫn đủ chỗ chỗ cho khoảng 2 người.
“Phù, Phù.” – Lục Lâm dựa lưng trên tảng đá, thở hổn hển đồng thơi coi lại mình thấy chỉ còn không đến 50 HP, (điểm Huyết lượng ), tính toán sai lầm thiếu chút nữa làm hắn không qua được, tuy nhiên nội tâm cũng rất cao hứng, chọn được vị trí đánh quái tốt như vậy, cày đến tận cấp 10 là hoàn toàn có thể.
Bên ngoài khối cự thạch đã bị đám Ma Hổ vây chật như nêm cối, đám hổ cả vùng đều bị hắn thu hút tới, hơn một ngàn con vây ở bên ngoài, hung dữ gào thét.
Bởi thông đạo rất nhỏ, Ma Hổ không có cách nào lách vào trong do thân hình của nó còn to hơn người chơi, chỉ có thò chân trước vào cào, lại không thể công kích vào Lục Lâm.
Nhìn ra bên ngoài nhung nhúc quái vật, Lục Lâm nhàn nhã ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn thậm chí còn vẫy tay khiêu khích.
“Hắc!Hắc!”
Huyết lượng hồi đầy, Lục Lâm đứng lên nhìn con Ma Hổ trước mặt cười không ngừng, trong tay cầm chùy Goblin nhè đầu nó nện phát, cuộc chiến đấu đã khai hỏa.
“28” - Công kích của hắn vừa vặn có thể xuyên qua phòng thủ của Ma Hổ, chứng kiến con Ma Hổ nâng chân trước lên, Lục Lâm lập tức lui về phía sau một bước, tránh thoát được một kích. Ma Hổ Công kích thật sự là quá dễ phán đoán, đặc biệt là trong tình huống hiện tại.
Đánh một hồi, Lục Lâm không biết đã giết được bao nhiêu con Ma Hổ, chỉ máy móc lui về sau, thẳng đến cấp 6, hắn vẫn chưa phát hiện ra điều gì.
“Phí quá, thực là phí quá a” Lục Lâm nội tâm thống khổ kêu to, thượng đế mở ra cho người một cánh cửa, đồng thời sẽ đóng lại một cánh cửa khác. Lục Lâm chọn được vị trí đánh quái phi thường không tệ, không có tổn thương, không có tiêu hao. Thế nhưng mà Ma Hổ không đi vào được, tất nhiên hắn cũng không đi ra được, đành đau lòng nhìn đám trang bị và tiền bạc rơi đầy đất lần lượt biến mất.
Lục Lâm mải mê đánh một lúc, khi hắn định thần nhìn lại, phát hiện chính mình đã lên đến cấp 6
Lâm Thiên Vũ (Bình dân)
Đẳng cấp:6 – Huyết lượng: 412 – Công kích: 1317 – Kỹ năng [Thuật thu nhặt]
“Cấp thì có tăng lên, thế nhưng sao không thấy vật phẩm nhiệm vụ đâu nhỉ?” Lục Lâm phát hiện điểm kì lạ, Như vậy là cả một khoảng thời gian, chết tiệt thật, …vật phẩm nhiệm vụ nọ ở đâu được nhỉ, ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Tuy đánh Ma Hổ được nhiều điểm kinh nghiệm nhưng thu hoạch một điểm cũng không có, vậy cũng không ổn a. Lục Lâm nhìn hơn mười xu đồng trong bao đồ mà không khỏi cười khổ một tiếng.
Lục Lâm nhớ rằng hoàn thành nhiệm vụ này có số lượng người thành công không ít, trước hắn cũng đã có vài chục người rồi, vật phẩm nhiệm vụ hẳn là không rơi ra, chẳng lẽ cơ may của hắn lại kém như vậy? Vội vàng xem lại nội dung nhắc nhở của nhiệm vụ, sau khi xem xét kĩ hắn mới minh bạch được ý tứ trong đó:
Nội dung nhiệm vụ có: Cây cung tổ truyền của thợ săn bị thất lạc, hãy tìm nó trở về.
Nhiệm vụ nói là tìm, không phải là đánh, chỉ khác có một chữ, ý tứ lại hoàn toàn khác. Tuy nhiên thợ săn nói cuối cùng là lão hổ, nhưng không có nói là muốn giết chết nó mà chỉ là tìm cho hắn cây cung bị mất, hóa ra Lục Lâm đã tự mình giải thích sai điều đó mà thôi.
“Tên thợ săn chết tiệt.” Lục Lâm hung hăng mắng nhiếc gã thợ săn một phen, sau đó nhìn ra bên ngoài thấy lũ hổ vẫn không giảm bớt, thật sự là phải đợi lâu lâu chúng mới tự rời đi.
“Trở về thành? Không được, quyển trục hồi thành đó tận 1 đồng vàng một cái.” Lục Lâm nghĩ thầm hiện nay hắn còn không đủ tiền mua một lọ sơ cấp hồi phục dược tề tiền đâu mà đi mua Quyển trục hồi thành.
“Logout? Có thể, nhưng mà còn đợi giải trừ trạng thái cừu hận là ok.” Lục Lâm hai mắt sáng ngời, hắn đã tìm ra được biện pháp đó là Logout để giải trừ lôi kéo cừu hận với đám quái ở ngoài, một biện pháp hơi vô lại nhưng lại tiết kiệm cho hắn khối tiền.
Một lát sau, Lục Lâm men theo đường nhỏ trong các khối cự thạch, đợi đám Ma Hổ đã tản ra, không chậm trễ bèn lao ra nhanh chân bỏ chạy thục mạng.
Bỏ lại lũ quái vật lại sau lưng, Lục Lâm nhìn thanh Huyết lượng của mình cảm khái một phen. Thật là một tuyệt kĩ thoát thân: Đánh địch xong Logout để về thành a, dù có thiên quân vạn mã, chắc gì đã bằng