Hàng lông mày của Bạch Tử Hàn lập tức nhíu chặt.
"Phát triển? Tư Dạ, em nói rõ một chút!"
Cố Tư Dạ nhìn chằm chằm vào bức ảnh cuối cùng, mặt không đổi sắc, mở miệng nói.
"Phát triển là quá trình vận động tiến lên từ thấp đến cao, từ đơn giản đến phức tạp, từ kém hoàn thiện đến hoàn thiện hơn của một sự vật, mà hắn thì đang nằm ở giữa mức độ giữa thấp và cao.
"
Lời này của Cố Tư Dạ vừa ra đã khiến mọi người chìm trong u mê, nếu tách từng chữ ra thì bọ họ có thể hiểu, nhưng ghép chúng lại với nhau thì lại không giống ngôn ngữ của loài người.
Tất cả bất lực trông chờ hết vào Bạch Tử Hàn.
"Tư Dạ, ý của em là giống như quá trình sống của động vật, hắn đang dần hoàn thiện, mà những nạn nhân lúc trước chỉ đơn giản là thí nghiệm để hắn phát triển bản thân?" Bạch Tử Hàn thử giải thích theo những gì mình hiểu.
"Đúng, chung chung là vậy!" Suy tư một chút, Cố Tư Dạ gật gật đầu đồng ý.
"Quả thật, sáng sớm hôm nay tôi vừa xem lại tất cả ảnh chụp hiện trường, phát hiện, với lần ra tay này, hắn càng tỉ mỉ, cẩn thận hơn, một chút dấu vết cũng không để lại." Lãnh Duật đang im lặng cũng lên tiếng, sau đó lấy ra một tập hình, trải ra trước mặt mọi người.
"Đây...!đây còn gọi là đang phát triển? Vậy nếu hắn leo lên bậc cao thì sao?" Tạ Tranh nhìn nhìn, hoảng hốt hỏi.
Mọi người lâm vào trầm mặc một hồi, quay đầu nhìn sang Bạch Tịnh Tuyết, hỏi: "Chị, có phát hiện gì không?"
"Rất thú vị!" Bạch Tịnh Tuyết gật đầu, đứng dậy, trong tay còn cầm một tập tài liệu, đi đến trước máy chiếu, ý bảo Nghiêm Trọng Phi chiếu lên màn hình lớn.
"Nạn nhân tên Tư Ái, nữ, năm nay 20 tuổi, thời gian tử vong là khoảng 12 giờ đêm qua, nguyên nhân tử vong giống với mấy cỗ thi thể trước, đều bị rút cạn máu mà chết, vết thương trí mạng là vết cắn ngay động mạch cổ, xuống tay vô cùng hung ác.
Trên người cũng không có bất kỳ vết bầm hay vết thương do giằng co, môi và miệng đều bị tổn hại nghiêm trọng, bị dây sắt kéo căng đến mang tai.
Đặc biệt, vết cắt ở khóe miệng khẳng định là sản phẩm của một kẻ có kiến thức chuyên môn về y học và thuần thục kĩ năng giải phẫu gây ra, hung thủ có thể là bác sĩ, pháp y hoặc nhà sinh vật học.
Hơn nữa, trong dạ dày nạn nhân có lưu lại hương vị rượu vang, cùng thịt bò, có khả năng trước khi chết nạn nhân đã ăn uống gặp gỡ với hung thủ, nhưng cũng không ngoại trừ chỉ là vô tình.
Bất quá, có một phát hiện rất thú vị."
Theo giọng nói nhàn nhạt của Bạch Tịnh Tuyết mọi người hết đảo mắt nhìn vết thương trên cổ của cô gái rồi chuyển sang nhìn bức ảnh được ghi chú "nạn nhân thứ nhất".
Chỉ thấy thi thể kia không đã không còn nguyên vẹn, ruồi bọ từng chút từng chút đem những mảng thịt rã rời trên người cô gặm nhấm, làm dạ dày vừa được đồ ăn sáng lấp đầy của các thành viên cuộn trào, nhiều người phải cố gắng lắm mới nhịn được cơn buồn ói trong lòng.
"Nạn nhân đầu tiên không phải chết cách đây một tháng mà đã hơn ba tháng rồi!" Bạch Tịnh Tuyết phát ra một tin chấn động, khiến ai nấy sửng sốt không thôi, ngay cả sắc mặt Cố Tư Dạ, Bạch Tử Hàn và Lãnh Duật cũng thay đổi, mỗi lúc một âm trầm hơn.
"Chết cách đây ba tháng? Em có chắc không?" Lãnh Duật là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, hơi nhíu mày, hỏi.
"Anh đang nghi ngờ trình độ chuyên môn của tôi?" Bạch Tinh Tuyết cười lạnh, khí áp quanh người dần dần giảm xuống.
"Nguyên nhân tử vong của cô ấy cũng giống những người khác, tuy toàn thân của cô ấy đã thối rửa gần hết, nhưng từ vết thương có thể nhìn ra trước khi chết đã bị hành hạ trong thời gian dài, bả vai có dấu hiệu bị lệch, xương cẳng chân bị đánh nát, nội tạng đều bị hư thối đến không nhìn ra.
Có thể ban đầu sau khi chết thi thể của cô ấy được bảo quản trong dung dịch formaldehyd để chống thối rữa, sau đó trong khoảng một tháng nay mới bị lấy ra, để ở ngoài môi trường.
Tất cả những thi thể đã từng được đem bảo quản trong thời gian dài, rồi bị đưa ra ngoài sẽ sinh ra phản ứng thúc đẩy quá trình phân hủy, hơn nữa với thời tiết nắng nóng của thành phố S càng tạo điều kiện cho dòi bọ sinh trưởng.
Không những thế, chị còn phát hiện, vết thương trên miệng của cô ấy là sau khi thi thể xuất hiện thi ban mới có."
Bạch Tịnh Tuyết giải thích từng chút một, mà Cố Tư Dạ ngồi một bên nghe những lời này, sắc mặt càng thêm khó coi: "Ý chị là do hai người làm?"
"Đúng, lúc đầu khi nhìn thấy thi thể đầu tiên chị đã có cảm giác kỳ quái.
Nhưng lúc tiến hành giải phẫu chị với Hàn Như càng xác định, tất cả vết thương trên người nạn nhân thứ nhất là do người khác gây ra, người này không am hiểu kiến thức y học, nhưng xuống tay dứt khoát.
Còn tên hung thủ sau này, người chuyên rạch miệng người khác mới là nguy hiểm nhất, mỗi nhát cách đều gọn gàng, thẳng tắp, tuyệt đối là người trong nghề."
"Có tìm ra được hung khí không?" Bạch Tử Hàn im lặng nãy giờ, bỗng nhiên hỏi một câu.
Nhưng đáp lại lời anh chỉ là sự im lặng, Bạch Tịnh Tuyết vốn đang nói cũng ngậm miệng, dường như đang suy tư cái gì đó.
Thấy thế, Hàn Như liền lắc đầu, đưa ra câu trả lời làm mọi người hoang mang.
"Không, em và tiểu thư đã so sánh tất cả mọi loại hung khí có trong dữ liệu của Khu 7 nhưng không có bất cứ cái nào trùng khớp! Vết thương đó càng giống răng nanh của con người làm ra hơn!"
"Ranh năng? Người nào lại có răng nanh dài như vậy?" Mạc Tần vuốt vuốt tóc, vẻ mặt không tin được, sau đó còn bổ thêm một câu: "Trừ khi là ma cà rồng a..."
Mọi người đã hoang mang nay càng thêm u mê hơn, trước đây bọn họ đã gặp rất nhiều án tử kinh khủng, chặt xác có, phân thây có, ăn thịt người cũng có...!nhưng chưa từng nhận vụ nào mà hung khí lại là răng nanh của con người, còn có khả năng hung thủ là một tên biến thái phi nhân loại?!
Lãnh Duật nhìn bộ dáng của mấy người kia, buồn cười, ánh mắt chuyển sang đối diện với Bạch Tử Hàn và Cố Tư Dạ: "Hai người các cậu cũng tin vào thứ vớ vẩn này?"
"Những điều khoa học không thể chứng minh, tôi vẫn luôn tin nó có thể xảy ra." Cả hai đồng loạt