Dứt lời, liền ném ánh mắt ra hiệu cho hai người không biết đã thức dậy từ bao giờ.
Mark và Rich nhận được lệnh lập tức thi hành.
Một người đi lên đón lấy Ipad trong tay Bạch Tịnh Tuyết, một người thì quan sát tình hình ở tất cả phòng bao khác, sau đó lấy một chiếc laptop ra, ấn ấn vài cái không biết đang làm gì.
Nhìn một loạt động tác thành thục của ba người, Cố Tư Dạ, Bạch Tử Hàn và Lãnh Duật không nói một câu, chỉ tự chìm vào trong suy nghĩ riêng.
Một lúc sau, giá đã được nâng đến 2 triệu tệ.
Đây là con số do phòng bao số 2 đưa ra.
Dường như họ cũng giống đám người Bạch Tịnh Tuyết muốn mua được chiếc mặt nạ cho bằng được.
Còn các phòng bao khác đã âm thầm rút lui, đèn trước cửa cũng đã tắt.
Thấy vậy, hai mắt Bạch Tịnh Tuyết khẽ nheo lại, một tay chống cằm, một tay cầm ly rượu đỏ lắc nhẹ, sau đó đưa lên môi, uống một ngụm.
Không lớn không nhỏ gọi.
"Mark!"
Hiểu ý, Mark liền bấm một hàng số lên Ipad, đồng thời lúc này trên màn hình lớn cũng hiện lên con số 5 triệu tệ, gấp đôi cái giá mà phòng bao số 2 vừa đưa ra.
Lúc này, toàn trường hoàn toàn lâm vào tình trạng mất ổn định, mọi người bàn tán xôn xao không ngớt.
Bọn họ đã thấy qua các kiểu tiêu tiền phá của thế nhưng...!nhưng...!đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người coi tiền như cỏ rác thế này.
5 triệu tệ là 5 triệu tệ chứ không phải 5 tệ.
Sao có thể đưa ra dễ dàng như vậy a? Hơn nữa, trước đó người ở phòng bao số 1 còn mua hai bức tranh thư pháp với giá trên trời lên đến cả trăm triệu cộng thêm miếng ngọc thời Tây Chu giá hai ngàn vạn, bây giờ còn thêm chiếc mặt nạ này nữa.
Rốt cuộc, trưa nay, người thần bí đó đã chi hết bao nhiêu tiền? Mọi người vừa tò mò vừa thử suy đoán thân phận của đám người Bạch Tịnh Tuyết.
Mà không biết từ bao giờ phòng bao số 2 đã tắt đèn, bỏ cuộc.
"5 triệu tệ lần 1..."
"5 triệu tệ lần 2..."
"5 triệu tệ lần 3..."
Cộc, cộc.
"Vật phẩm cuối cùng thuộc về vị khách ở phòng bao số 1 với giá 5 triệu tệ."
"Các vị buổi đấu giá đến đây là kết thúc, tất cả vật phẩm sẽ được đưa tới tận tay người mua.
Mời những người đấu giá thành công ở lại hoàn thành thủ tục.
Theo nguyên tắc cũ, tất cả giao dịch đều được thanh toán bằng tiền mặt, mong mọi người tuân thủ." Michel mỉm cười, gật đầu một cái coi như chào hỏi, một tay đút vào túi, một tay cẩn thận cầm lấy hộp đựng mặt nạ ung dung đi thẳng lên lầu, bước chân dừng lại ở căn phòng sáng đèn đầu tiên bên trái cầu thang.
Sau đó duỗi tay gõ cửa hai cái, nhịp độ nhẹ nhàng đúng chuẩn lễ nghi phương Tây.
Không đợi người bên trong trả lời anh đã trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Dường như đã biết trước Michel sẽ xuất hiện nên mọi người trong phòng cũng không quá ngạc nhiên, chỉ hơi giương mắt nhìn anh một chút rồi quay sang làm việc khác.
Mark và Rich thì thản nhiên đi qua nhận lấy chiếc hộp trong tay Michel, rồi quay lại chỗ ngồi của mình.
Thấy thế, Michel cũng không giận vì thái độ thờ ơ của mọi người, chỉ giơ tay vuốt nhẹ mũi một cái, nở nụ cười đầy yêu nghiệt.
"Alice, lần này vẫn như cũ?"
"Em sẽ cho người đưa tiền