Thời điểm Bạch Tử Hàn đang giao nhiệm vụ cho từng người thì cánh cửa phòng họp bị đẩy ra, trước con mắt của tất cả mọi người, Tô Dương mặc một bộ quần áo xét nghiệm vội vã chạy vào, "Lão đại, báo cáo có rồi!"
Nói xong liền đưa một phần báo cáo cho Bạch Tử Hàn.
Bạch Tử Hàn mở ra xem, thấy đây là một bản báo cáo thành phần thuốc, bên trên ghi hàng loạt các chỉ số phức tạp, các loại chất hóa học khác nhau, khiến anh đọc đến choáng váng.
Cuối cùng, lựa chọn chuyển tờ giấy trong tay mình sang cho Bạch Tịnh Tuyết.
Trong nháy mắt khi liếc qua tờ giấy vừa nhận được từ Bạch Tư Hàn, cả khuôn mặt vô cảm của Bạch Tịnh Tuyết bỗng nghiêm trọng lại.
"Làm sao vậy?" Thấy sắc mặt của cô không tốt, Lãnh Duật vội hỏi.
Nhưng hiện tại toàn bộ sự chú ý của Bạch Tịnh Tuyết đều đặt lên phần báo cáo trước mặt nên vô tình bỏ qua câu hỏi của Lãnh Duật.
Đôi môi mỏng khẽ mở, mặt cũng không ngẩng lên, nói ra một câu không đầu không đuôi, "Scopolamine (*)?"
"Phải! Không phải hôm qua chị bảo Hàn Như lấy mẫu xét nghiệm thành phần có trong dạ dày và máu của nạn nhân sao? Trải qua mấy tiếng đồng hồ xét nghiệm cho ra kết quả là Scopolamine." Tô Dương bình tĩnh trả lời câu hỏi của Bạch Tịnh Tuyết.
Nhưng không ai biết, ban đầu khi nhìn vào bản kết quả này, Tô Dương cũng vô cùng bất ngờ, thậm chí là không tin vào chính chuyên môn của mình, phải đợi qua một lúc mới lấy lại được tinh thần.
Mà Lãnh Duật cũng không nhịn được cau mày, đáy mắt không khỏi hiện lên tia nguy hiểm, "Scopolamine được coi là loại thuốc mê mạnh nhưng cũng nguy hiểm nhất hiện nay.
Nó đối với cơ thể có dược động học(*) và có nhiều tác dụng trong việc điều trị bệnh trầm cảm ở những bệnh nhân bị trầm cảm lưỡng cực(*), nó giúp bệnh nhân vượt qua những âu lo thường ngày.
Ngoài ra, Scopolamine còn được ứng dụng để điều trị say tàu xe, buồn nôn sau mổ và dùng cho thợ lặn, trị bệnh co thắt cơ trơn(*).
Tuy nhiên, Scopolamine lại là một dược chất được chiết xuất từ Atropa belladonna(*) và gây ra nhiều tác dụng phụ nên hiện tại Scopolamine rất ít được dùng trong y học.
Nếu có dùng thì hầu như chỉ để điều trị chứng say xe và dùng dưới dạng băng dán chứ không dùng dạng bột hay dung dịch."
Tô Dương gật đầu.
"Nhưng nếu em nhớ không nhầm thì Scopolamine là loại dược phẩm nằm trong danh sách bị quản lý nghiêm ngặt, đặc biệt là dạng bột của nó.
Chỉ khi thật sự cần thiết mới được đưa ra sử dụng, khi kê đơn còn phải có sự phê chuẩn của trưởng khoa bệnh viện, nếu không một khi bị phát hiện sẽ bị quy thành trách nhiệm hình sự, tước quyền hành nghề." Cố Tư Dạ nhìn Bạch Tịnh Tuyết, nói ra suy nghĩ của mình.
Bạch Tịnh Tuyết và Tô Dương đồng loạt gật đầu, "Vì thế chị càng thêm khẳng định, tên hung thủ chúng ta đối mặt lần này rất có khả năng là một tay bác sĩ.
Cho dù không phải bác sĩ, nghề nghiệp của hắn cũng cho phép hắn tiếp cận loại thuốc mê bị quản lý nghiêm ngặt này.
Hơn nữa dựa vào vết thương trên mặt nạn nhân, từ cách thức, vị trí đến lực đạo đều có thể chắc chắn hắn được đào tạo bài bản."
Lãnh Duật và Cố Tư Dạ đều đồng ý với suy luận của cô nhưng Bạch Tử Hàn lại cảm thấy có chỗ nào đó vẫn chưa thông nên tiếp tục hỏi.
"Tại sao chúng ta không đặt tình huống hung thủ có được Scopolamine từ tay người khác?"
"Bởi vì đây là loại dược phẩm không hề dễ mua, đặc biệt là trên đường phố, kể cả cho mục đích thỏa cơn nghiện.
Tuy khả năng này rất thấp nhưng chúng ta cũng không thể bỏ qua." Bạch Tịnh Tuyết dùng giọng nói vô cùng kiên nhẫn giải thích cho Bạch Tử Hàn hiểu.
Vừa nghe lời này, Bạch Tử Hàn liền phân phó "Phi Phi, cậu điều tra tất cả chỗ giao dịch có thể mua được Scopolamine.
Doãn Trạch và Mạnh Hưng đến bệnh viện, tôi muốn biết tiền sử bệnh án của tất cả nạn nhân, điểm chung giữa bọn họ và danh sách các bác sĩ có cơ hội tiếp xúc với Scopolamine.
Còn tôi, tiểu Dạ và chị hai với Lãnh Duật sẽ trực tiếp đến chợ đen để điều tra đường dây buôn bán Scopolamine.
Bất kì ai có manh mối đều phải thông báo tùy vào sự phán đoán không được làm liều.
Cuối cùng là Tạ Tranh, nhiệm vụ của cô lần này rất quan trọng.
Tôi muốn chị thao túng truyền thông, không để cho bất cứ tin tức gì của vụ án lọt ra ngoài, đè ép tin tức này xuống mức thấp nhất cho tôi.
Tất cả đều phải được tiến hành trong bí mật.
"
Nói đến đây, Bạch Tử Hàn hơi dừng lại, khóe môi khẽ cong lên tạo thành đường cung quỷ dị, "Không phải hung thủ muốn thu hút, khiêu chiến sự chú ý của chúng ta sao? Tôi sẽ khiến hắn toại nguyện."
Mọi người nhìn khuôn mặt hoàn mĩ như tượng thần Hy Lạp của Bạch Tử Hàn, rồi nhìn nụ cười âm dương quái khí của anh, tự nhiên sống lưng lại truyền đến cảm giác ớn lạnh, đều có chung một suy nghĩ: Sếp bực thật rồi! Lần này hung thủ chắc chắn sẽ bị chỉnh cho đến chết! Haiz, âm thầm cầu nguyện thắp ba cây nhang cho hung thủ!
Chỉ có Bạch Tịnh Tuyết và Cố Tư Dạ là hai người hiểu Bạch Tử Hàn nhất ở đây là có thái độ khác.
Hai mắt của cả hai khẽ nheo lại, dáng ngồi cũng thay đổi, chân này đặt lên chân kia, tựa như đang xem kịch vui.
Thấy hồn của mọi người bay về phương xa, Bạch Tử Hàn liền mở miệng phá vỡ tưởng tượng của họ, "Mọi người đã nắm rõ tình hình chưa? Lần này, lượng công việc của chúng ta khá lớn, mỗi người phải tự sắp xếp hợp lý, cần dùng thêm nhân lực thì cứ nói, tôi sẽ đáp ứng hết.
Vẫn nguyên tắc cũ có thể dùng nguồn mạch bên ngoài nhưng tuyệt đối không được vượt quá giới hạn."
"Rõ!" Mọi người bất ngờ đồng thanh hô lên khiến cho Bạch Tử Hàn phản ứng không kịp."Được rồi, cố gắng điều tra nhanh nhất có thể! Phá xong vụ án này, tôi sẽ cho mọi người đi nghỉ dưỡng ở Fiji(*) một tuần lễ, coi như bù đắp cho những tháng ngày làm việc cật lực vừa rồi! Tất cả chi phí...!đều do tôi chi trả."
"Thật sự? Sếp! Anh đã nói là phải làm đó!" Trăm miệng như một, đều hướng ánh mắt lấp lánh tràn đầy hy vọng vào sếp lớn nhà mình.
Dứt lời, lập tức phấn chấn lục đục đứng dậy.
Ngay lúc này đây, bọn họ cảm thấy cả người như vừa được lên giây cót, sức lực tràn trề nghĩ về kì nghỉ trong tương lai của mình.
Hiếm khi đội trưởng nhà họ chịu chi tiền cho cả đội mà.
Ngay cả bảo bối của Bạch Tử Hàn cũng bất ngờ không