Chỉ thấy trong chiếc hộp đen ấy là hai cây súng nằm song song với nhau.
Cố Tư Dạ nhận súng, nhìn nhìn, sau đó trợn mắt nói: "Glock 19(*)?"
Bạch Tử Hàn cũng không quá bất ngờ vì Cố Tư Dạ đọc được tên súng, nhưng vẫn cười cười trêu một câu, "Kĩ thuật bắn không tốt lắm nhưng lại rất có kiến thức về các loại súng."
Cố Tư Dạ trừng mắt với Bạch Tử Hàn một cái, không để ý, "Nước mình căn bản không có loại súng này? Anh lấy từ đâu vậy? Mua bán trái phép?"
Bạch Tử Hàn gãi gãi đầu, ngập ngừng nói: "Đây là quà của chị hai tặng cho bọn mình.
Em xem đi trên cây súng em đang cầm có khắc hai chữ H.D, được lấy từ chữ cái đầu tiên trong tên tiếng anh của anh là Henk và em là Dinel."
Cố Tư Dạ theo lời của Bạch Tử Hàn xem xét kĩ lại thân súng.
Quả thật, ngay vị trí tay cầm có một hàng chữ nhỏ.
Cố Tư Dạ giơ súng hỏi: "Chị hai lấy đâu ra hai cây súng này vậy?"
"Không phải chị hai đích thân đưa mà là Mark và Rich đưa cho anh, hơn nữa sáng nay lúc đi lấy xe họ còn chuyển cho anh một thùng súng ngắn, nói là ý của chị hai.
Chị ấy thấy nếu dùng loại súng hiện tại thì sẽ hơi bất tiện khi cần ra ngoài điều tra án nên mới dựa vào ưu thế của mỗi người mà chọn cho bọn họ loại súng thích hợp." Bạch Tử Hàn cũng không biết Bạch Tịnh Tuyết lấy đâu ra nhiều súng như vậy, vốn dĩ anh định đợi thời cơ thích hợp sẽ tự mình đi hỏi nhưng hai ngày nay bận rộn tra án nên quên mất, bây giờ tập bắn súng cho Cố Tư Dạ mới nhớ ra.
"Cả thùng? Chị hai buôn bán súng ống đạn dược trái phép hả? Nhưng làm sao chị ấy có thể vượt qua cửa cảnh quan nhỉ?" Cố Tư Dạ nhỏ giọng hỏi.
Nhưng đáp lại anh chỉ là cái lắc đầu đầy bất đắc dĩ của Bạch Tử Hàn.
Nói chuyện vài câu, tâm tình của cả hai cũng tốt hơn một chút, Cố Tư Dạ cũng vì thế mà ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nghe lời nâng súng lên.
Pằng pằng pằng tiếng súng nổ trong không gian yên tĩnh khiến cả sân tập bắn tràn đầy sức sống.
Cố Tư Dạ chân không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế bắn cho đến khi súng trong tay mình không còn viên đạn nào mới dừng lại, ấn nút đỏ trên bàn, trừng mắt nhìn bia tập bắn với vẻ mặt không thể tin được.
Anh đã ra sức bắn đến thế mà không lên nổi vòng sáu điểm.
Cố Tư Dạ dùng ánh mắt tội nghiệp nhất có thể nhìn về phía Bạch Tử Hàn.
Thấy người kia vẫn không chút động tĩnh, bực mình tiếp tục nâng tay chuẩn bị lần bắn mới.
Thế nhưng lúc này Bạch Tư Hàn lại hô dừng, "Chờ một chút!".
Tiếp theo liền đổi tư thế, lui vài bước về phía sau Cố Tư Dạ, từ phía sau cầm tay anh, chỉ dẫn từng chút một, "Mắt nhìn về phía trước, ngón tay đè và giữ cò súng, mắt cùng hồng tâm đặt trên một đường thẳng,...nhớ kĩ tâm phải tĩnh."
Thấy Bạch Tử Hàn giúp mình, Cố Tư Dạ gật đầu, đứng vào đúng vị trí.
Tựa vào lồng ngực rộng và rắn chắc của anh, không hiểu sao Cố Tư Dạ đột nhiên cảm thấy rất tự tin, lòng anh dần bình tĩnh lại, cảm giác như trở về nhiều năm trước, trong một khu vườn có một cậu bé vô cùng đẹp trai từng bước từng bước nhẫn nại hướng dẫn cậu bé trong lòng mình cách cầm súng.
Trong đầu dần dần không còn tạp niệm, tất cả mọi phiền muộn, bất mãn, lo lắng về vụ án đều tiêu tan.
Lúc này, Cố Tư Dạ hoàn toàn tĩnh tâm, trong mắt anh chỉ còn lại duy nhất hồng tâm trên bia tập bắn.
Pằng tiếng súng đanh thép vang lên.
Viên đạn bay thẳng về phía hồng tâm, Cố Tư Dạ cong môi.
"Tiếp tục!" Giọng nói nhẹ nhàng mang theo tia cưng chiều của Bạch Tử Hàn vang lên bên tai, đồng thời bàn tay đang nắm chặt tay Cố Tư Dạ cũng buông ra.
Cố Tư Dạ