Vấn Thiên vừa ra khỏi ngôi biệt thự đã nghe tiếng súng nổ vọng lại từ xa
Tiếng súng rất đặc trưng của loại súng trường chuyên dụng XM29, vũ khí của đặc vụ Mĩ
Chàng vội quay trở lại, nhặt lấy thanh cự kiếm của tên đồ tể làm vũ khí. Thấy thanh kiếm đó quá dài và nặng, Vấn Thiên bèn bẻ gãy một đoạn lưỡi kiếm đi.
Chàng vừa đi được vài bước thì bóng tối đột ngột bao trùm lên tất cả mọi vật, một chút ánh sáng cũng không còn
Điều này cũng được Dạ Lan ghi chép lại
“Mê hồn vụ trận có thể biến hóa thành một trận pháp lợi hại hơn gọi là “Hắc ám hỗn nguyên trận”. Trong không gian hắc ám đó, các pháp sư triệu hồn có thể triệu hồi hàng vạn sinh vật của địa ngục đến để hỗ trợ cho họ. Nếu như mọi vật bỗng trở nên tối sầm lại, điều đó có nghĩa là pháp sư hắc ám đã hiện thân, việc cần làm là tìm cách bắt cho bằng được được những kẻ đó. Chỉ bắt sống và khống chế hắn, không được sát hại. Cánh cửa dẫn vào Huyền giới có thể tọa lạc tại bất cứ nơi đâu, chỉ có các pháp sư hắc ám mới biết vị trí chính xác, phải tìm cách để họ phải nói ra điều đó thì mới có cơ may xâm nhập vào Huyền giới được “
2 giờ sau đó …
Bên trong một biệt thự hoang phế từ lâu đã xuất hiện 4 người
Nguồn ánh sáng duy nhất trong căn phòng đến từ một ngọn nến leo lét được đặt trên một chiếc bàn gỗ
Ngoại trừ Vấn Thiên vẫn còn tỉnh táo, đang ngồi trên một chiếc ghế bành , những người còn lại đều mê man bất tỉnh
3 người kia chính là 3 đặc vụ của chính phủ Mĩ, bao gồm Vương Nhất Long và 2 nữ nhân
Khi Vấn Thiên gặp Nhất Long và 2 nữ đặc vụ, họ đang trong trạng thái gần như điên loạn, xả súng bắn vào mọi vật chuyển động nằm trong tầm bắn của họ. Không còn cách nào khác, Vấn Thiên đành sử dụng tốc độ siêu việt của chàng di chuyển ra phía sau lưng họ rồi xuất thủ đánh họ bất tỉnh. Sau đó, chàng vác Nhất Long trên vai, 2 tay xách 2 người kia, mang họ trở về biệt thự hoang phế nơi chàng suýt nữa thì bị sát hại tại đó.
Vì sao họ lại có mặt ở nơi này ? Đó là một câu hỏi mà Vấn Thiên rất muốn biết đáp án. Hiện tại chỉ có thể ngồi đợi bọn họ tỉnh dậy để hỏi về những gì đã xảy ra.
Vương Nhất Long là người đầu tiên tỉnh dậy, miệng anh ta vẫn còn nói mê
“Quân phiến loạn, xuống địa ngục đi "
Vấn Thiên cười khổ, tát vào mặt Nhất Long mấy cái để anh ta bình tĩnh lại. Vừa nhận ra Vấn Thiên, Nhất Long vội hỏi
“Vấn Thiên … Là anh sao … “
Vấn Thiên nhăn mặt hỏi
“Vì sao các người lại đến nơi đây ?”
Nhất Long cúi mặt xuống, nói lí nhí
“Tôi cho rằng anh có quan hệ gì đó với đám phiến quân. Tôi đã nhận ra cô gái đi cùng anh, cô ta chính là Nina DeSalvo, một nữ phiến quân bị truy nã, con gái của một chỉ huy phiến quân là Alberto DeSalvo. Tôi đã lén gắn thiết bị phát tín hiệu lên người anh và theo dấu tín hiệu đó đến đây”
Vấn Thiên bực bội
“Nghi ngờ cái con mẹ anh … Tôi chỉ có hứng thú với việc phiêu lưu mạo hiểm và đi tìm cổ vật, chẳng thiết tha gì đến mấy cuộc chiến tranh vớ vẩn của các anh. Lại còn nghi ngờ tôi là phiến quân nữa. Hừ …”
Nhất Long ấp úng
“Hành động của anh rất khả nghi... Anh thử đặt mình vào vị trí chúng tôi mà xem ...”
Vấn Thiên vặn lại
“Thế anh có gặp tên phiến quân nào không ?”
Nhất Long nói
“Có … Nhiều lắm … Phiến quân ở khắp nơi, cứ như là từ trên trời rơi xuống vậy … Tôi ngắm bắn rất kĩ nhưng không hạ được bất cứ tên nào … Rồi bọn chúng bỏ chạy, chúng tôi chia nhau ra đuổi theo …”
Vấn Thiên ngắt lời anh ta
“Chỉ là ảo giác của các người thôi. Chẳng có tên phiến quân nào ở đây cả. Ma quỷ thì có thể có “
Vấn Thiên chỉ tay vào góc phòng nói
“Anh tự đến đó mà xem đi “
Nhất Long cầm lấy ngọn nến trên bàn, dò dẫm bước đến. Khi nhìn thấy tử thi của 2 tên đồ tể, anh ta giật mình suýt nữa thì đánh rơi ngọn nến đang cầm trên tay. Nhất Long nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống xem xét 2 tử thi một lúc lâu rồi quay lại hỏi Vấn Thiên
“Cái gì thế này ? Bọn họ là ai vậy ? “
“Những tên đồ tể” – Vấn Thiên lạnh lùng đáp
Nhất Long thốt lên
“Thật không thể tin nổi … Ai có thể làm điều này cơ chứ … “
Vấn Thiên làm vẻ thần bí
“Việc mà anh chưa biết còn rất nhiều. Làn sương mù ma quái đó có thể gây ra ảo giác. Kẻ nào lạc vào làn sương mù đó sẽ dần dần trở nên điên loạn, mất hết ý thức. Nhưng có vẻ như những chủ nhân của nơi đây có hơi vội vã một tí, nên họ đã sai bọn đồ tể này đến để hành quyết chúng ta, thay vì để chúng ta tự chết dần chết mòn trong điên loạn “
Nhất Long như tỉnh ngộ
“Bọn phiến quân mà tôi nhìn thấy cứ thoắt ẩn thoắt hiện cứ như là những bóng ma vậy. Thì ra là thế … Đó chỉ là ảo ảnh … “
Vấn Thiên nói tiếp
“Khi các người đã bắn hết đạn và mệt mỏi không thể chống cự được nữa, sẽ có mấy tên như thế này đến và cắt cổ từng người một, thế là các anh toi mạng “
Nhất Long không nói gì, lặng lẽ lấy trong người ra một thiết bị điện tử, loay hoay điều chỉnh một lúc rồi thở dài nói
“Thiết bị định vị hỏng rồi …”
“Trò vui còn nhiều lắm, hãy từ từ mà thưởng thức” – Vấn Thiên hờ hững nói
Chừng 10 phút sau, 2 nữ đặc vụ kia cũng tỉnh lại, Vấn Thiên lại mất cả nửa giờ để giải thích cho họ hiểu về tình cảnh đang xảy ra với họ. Cả 3 người nét mặt hiện lên sự ưu tư, lo lắng, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía Vấn Thiên.
Trong tình huống này Vấn Thiên vô tình lại trở thành một vị chúa cứu thế trong mắt 3 đặc vụ. Đã kinh qua sự lợi hại của làn sương mù ảo giác, trong lòng họ hoảng sợ vô cùng. Vẻ điềm tĩnh của Vấn Thiên và sự am hiểu của chàng làm cho họ càng tin tưởng chàng hơn bao giờ hết. Có lẽ đối với họ, Vấn Thiên là vị cứu tinh duy nhất có thể dẫn họ ra khỏi khu vực nguy hiểm này.
Vấn Thiên thầm nghĩ
“Mình tin chắc có thể tìm được đường ra. Cứ dẫn bọn họ ra khỏi thị trấn cho đỡ vướng bận tay chân rồi mình sẽ quay trở lại để tìm cách xâm nhập vào Huyền giới sau vậy “
Chàng quay lại nhìn 3 đặc vụ nói
“Tôi sẽ cố gắng dẫn các người ra khỏi đây. Hãy hứa với tôi, lập tức đi càng xa khỏi thị trấn này càng tốt. Tốt nhất là hãy tìm cách quay về căn cứ của quân chính phủ Mexico đi, xem như nhiệm vụ của các người thất bại rồi “
Một nữ nhân ngập ngừng nói
“Thế còn những người khác …”
Vấn Thiên “hừ” một tiếng, cáu kỉnh nói
“Thân mình còn lo chưa xong còn đòi lo cho ai được nữa. Họ chết cả rồi, cứ nghĩ như vậy đi “
Những lời nói của Vấn Thiên quả là bạc bẽo, vô tình. Nhưng trong tình huống này tất cả đều phải công nhận rằng chàng nói có lý.
Vấn Thiên nhìn 1 nữ đặc vụ, hỏi
“Cô tên gì ?”
“Bích Vân – Tiêu Bích Vân “ – Nữ nhân đó trả lời
“Lâm Tuyết Ngọc” – Nữ nhân còn lại cũng lên tiếng
Vấn Thiên cười nham nhở
“Bích Vân, Tuyết Ngọc, tôi nhớ rồi. Các cô nợ tôi một món nợ ân tình, sau này phải trả đủ cho tôi đấy. Hắc hắc, phải lấy thân tương báo nhé”
2 nữ nhân cùng chửi thầm “đồ vô lại” nhưng vẫn gật đầu, đồng thanh nói
“Chỉ cần thoát được khỏi nơi này, sau đó anh muốn gì cũng đều được cả “
Trong lòng họ thầm nghĩ
“Non xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt. Trong tình thế này đành phải chịu lép vế trước hắn thôi, nhưng khi thoát được khỏi cái nơi quỷ quái này thì khác … Nhất định phải dạy dỗ tên xấu xa này một bài học thật đích đáng, để hắn chừa thói khi phụ nữ nhân”
“Còn tôi thì sao ?” – Nhất Long vội vã hỏi
Vấn Thiên cười khì
“Tạm thời chưa nghĩ ra. Có lẽ sau này anh chỉ cần dẫn tôi đi uống một chầu thật sảng khoái là đủ”
Không để mất một chút thời gian nào, họ lập tức lên đường. Ngoài trời tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì. Vấn Thiên và 3 đặc vụ quyết định sử dụng đèn pin. Kính hồng ngoại cũng là một trang bị điện tử, đã sớm trở nên vô dụng. Họ không thể biết được những gì đang chờ họ đằng sau bóng tối đó, trong lòng mỗi người không tránh khỏi lo âu, hồi hộp
Vừa ra khỏi cửa, Tuyết Ngọc nhìn Vấn Thiên, kinh hoàng kêu lên
“Cơ thể của anh đang phát sáng kìa “
Vấn Thiên gắt lại
“Ảo giác đấy. Tập trung nhìn về phía trước đi“
Tuy nói vậy nhưng Vấn Thiên vẫn tò mò nhìn lại cánh tay của mình. Từ cánh tay chàng, một luồng sáng màu hồng nhàn nhạt thỉnh thoảng lại phát ra. Vấn Thiên không biết đó thật ra là thứ gì, đành mặc kệ, tiếp tục đi theo trí nhớ của mình để tìm lại con đường núi cheo leo dẫn vào thị trấn, cũng là đường lui duy nhất.
Trải qua mấy giờ mò mẫm đi lòng vòng trong bóng