Trong phòng, đại chiến nam nữ đã dừng lại được một lúc
Nhìn thấy mái tóc ướt đẫm mồ hôi và gương mặt dính đầy dịch thể trắng *****c của Jenny, Vấn Thiên bỗng nảy sinh cảm hứng muốn tiếp tục mấy hiệp nữa, bèn bất thần xuất thủ mang thương nhập động. Nhưng chỉ sau chưa đến 10 phút chinh chiến, Jenny vội khẩn khoản van nài, từ đôi mắt dòng lệ lại tuôn rơi. Vấn Thiên vốn không nỡ nhìn nước mắt của nữ nhân, thế là đành bãi chiến. Chàng choàng tay ôm lấy thân thể Jenny, dịu dàng vuốt ve mái tóc và tấm lưng trần của người đẹp. Hạ thể 2 người vẫn tiếp tục liên thông như luyến tiếc những khoái cảm ái ân nồng nàn lúc ban nãy.
Dĩ nhiên với Huyết nhãn, Vấn Thiên không thể không biết việc mình bị Nhất Long nhìn trộm qua lỗ khóa, nhưng chàng vẫn vờ như không biết gì cả. Nương theo hành động của đối phương, tương kế tựu kế lấy gậy ông đập lưng ông luôn là một biện pháp hay mà Vấn Thiên rất thích sử dụng.
Sau một hồi ôm ấp thân mật, Jenny nhẹ nhàng đặt đôi tay mềm mại lên hạ thể Vấn Thiên, kéo tên tiểu huynh đệ hoành tráng ra khỏi nhục động. Phát giác hành động đó, Vấn Thiên mỉm cười, bắt chước theo điệu bộ của Jenny, nói
“Không chịu đâu … Chơi xấu …”
Jenny bẽn lẽn lên tiếng
“Đã hứa tha cho người ta rồi thì phải tha cho trọn vẹn, còn để cái vật ấy ở trong nội thể của người ta để làm gì … ”
Vấn Thiên cười, ma mãnh nói
“Cảm giác thân thể tương liên cũng không tệ đấy chứ. Hắc hắc, ta định để như vậy đến sáng mai kia. Yên tâm đi, ta sẽ không nhân lúc cô em ngủ mà bất ngờ đánh lén đâu “
Jenny đấm vào ngực Vấn Thiên mấy cái, giọng nói có vẻ trách móc
“Anh đúng là cái đồ ma quỷ … Đã làm cho người ta tiết thân đến 4 lần liên tục vậy mà vẫn còn muốn tiếp tục làm cái việc xấu xa ấy… Đã vậy sau này người ta sẽ mặc kệ, không đoái hoài gì đến anh nữa “
Vấn Thiên cười thầm
“Dưới đôi tay thần sầu quỷ khốc của mình, cô ta dù có là thánh nữ cũng không thể làm ngơ được. He he he … “
Đêm đã về khuya, nhưng Vấn Thiên vẫn chưa muốn ngủ. Bằng Huyết nhãn, chàng phát hiện được 3 người đang theo dõi bên ngoài đã bỏ đi, nhưng sau đó lại có một người âm thầm quay trở lại, tiếp tục kiên trì giám sát chàng. Vấn Thiên quyết tâm để kẻ lén lút đó phải khổ sở một phen, bèn tìm chuyện để kéo dài thời gian
Vấn Thiên bất chợt quay sang Jenny đang cố gắng vùi mình trong chăn, bắt chuyện
“Vì sao từ lúc tôi hạ được mụ già đáng ghét đó chúng ta không gặp phải dù chỉ một tên pháp sư triệu hồn nào nữa vậy ? Không lẽ bọn họ thật sự đã bó tay với chúng ta rồi chăng ?”
Jenny thở dài
“Anh làm như pháp sư triệu hồn được đào tạo dễ dàng lắm vậy … Ở trong Huyền giới, anh đã giết mất hơn trăm người rồi, trong đó lại có ít nhất 2 trưởng lão. Đây là một tổn thất rất lớn cho gia tộc Nervy, nhất thời họ sợ hãi, không dám truy sát chúng ta nữa … Sau này anh phải cẩn thận đề phòng những thủ đoạn ám toán của họ “
Vấn Thiên trầm ngâm không nói gì, lôi ma kiếm được giấu ngay trên đầu giường ra cầm trên tay, vuốt ve ngắm nghía một hồi lâu tỏ vẻ thích thú. Từng đường nét gai góc của ma kiếm như tỏa ra một vẻ đẹp tà dị, bá đạo vô cùng. Càng nhìn ngắm ma kiếm, sự thích thú trong lòng Vấn Thiên lại càng tăng thêm. Đến khi chàng quay sang Jenny một lần nữa thì cô ta dường như đã ngủ say, hơi thở trở nên điều hòa, đều đặn, trên nét mặt vẫn còn lưu lại vẻ hạnh phúc, thỏa mãn.
Vấn Thiên nhún vai, độc thoại, cố ý nói đủ lớn để người bên ngoài nghe thấy
“Ngủ rồi sao … Ai dà … Chán thật …”
Nói xong, Vấn Thiên tắt đèn, nằm lăn ra giường, nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở trở nên điều hòa giống hệt như Jenny. Một lúc sau lại chàng lại cố ý phát ra tiếng ngáy. Sau nửa giờ thận trọng quan sát, kẻ lén lút kia dường như đã tin là Vấn Thiên đã ngủ thật, bèn lấy trong người ra một chiếc chìa khóa vạn năng, thực hiện những thao tác mở khóa một cách cẩn trọng,
Vấn Thiên nghĩ thầm
“Rõ ràng đây là một người đã được huấn luyện rất chuyên nghiệp, chắc chắn là một trong số những đặc vụ “
“Cách” một tiếng, rồi nắm đấm cửa nhẹ nhàng xoay. Cánh cửa hé mở ra, một bóng người nhanh chóng luồn vào trong phòng, cửa nhanh chóng được đóng lại, không một tiếng động. Bóng người nhanh chóng tiến lại bên chiếc giường nơi Vấn Thiên đang nằm, bước chân rất êm, động tác linh hoạt vô cùng. Sau một hồi mò mẫm, cuối cùng người đó cũng tìm thấy ma kiếm đang được để khá hớ hênh trên đầu giường
Kẻ xâm nhập nhẹ nhàng dùng cả 2 tay giữ lấy thanh kiếm vì nó khá nặng, rồi chậm rãi ôm thanh kiếm vào lòng rón rén bước ra cửa phòng. Vấn Thiên quyết định không đuổi theo ngay. Với Huyết nhãn và khả năng gia tăng tốc độ kinh hồn của chàng, việc bắt giữ kẻ xâm nhập dễ như trở bàn tay. Chàng muốn kiểm chứng một lần nữa về linh tính của thần binh. Nếu như thật sự có ý thức, thần binh không thể nào không phát hiện được mình đã bị lấy trộm và đương nhiên sẽ không dễ dàng để kẻ trộm thực hiện thành công mưu đồ của hắn.
Quả nhiên, vừa đi ra khỏi cửa, kẻ xâm nhập bỗng kêu khẽ một tiếng rồi ngã xuống nằm bất động. Vấn Thiên chuyển thân, di chuyển đến bên kẻ xâm nhập chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng đoạt lại ma kiếm rồi vác kẻ xâm phập vào phòng. Chàng thận trọng đóng cửa lại, sau đó mang kẻ xâm nhập ném lên bộ salon rồi chậm rãi bật công tắc đèn.
Chân diện kẻ xâm nhập vừa hiện ra, Vấn Thiên chau mày khẽ thốt lên
“Là cô ta sao …”
Kẻ xâm nhập chính là Bích Vân. Sau khi Nhất Long và Tuyết Ngọc bỏ đi, cô ta cũng giả vờ quay về phòng nhưng sau đó lại lén lút trở lại kiên nhẫn theo dõi Vấn Thiên. Bích Vân phán đoán rằng nhất định Vấn Thiên không thể thức suốt đêm được, nhất định sẽ phải đi ngủ. Khi thấy đèn đã tắt, hơi thở của Vấn Thiên đã trở nên điều hòa và nhất là sau khi nghe thấy tiếng ngáy giả vờ của Vấn Thiên, Bích Vân mừng rỡ quyết định xâm nhập vào phòng đoạt lấy thứ binh khí tà ác cùng con quái vật hình cầu đó.
Sau khi đoạt được ma kiếm, Bích Vân chợt nhận ra là mình khó mà tìm được con quái vật hình cầu vì kích thước của nó quá nhỏ, đồ đạc trong phòng lại khá bề bộn sau cuộc hoan ái của Vấn Thiên. Cô ta quyết định đem ma kiếm đi giấu ở đâu đó trước, rồi gọi thêm người đến cùng hợp lực khống chế Vấn Thiên và Jenny , sau đó sẽ lục lọi khắp phòng để tìm con quái vật hình cầu. Nhưng chỉ vừa bước ra khỏi cửa, Bích Vân chỉ kịp cảm thấy một dòng điện cực mạnh từ ma kiếm phát ra làm toàn thân cô ta tê dại đi, sau đó tất cả đều trở nên tối đen như mực.
Một chất lỏng giá lạnh dội vào mặt làm Bích Vân tỉnh dậy, cô ta nhận ra tứ chi của mình đang bị cột chặt vào giường bằng những mảnh vải xé ra từ tấm trải giường, y phục toàn thân đã bị lột sạch toàn bộ.
Vấn Thiên trần như nhộng đang cầm ma kiếm đứng bên giường, trên mặt là nụ cười tà dị quen thuộc. Jenny trên người chỉ mặc ít nội y đang ngồi cạnh Bích Vân, trên tay cầm một chiếc ly lớn. Chính là cô ta đã tạt nước làm Bích Vân tỉnh dậy.
Vấn Thiên để ma kiếm sang một bên, lấy tấm chăn cuộn lại ném cho Jenny, nói
“Cảm ơn cô. Bây giờ phiền cô ra ghế salon ngủ nhé, nhớ đắp chăn kẻo bị cảm đấy. Hắc hắc … “
Jenny ôm chiếc chăn đi ra khỏi giường. Cô bỗng quay lại nhìn Vấn Thiên, oán giận nói
“Người ta cái gì cũng đã cho anh hết rồi , anh vẫn còn xưng hô với người ta một cách hời hợt như vậy sao …”
Vấn Thiên tỏ vẻ biết lỗi
“Xin lỗi em yêu nhé. Từ ngày mai trở đi anh sẽ nói chuyện dịu dàng với em hơn nữa. Được không nào ? “
Jenny nở nụ cười tươi như hoa, leo lên ghế salon đắp chăn , cố dỗ giấc ngủ.
Vấn Thiên quay sang đối diện với Bích Vân, nghiêm giọng hỏi
“Ai đã sai cô đến lấy trộm thanh kiếm của tôi ?”
Bích Vân cắn răng nói
“Chẳng ai cả. Tôi biết rằng đây là một tà vật nguy hiểm, muốn đoạt nó khỏi tay anh để thế giới này có thể thoát khỏi những tai họa mà nó sẽ mang đến sau này. Tất cả chỉ có thế thôi. “
Đã từng trải qua khóa huấn luyện đặc vụ, Vấn Thiên biết rằng Bích Vân đã được huấn luyện rất bài bản về việc đối phó với sự tra khảo, sẽ không dễ dàng gì để có thể khiến cô ta phải cung khai sự thật. Nét mặt Vấn Thiên bỗng nhiên trở nên tà dị khác thường, chàng quắc mắt nhìn Bích Vân, nói
“Không sao cả, tôi cũng không quan tâm nữa. Thần binh này là của tôi, nó đã nhận tôi làm chủ rồi, kẻ nào muốn chiếm đoạt nó từ tay tôi đều sẽ gặp kết cục không hay ho đâu. Hôm nay tôi phải dạy dỗ cô một bài học nhớ đời. Là do cô tự chuốc lấy đấy nhé. Hắc hắc …”
Vấn Thiên lục trong túi áo, mang Leviathan ra, thì thầm nói gì đó với nó một lúc rồi vung tay ném con quái vật lên người Bích Vân đang cố gắng vùng vẩy một cách tuyệt vọng trên giường
Bích Vân vừa mở miệnh định nói điều gì đó bỗng cảm thấy trước ngực bị đè nặng, thì ra là Leviathan đã biến lớn ra một chút, lúc này đường kính của nó đã dài khoảng gần nửa mét. Cái miệng lớn của quái vật mở ra, nước dãi chảy ròng ròng cùng những chiếc răng nhọn lởm chởm trông thật đáng sợ
Vấn Thiên mạnh miệng đe dọa
“Mau khai ra sự thật. Ai đã phái cô đến trộm kiếm ? Tổ chức của cô còn có những ai khác nữa ? Nếu không chịu khai tôi sẽ bảo con quái vật này cắn cô một phát, sẽ rất đau đớn đấy, lại còn để lại sẹo nữa “
Bích Vân vẫn im lặng, không nói một lời. Vấn Thiên bực bội bèn phất tay ra hiệu cho Leviathan. Quái vật theo lời Vấn Thiên dặn dò, mọc thêm vài xúc tu dài ngoằn như những ngọn roi da không ngừng vun vút đánh lên cơ thể trần trụi của Bích Vân một cách không thương tiếc. Những tiếng thét thống khổ vang lên không dứt.
Vấn Thiên thầm suy đoán
"Chắc chắn thân phận của cô ta chính là nhân thủ của một thế lực nào đó tiềm phục trong nội bộ những đặc vụ của quân đội Mĩ. Quả thật không đơn giản chút nào ..."
Jenny đang định ngủ cũng bị tiếng thét của Bích Vân làm kinh động, cô ta nhỏm dậy than thở
“Ồn ào chết đi được ấy … Anh mau tìm thứ gì đó nhét vào miệng cô ta đi “
Vấn Thiên cười khổ
“Như thế còn gì là thú vị nữa, lỡ như cô ta có muốn khai ra lại phải mất công lấy giẻ ra khỏi miệng cô ta … À … Cô ta la lớn như vậy nếu như bị ai đó nghe thấy sẽ không hay đâu. Em có cách gì giúp anh không ? “
Jenny cười tươi đáp
“Xưng hô như vậy nghe được đấy. Em sẽ giúp anh bố trí một kết giới trong căn phòng này. Hi hi hi . Cô ta có gào thét lớn đến thế nào đi nữa cũng chẳng có ai nghe thấy đâu “
Nói đoạn, Jenny rời khỏi ghế salon, tìm giấy bút vẽ nên một phù chú sau đó đem dán trên cửa. Xong việc, cô ta đến ngồi cạnh Vấn Thiên, nói
“Bây giờ căn phòng đã được cách âm, anh cứ việc tra tấn cô ta một cách thoải mái đi nhé. Hi hi hi “
Vấn Thiên cười nham hiểm
“Còn không chịu đi ngủ sao ? Chẳng lẽ em lại muốn nữa rồi ?”
Jenny vội xua tay
“Làm sao mà ngủ được … Tiếng động ồn ào quá, cô ta lại la hét inh ỏi, ai mà ngủ nổi kia chứ … Em sẽ ngồi xem, nhưng đừng hòng *****ng đến em đấy nhé. Cấm anh đấy “
Tiếng roi quất vun vút lại tiếp tục vang lên trong căn phòng. Tiếng la hét của Bích Vân ngày càng