Một gian đại sảnh rất lớn, những hàng cột u ám như cõi âm
Những ngọn đuốc bập bùng một thứ lửa quái dị có màu lam nhạt
Mọi vật dường như không có dù chỉ một chút sinh khí
Thứ duy nhất đáng để mắt ở đây là một dãy những bậc thềm dẫn đến một bệ lớn, nơi đặt một bảo tọa bằng đá, dáng vẻ uy nghiêm như ngai vàng của một vị vương giả cổ đại. Chỉ có điều, bảo tọa hiện đang trống không, dường như đã lâu lắm rối không hề có ai ngồi lên vị trí tối cao đó cả.
Trước bảo tọa, hiện diện một số người, đa số đều mang mặt nạ che kín khuôn mặt, trừ 2 người là gã khổng lồ 4 tay và một nam nhân gương mặt bị che khuất bởi bóng tối
Gã khổng lồ không chút ngại ngần, liên tục mở miệng hỏi những câu có vẻ thừa thải một cách ngu ngốc
“Chừng nào chúng ta mới ra tay vậy ? Gã đó sẽ trở về New York, đúng không ? “
Nam nhân không đeo mặt nạ không để ý đến những câu hỏi đó, hiện trên tay hắn đương cầm một chiếc mặt nạ, chính là chiếc mặt nạ từng được Hàn Băng sở hữu. Hắn lặng lẽ đến bên một nam nhân khác, đưa chiếc mặt nạ cho anh ta.
“Từ giờ trở đi, thân phận của ngươi sẽ là Hàn Băng “
“Rõ” – Một tiếng đáp đanh gọn
“Hắc Ám đã đến chưa ? “ – Một ai đó lên tiếng hỏi
“Đừng hỏi thừa như vậy. Hắc Ám luôn đến rất đúng hẹn, chỉ là hắn chưa muốn hiện thân thôi “
Nam nhân trao chiếc mặt nạ xong, liền vung tay phát ra một chưởng. Chưởng phong hùng hậu ập đến khoảng bóng tối phía sau một cây cột rồi biến mất tại đó. Một giọng nói lười biếng cất lên
“Vô Diện, ta vẫn còn thức mà, không cần phải làm vậy đâu “
Một bóng đen mang hình người xuất hiện, toàn bộ chưởng kình đã bị hóa giải vô thanh vô tức, tu vi của kẻ này quả thật không tầm thường. Bóng đen uể oải đến cạnh Vô Diện, vươn vai phát ra vài tiếng ngáp rõ to
Hắc Ám nhìn lại một lượt tất cả nhân số đang có mặt ở đại sảnh, trầm ngâm nói
“Lần trước, trong Huyền giới, chúng ta đã cố ý để thằng nhóc đó chạy thoát. Vô Diện, phải chăng ông muốn ta đi tìm nó ngay bây giờ ? “
Vô Diện lắc đầu
“Chưa cần thiết. Nhất thời ta vẫn chưa nghĩ ra phương pháp để đối phó với kiếm hồn, cứ để thằng nhóc đó giữ kiếm một thời gian vậy. U Minh tuyệt địa cũng biết điều đó, chắc chắn bọn chúng cũng sẽ án binh bất động. Còn Thiên ngoại giáo, bọn giẻ rách đó thực lực chẳng đáng là gì, không thể nào làm ta bận tâm được.“
Hắc Ám ngồi bệt xuống đất
“Vậy lần này chắc chắn lại định giao cho bọn ta giết ai đó, đúng không ? “
Vô Diện nhếch mép cười
“Không sai, không chỉ một người. Ta triệu tập các người đến đây là để giao cho các người danh sách những nhiệm vụ sẽ phải hoàn thành. Vẫn nhớ nguyên tắc của chúng ta chứ, hay là ta sẽ phải nói lại một lần nữa ? “
“Không cần phí thời gian đâu” – Tất cả đồng thanh nói
Vô Diện tỏ vẻ hài lòng, lấy trong người ra những cuộn giấy da, lần lượt đưa cho từng người. Không một câu hỏi được đặt ra, tất cả nhân thủ sau khi tiếp nhận cuộn giấy đều lẳng lặng rời đi. Cuối cùng, trong đại sảnh chỉ còn lại 3 người gồm Vô Diện, gã khổng lồ và một nam nhân bí ẩn quấn băng kín cả khuôn mặt, trông giống như một xác ướp Ai Cập cổ đại..
Vô Diện hướng về nam nhân mặt quấn băng, hỏi
“Gerko, ngươi có thể cho ta biết cảm nhận của riêng ngươi về hắn chăng ? “
Tên “xác ướp” trả lời bằng giọng khàn khàn
“Trong cơ thể hắn có tồn tại một linh hồn khác … Một linh hồn màu đỏ … Đó dường như là nguồn gốc của sức mạnh hủy diệt mà chúng ta đã chứng kiến … “
Vô Diện xoa cằm, không nói năng gì, nhưng tên khổng lồ nghe vậy lại hỏi một cách rất ngớ ngẩn
“Thế vì sao lại phái ả đó chặn đường hắn ở sân bay ? “
Vô Diện lạnh lùng trả lời
“Nhiệm vụ mà ta đã giao cho ả đó chính là một nhiệm vụ tuyệt mệnh, nói cách khác, chính ả đã cố ý để cho tên hấp huyết quỷ đó giết chết. Mỗi sinh mệnh đều có một giá trị của nó, ta đã bỏ ra sinh mệnh của một đệ tử của ta, ta cũng thu về được khá nhiều thứ thú vị khác. “
Vô Diện nhìn thần sắc ngây ngốc của gã khổng lồ một lúc, rồi nói tiếp
“Có thể phá được “Bất diệt linh thể” của dòng họ Nervy, nguồn sức mạnh đó thật không đơn giản. Chừng nào chúng ta chưa hiểu rõ được nó là gì và chưa tìm ra cách để hóa giải nó, chúng ta sẽ không động chạm gì đến tên hấp huyết quỷ đó. Đây là lệnh của ta, tất cả đã rõ chưa ? “
Tên khổng lồ và gã quấn băng trên mặt gật đầu lia lịa. Vô Diện tỏ vẻ hài lòng, vẫy tay ra hiệu cho 2 gã thuộc hạ theo hắn bước ra khỏi đại sảnh. Những ngọn đuốc mờ nhạt dần rồi tắt ngúm
Toàn bộ không gian lại chìm trong bóng tối
Lại nói về phần Vấn Thiên, chỉ trong vòng chưa đến 12 giờ, Vấn Thiên đã có mặt ở New York
Chàng để lại cho Jenny khá nhiều tiền và viết một bức thư cho Kane. Nội dung trong đó báo cho Kane biết rằng chàng sẽ sử dụng biệt thự của anh ta trong một thời gian và dặn dò Kane để mắt chăm sóc cho thiếu nữ - chính là Jenny đang ở trong ngôi biệt thự đó. Leviathan và 15 cương thi đều được Vấn Thiên giao lại toàn bộ cho Jenny chăm sóc.
Sau nhiều giờ hành trình, bằng nhiều phương tiện khác nhau, cuối cùng Vấn Thiên cũng trở về khu phố Halley
Khu phố Halley chỉ còn lại những ngôi nhà xám xịt, ám khói, những tàn tích còn lại sau trận hỏa hoạn
Hiện trường đã được phong tỏa bởi NYPD - cảnh sát New York, và họ cũng vừa hoàn tất công việc điều tra sơ bộ, thu thập chứng cứ của mình. Những nạn nhân của vụ hỏa hoạn đã được sơ tán đi nơi khác.
Vấn Thiên quyết định đợi đêm xuống mới xâm nhập qua hàng rào niêm phong, tiến vào khu phố Halley. Trong thời gian chờ đợi, chàng cố gắng tận dụng tối đa kĩ năng giao tiếp của mình nhưng vẫn không tìm hiểu được chút gì về tung tích của Max và Nguyệt Ảnh – cha mẹ nuôi của chàng.
Đêm xuống, vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa tầng không, giữa những đám mây đen u ám
Những xác nhà cháy đen lại toát lên thêm vẻ tiêu điều, xơ xác. Vấn Thiên dựa theo kí ức của mình, mò mẫm tìm về chỗ từng là cửa hiệu đồ cổ Ancient Treasure.
Trước đó chàng đã trở về căn biệt thự của cha mẹ nuôi. Mọi vật gần như vẫn còn y nguyên như lúc trước, nhưng không gian trở nên rất trống vắng, Vấn Thiên không hề tìm thấy một người nào cả. Dạ Lan hiển nhiên đã rời đi ngay sau khi Vấn Thiên bắt đầu chuyến hành trình tranh đoạt thần binh, giờ đây cả Max và Nguyệt Ảnh cũng biến mất không chút tung tích. Tâm trạng Vấn Thiên lo lắng đến rối bời, chàng cố gạt bỏ những suy đoán không hay ra khỏi đầu mình nhưng không sao làm được.
Sau hàng giờ lục tìm trong đống tàn tích của cửa hiệu, Vấn Thiên trở ra, sắc mặt trở nên thâm trầm, trong lòng lại thêm lo âu. Chàng đã tìm thấy khá nhiều khối kim loại bị nung đến nóng chảy, biến dạng và không ít vết tích của máu, nhưng tuyệt nhiên không hề tìm thấy một dấu vết nào của cha mẹ nuôi.
Bỗng, Vấn Thiên cảm nhận thấy một khí tức lạnh lẽo, liền ngước mắt lên mái nhà đối diện rồi đứng ngây người ra như trời trồng. Một bóng người đã xuất hiện ở đó tự lúc nào, đã âm thầm quan sát Vấn Thiên khá lâu mà chàng vẫn không phát hiện ra được. Luồng khí tức băng lãnh được cố ý phát ra như muốn báo cho Vấn Thiên biết về sự hiện diện của người đó.
Vấn Thiên nhận ra đó là một nam nhân cao lớn không kém gì chàng. Dưới ánh trăng, mái tóc bạc trắng tung bay theo gió kết hợp với những đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt làm cho cả người anh ta như toát ra một vẻ gì đó cô độc, tịch mịch ...
Dáng vẻ đó không thể nhầm lẫn vào đâu được, Vấn Thiên khẽ thốt lên
“Lãnh Huyết … không … phụ thân …”
Nam nhân đó chính là Khải Nguyên, chầm chậm gật đầu như xác nhận, rồi nhẹ nhàng tung người từ trên mái nhà xuống, tiếp đất không một tiếng động
Vấn Thiên nhào đến định ôm lấy Khải Nguyên, nhưng bóng dáng Khải Nguyên bỗng biến mất, chàng chỉ ôm vào một vùng hư không
Một giọng nói cất lên từ phía sau lưng Vấn Thiên
“Lúc con còn thơ dại, là lúc con cần sự có mặt của ta nhất, ta lại không ở bên con … Giờ đây, ta tự cảm thấy mình không xứng đáng để ôm con nữa … Thứ lỗi cho ta …”
Vấn Thiên đứng lặng yên, đôi vai run rẩy từng cơn, vài giọt lệ trào ra trên khóe mắt
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lên đầu Vấn Thiên từ phía sau, giọng nói của Khải Nguyên lại vang lên
“Con đã trưởng thành rồi … Cao lớn, rất có khí chất của một nam tử chân chính …”
Vấn Thiên cố nén tiếng nấc nghẹn ngào chực phát ra từ cổ họng, nói
“Cha hiện thân gặp con chỉ để nói với con như thế thôi sao …”
Khải Nguyên thở dài
“Ta đã ở nơi này hơn một ngày rồi, ta biết con sẽ đến, ta muốn nói với con rất nhiều … Nhưng khi gặp con, không hiểu sao ta lại không nói ra được gì cả. Trong đầu ta bỗng nhiên trống rỗng …”
Một khoảng lặng rất dài, mãi thật lâu sau Khải Nguyên mới lên tiếng
“Trong quá khứ đã có những chuyện làm ta thương tâm. Một trong số đó chính là chuyện của mẹ con … 20 năm qua ta đã giết không ít người, đánh bại không ít cường giả, nhưng vẫn không đủ can đảm để đối diện. Dường như số phận của ta là vậy … Ta chỉ mang lại thương