Trong bụi cỏ rậm rạp, Băng Tâm giật mình đánh rơi khẩu M4A1 đang cầm trên tay
Đã chứng kiến không chỉ một lần thân pháp nhanh như điện của Sev, cô không đủ tự tin để bóp cò, mặc dù trong lòng rất căm ghét anh ta. Băng Tâm cố trấn tĩnh, tự nhủ rằng mình đã quyết định đúng. Hóa ra Sev đã biết được việc mình bị ngắm bắn, nhưng anh ta vẫn giả đò như không hay biết gì, đến tận phút cuối mới ngửa bài, quả thật là một tay cáo già không đơn giản chút nào …
Băng Tâm chui ra khỏi bụi cỏ, gượng gạo nở nụ cười
“Tôi chỉ muốn giúp anh hạ tên sát thủ dùng dao đó thôi … Không có ý định hại anh đâu … Thật đấy … “
Sev trừng mắt nhìn cô ta
“Chẳng thà nói rằng cô ngắm bắn tôi thì còn có thể thông cảm được. Đây là cuộc tranh đấu công bình giữa võ giả với nhau, hành vi ám toán đê tiện đó không thể chấp nhận được “
Sát khí bừng bừng từ đôi mắt của Sev làm Băng Tâm thật sự hoảng sợ. Cô lui lại mấy bước, cố gắng phân trần
“Nhưng với tình cảnh lúc đó, nếu như anh không đánh lại hắn, e là tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Anh thử nghĩ xem, nếu anh ở vị trí của tôi, anh có làm như thế không … “
Sev ngẫm nghĩ một lúc rồi xua tay, nói
“Thôi được … Tôi hiểu … Xem như chưa có gì xảy ra … “
Sev quay lưng lại, quan sát con đường lớn một lúc rồi lấy trong người ra mấy hộp tiếp đạn, ném về phía Băng Tâm
“Cho cô này, bây giờ cô đã có vũ khí rồi đó, tự lo liệu lấy đi. Đã không ưa nhau thì không nên đi chung với nhau “
Băng Tâm im lặng, không nói tiếng nào. Sev cảm thấy ngạc nhiên, vội xoay người lại, nhanh chóng phát hiện ra cô ta đang đứng như trời trồng, miệng há hốc tỏ vẻ kinh hoàng
Chỉ có một giải thích duy nhất cho hiện tượng này, Sev nhanh chóng tìm ra được lời giải đó
“Julie … Lại là cô … Cô đang tính toán cái quái gì vậy … “
Nói về Băng Tâm, khi Sev vừa quay lưng đi, cô ta bỗng nhìn thấy con mắt quỷ dị trên thanh kiếm gãy đột nhiên mở ra. Chưa kịp cảm thấy kinh hoàng, Băng Tâm đã bị hút vào thế giới trắng xóa đó một lần nữa. Julie đã đứng đợi sẵn ở đó tự lúc nào, vẻ mặt thâm trầm khó đoán. Băng Tâm rùng mình, như cảm giác được một việc không hay sắp xảy đến với mình
Julie lên tiếng
“Tôi đã bảo cô rồi mà, việc cô bị mất hết công lực là do cô tự chuốc lấy, nếu cô còn mưu toan ám hại công tử, tôi sẽ không bỏ qua cho cô. Cô không nhớ sao ? “
Băng Tâm run rẩy, cố gắng biện minh
“Muội chỉ muốn giúp nam nhân của tỉ hạ gã sát thủ đó , chứ không hề có ý định bắn anh ta từ phía sau … “
Julie quát lớn
“Câm miệng ! Miệng lưỡi cô rất xảo quyệt, nói láo với công tử thì được, riêng với ta, cô đừng hòng. Nói cho cô biết, ta có khả năng đọc được suy nghĩ trong đầu cô, không có gì mà ta lại không biết cả “
Băng Tâm sợ hãi, toàn thân run rẩy, đôi chân như mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, miệng không ngớt van xin
“Đại tỉ, muội biết sai rồi … Sau này muội không dám nữa … Xin hãy tha mạng cho muội … Muội cầu xin tỉ đó … “
Julie phì cười trước điệu bộ của Băng Tâm, nói
“Lưu lại mạng sống của cô cũng được, nhưng cô phải làm theo một yêu cầu của ta. Thế nào ? Có đồng ý không ? “
Băng Tâm gật đầu lia lịa
“Muội đương nhiên là đồng ý. Mười yêu cầu muội cũng sẽ thực hiện. Chỉ cần tỉ không giết muội “
Julie nghiêm trang nói
“Mặc dù cô là kẻ tráo trở, nhưng xưa nay ta vốn không muốn để ai phải chịu thiệt thòi cả. Ta sẽ giúp cô giữ lại mạng sống, đồng thời sẽ tìm cách khôi phục công lực cho cô. Đổi lại, cô phải toàn tâm toàn ý làm theo điều kiện của ta. Có chấp nhận không ? “
Băng Tâm lại gật đầu như một cái máy, Julie cười nhạt, nói
“Ta muốn mượn của cô một thứ. Ta sẽ sử dụng nó trong một thời gian, không rõ là bao lâu “
Băng Tâm tò mò hỏi
“Là thứ gì vậy ? Đại tỉ, người có pháp lực thần thông quảng đại như thế vì sao lại cần gì đến một thứ gì đó của một kẻ yếu đuối như muội đây ? “
Julie chậm rãi nói
“Ta muốn mượn thân thể của cô “
“Á ! “ – Băng Tâm bất giác thét lên
Khi Băng Tâm khôi phục tri giác, liền phát hiện ra Sev đang nhìn chằm chằm vào mình bằng ánh mắt rất kỳ lạ. Theo thói quen, cô lập tức khép chân lại, đưa tay che lên trước bộ ngực gợi cảm, trông cứ như một thiếu nữ e thẹn.
Nhưng Sev lại không có cùng một suy nghĩ với Băng Tâm, anh ta hỏi
“Julie đã gọi cô vào không gian đó phải không ? Cô ta nói gì với cô vậy ? “
Băng Tâm giật mình, nhanh chóng trả lời
“Cô ta bảo tôi phải đi theo anh, cho đến khi nào cô ta bảo tôi rời khỏi anh thì thôi … “
Sev chau mày, tỏ vẻ không vui
“Mặc kệ cô ta. Chút nữa cô cứ làm theo ý mình, tìm một phương tiện nào đó để quá giang mà trở về nhà. À, hay là tôi sẽ đưa cô đến một thị trấn, hay một thành phố nào đó ở gần đây nhất, sau đó sẽ thuê taxi đưa cô về nhà “
Băng Tâm lắc đầu, khổ sở nói
“Không được … Nếu không làm theo lời cô ta, cô ta sẽ giết tôi … “
Sev bật cười
“Ha ha ha … Thôi thì thế này, tôi sẽ mang theo thanh kiếm, đi thật xa bằng đôi chân của mình, còn chiếc xe đó sẽ để lại cho cô, cô sẽ tự lái xe mà về. Như thế Julie sẽ không thể nào giết cô được “
Băng Tâm vẫn lắc đầu, nói
“Vô ích thôi … Cô ta không còn ở trong thanh kiếm đó nữa mà đã nhập vào thân thể của tôi rồi … Nếu tôi không đi cùng anh, cô ta sẽ giết tôi … “
Sev không lấy làm ngạc nhiên cho lắm, vì trước đây Julie đã từng nhập vào thân thể người khác không ít lần để mang thanh kiếm gãy trả về cho anh ta.
Trong đầu Sev thầm nghĩ
“Cô ta đang làm cái quái gì vậy … Ở trong thanh kiếm đó không được sao mà lại phải nhập vào thân xác người khác. Lại còn bắt cô ta đi theo mình nữa … Julie ơi là Julie, cô muốn gì đây … “
Đôi mắt Băng Tâm bỗng phát ra quang mang màu đỏ như máu, nhìn thẳng vào Sev nói
“Công tử. Tiện thiếp không thích trú thân trong thanh kiếm đó nữa nên mới quyết định mượn tạm thân thể của nữ nhân này. Như thế sau này thiếp và công tử sẽ thuận tiện hơn trong việc giao tiếp với nhau. Thiếp biết công tử cũng không thích không gian của thiếp lắm … “
Sev gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ
“Đó vẫn chỉ là một lý do thôi, còn nguyên nhân thật sự thế nào thì e là cô ta sẽ không nói ra cho mình biết đâu. Thôi kệ … Tới đâu hay tới đó vậy … “
Julie lại lên tiếng
“Sau này, nếu không có việc gì cần thiết, thiếp sẽ không xuất hiện đâu. Công tử cứ yên tâm “
Sev vỗ tay vào nhau đánh “bốp” một tiếng, nói như reo lên
”Hiểu rồi. Cô chính là một linh hồn. Tôi từng nghe ai đó nói rằng linh hồn cũng là một loại năng lượng. Có vẻ như việc trú thân trong thanh kiếm gãy đó làm năng lượng của cô bị suy giảm nên cô mới phải tìm đến thân xác của một người đang sống. Có đúng không nào ? “
Julie thở dài
“Công tử quả thật rất thông minh … Tiện thiếp ra nông nổi này đều là do công tử làm hại đấy … “
Nói đoạn, ánh sáng đỏ tỏa ra từ đôi mắt của Băng Tâm bỗng biến mất, hiển nhiên là Julie đã rời đi, trả lại quyền điều khiển cơ thể cho Băng Tâm. Sev cũng nhận thấy điều đó, cũng không nói thêm gì, lẳng lặng nhặt chiếc PDA của Nicolas lên rồi dán mắt vào đó, thỉnh thoảng lại bấm phím một cách vội vã.
Sev đã dễ dàng tìm thấy một thông điệp lưu lại trên PDA, trong đó viết
“Cấp độ của nhiệm vụ : 10+
Tiền thưởng: 50 triệu USD
Mục tiêu: Lâm Vấn Thiên – ngoại hiệu “Tà thần “ – tuổi 21 – giới tính: nam – quốc tịch Mĩ
Yêu cầu: hạ sát mục tiêu và mang chứng cứ tử vong về trung tâm
Tung tích của mục tiêu: 15:00 Praha – cộng hòa Séc, đang di chuyển về hướng Tây Bắc, dự kiến sẽ xuất hiện tại ngoại vi Karlovy Vary trong vài giờ tiếp theo.
Ghi chú: nếu đoạt được binh khí của mục tiêu - một thanh kiếm làm bằng tinh thể có màu hổ phách, sẽ được thưởng thêm 50 triệu USD nữa “
Đọc xong đoạn thông điệp, Sev trầm tư một lúc rồi lẩm bẩm độc thoại
“Hóa ra tên gọi của mình là Lâm Vấn Thiên, lại có ngoại hiệu là Tà thần gì đó … 100 triệu USD thật sự là có sức hấp dẫn rất lớn, sau này mình sẽ gặp không ít phiền toái đây … Tiếc thật, trong đây lại không có dữ liệu về kẻ đã phát động nhiệm vụ truy sát mình