Giọng nói the thé lại vang lên
“Ngọc Diệp, là ngươi đấy à ? “
Vấn Thiên cố gắng định vị người đã phát ra thanh âm ấy, nhưng ngay cả khi dùng đến Huyết nhãn, chàng vẫn không thể phát hiện ra được vị trí của người đó
“Vâng, thưa tổ mẫu” - Thiên Hoa cung chủ run rẩy đáp
Tiền nhiệm cung chủ im lặng một lúc rồi lại lên tiếng
“Ta có nghe tiếng của nam nhân thì phải … “
Thiên Hoa cung chủ đương nhiệm – Ngọc Diệp vội vã hồi đáp
“Hắn được gọi là Lâm Vấn Thiên, tự xưng là Tà thần, vốn không phải là nam nhân bình thường, mà chính là hấp huyết quỷ …”
“Hấp huyết quỷ ? “ – Giọng nói của tiền nhiệm cung chủ lộ ra vẻ kinh ngạc
“Đúng vậy, thưa tổ mẫu “ – Ngọc Diệp xác nhận
Những biến cố vừa xảy ra lập tức được Nhược Mộng kể lại, rõ ràng, rành mạch, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào
Một ngọn nến bỗng bừng cháy gần chỗ Vấn Thiên đang đứng, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ nhạt
Vấn Thiên bỗng cảm thấy lành lạnh sau gáy, một bàn tay khô héo đã đặt lên cổ chàng tự lúc nào. Trong lòng kinh hãi, Vấn Thiên vội thi triển thân pháp quỷ dị chỉ trong chớp mắt đã quay lại rồi thoái lui về sau hàng chục mét. Trước mắt chàng là một hình người chỉ còn lại da bọc xương, đôi mắt rực sáng một thứ quang mang quỷ dị, mái tóc dài bạc trắng rối tung bao quanh thân thể tạo nên một vẻ kinh dị khó tả.
“Quả thật là hấp huyết quỷ … “ – Cung chủ tiền nhiệm trầm tư nói
“Cương thi ! “ – Vấn Thiên bất giác thốt lên
Cung chủ tiền nhiệm thở dài
“Tiểu tử, nhãn quang khá lắm … Chắc là ngươi không thể ngờ rằng ta đã từng là một mĩ nữ tuyệt sắc có tên gọi là Tuyết Thiên Hoa … Tuế nguyệt thật vô tình … Cách đây chừng vài năm, ta không thể duy trì sinh mệnh của mình thêm được nữa nhưng vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện, nên phải tự biến mình thành cái thứ sinh vật sống không ra sống, chết chẳng ra chết này … “
Vấn Thiên lặng im, dùng ánh mắt dò xét nhất cử nhất động của nữ cương thi, chàng ngấm ngầm vận công thủ thế sẵn để đề phòng cho một trận kịch chiến rất có thể sẽ xảy ra.
Nhưng Tuyết Thiên Hoa chẳng mảy may có chút ý định sát thương Vấn Thiên, chỉ lẩm bẩm than thở
“Than ôi … “Hấp huyết nhất hiện, Thiên Hoa tiêu vong” … Lời tiên tri đó đã trở thành sự thật rồi … Quả thật là số kiếp khó tránh … Trời cao, vì sao lại đối xử phũ phàng với ta như vậy …”
Vấn Thiên tò mò hỏi
“Là thầy tướng số nào đã phán như vậy ? Thật là hay quá đi, nhất định ta sẽ tìm gã đó để hỏi một số chuyện mới được “
Tuyết Thiên Hoa cười một tràng dài, đáp
“Xuống địa ngục mà tìm ấy. Tiểu tử, sao mi hồ đồ quá vậy, chính tay mi đã hạ sát lão, quên rồi sao ? “
Vấn Thiên cười khổ
“Tôi quên thật rồi … Hình như cách đây khoảng một năm rưỡi, tôi đã gặp phải một tai họa nào đó dẫn đến mất trí nhớ, quả thật là không còn nhớ gì cả “
Đôi mắt của Tuyết Thiên Hoa như nhìn về đâu đó xa xăm
“Người đó tự xưng là Thiên Cơ lão nhân, 15 năm trước đây, ta đã tìm đến lão. Thật may mắn cho ta là thứ mà lão cần chính là một thứ ta đang có nhưng vốn không xem trọng cho lắm. Lão quan sát thiên tượng, tính toán 3 ngày 3 đêm liền rồi phán cho ta lời tiên tri đó. Đến hôm nay thì nó đã ứng nghiệm rồi, ngươi chính là con hấp huyết quỷ mà lời tiên tri đã nhắc đến ...”
Vấn Thiên nhăn nhó phân trần
“Kẻ hủy diệt Thiên Hoa cung của bà chính là Thiên Tà lão tổ và U Minh tuyệt địa. Tôi chỉ là một kẻ bị số phận vô tình đưa đẩy đến đây mà thôi … “
Ngọc Diệp lấm lét nhìn Tuyết Thiên Hoa, ngập ngừng nói
“Tổ mẫu … Chính là hắn đã cưỡng gian con … “
Tuyết Thiên Hoa ngắm nhìn Vấn Thiên từ đầu đến chân, gật gù nói
“Thuần Dương chi nam, quả thật rất hiếm gặp … Ngươi có biết không, khắp thiên hạ này sợ rằng không tìm ra được đến 10 kẻ giống như ngươi đâu …”
Vấn Thiên hơi mất kiên nhẫn
“Này cương thi lão bà, rút cục thì bà có định đánh nhau với tôi không vậy ? Làm ơn ngửa bài đi , cứ úp úp mở mở hoài thật là đáng ghét lắm đó …”
Ngọc Diệp, Nhược Mộng và Quỳnh Vân nghe xong câu nói bất kính đó của Vấn Thiên, tay chân như bủn rủn. Nếu như lúc này cuộc chiến giữa Vấn Thiên và Tuyết Thiên Hoa xảy ra chắc chắn là họ sẽ không tránh khỏi việc bị vạ lây. Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà …
Tuyết Thiên Hoa xua tay, nói
“Ta rất muốn giáo huấn ngươi, nhưng không phải bây giờ “
Bà ta hướng về phía Ngọc Diệp, nghiêm giọng nói
“Ngọc Diệp, Nhược Mộng, Quỳnh Vân, từ giờ các ngươi không còn là người của Thiên Hoa cung nữa. Riêng Ngọc Diệp, ta chính thức tuyên bố gả ngươi cho nam nhân này “
“Hả ?!? Là tôi sao … “ – Vấn Thiên há hốc mồm kêu lên
“Ngoài ngươi ra ở đây đâu còn nam nhân nào khác “ - Tuyết Thiên Hoa cười nhạt
“Nhưng …” – Ngọc Diệp định nói gì đó
Tuyết Thiên Hoa quắc mắt nhìn cô ta, quát lớn
“Dám không tuân theo lời ta sao ? “
Ngọc Diệp run sợ, tưởng như không đứng vững nổi, Tuyết Thiên Hoa bỗng biến mất rồi lại xuất hiện bên cạnh cô ta, lạnh lùng vung tay. Một thanh âm sành sứ đổ vỡ vang lên, toàn thân Ngọc Diệp bị bao trùm bởi vô số những sợi tơ rất mảnh. Một chiếc kén lớn mang hình người dần hiện ra. Nhược Mộng và Quỳnh Vân rất muốn đến ứng cứu cho Ngọc Diệp nhưng bắt gặp cặp nhãn thần sáng rực như ma quỷ của Tuyết Thiên Hoa, họ trở nên sợ sệt, không dám hó hé dù chỉ một chút.
Tuyết Thiên Hoa nhìn thẳng vào mắt Vấn Thiên, quả quyết nói
“Lâm Vấn Thiên, cơ ngơi Thiên Hoa cung này ta giao lại toàn bộ cho ngươi đấy. Nếu như không bị hủy diệt, toàn bộ sẽ thuộc về sở hữu của ngươi “
Miệng Vấn Thiên há to hết cỡ, kinh ngạc đến mức không nói nên lời
Tuyết Thiên Hoa quay người , định rời đi nhưng Vấn Thiên vội gọi giật lại
“Khoan đi đã … Tôi có điều muốn hỏi bà …”
Tuyết Thiên Hoa cười rộ lên một tràng dài
“Vì sao ta lại đối xử tốt với ngươi như vậy chứ gì. Nói cho ngươi biết, sau khi từ giã Thiên Cơ lão nhân, ta đã gặp phụ thân của ngươi. Ta và gã đánh nhau bất phân thắng bại, rồi cùng ngồi lại đàm đạo hàng mấy ngày liền, nhờ đó mà ta đã ngộ ra được không ít. Xem như là ta đã trả xong cho hắn món nợ ân tình đó, ta vốn là người không thích mắc nợ ai cả. Hiểu chưa hả tiểu tử ngốc … “
“Phụ thân của ta … Bà có nhận nhầm người không đó ? “ – Vấn Thiên trong lòng dấy lên vô số hoài nghi
Tuyết Thiên Hoa lui vào khoảng bóng tối rồi biến mất trong đó, thanh âm của bà ta vang vọng lại từ xa
“Không nhầm đâu. Ta đã sống hàng mấy trăm năm rồi, sao có thể nhầm lẫn được kia chứ “
Quỳnh Vân đánh bạo vỗ vai Vấn Thiên, thức tỉnh chàng khỏi dòng suy nghĩ miên man bất tận
“Này … Mau đến cứu người đi chứ … “
“Cứu ai ? “ – Vấn Thiên hỏi một cách ngây ngô
Nhược Mộng chỉ tay về phía chiếc kén
“Hãy cứu cung chủ trước, ta chẳng qua chỉ bị chút thương tích, mất đi một ít máu, vẫn có thể cầm cự được một lúc nữa “
“Không cần thiết, cô ta không sao đâu” - Vấn Thiên xua tay
“Vì sao anh lại khẳng định như thế ? “ – Quỳnh Vân tò mò hỏi
Vấn Thiên chậm rãi nói
“Ta vốn là hấp huyết quỷ, hai thứ mà ta cảm nhận rõ nhất là sát khí và mùi của máu. Vừa rồi, lúc mụ cương thi đó xuất thủ, ta không hề cảm nhận thấy một chút sát khí nào, ta tin rằng đó chính là một thủ thuật gì đó để trị thương mà thôi. ”
Vấn Thiên tiến lại bên cạnh Nhược Mộng, tỏ vẻ ân cần
“Để ta xem xét vết thương của cô “
Nhược Mộng gương mặt ửng hồng, xua tay liên tục
“Không được … “
Nhưng căn bản là cô ta thân mang trọng thương, không thể ngăn cản Vấn Thiên được. Chỉ trong nháy mắt những chiếc cúc áo đã được cởi ra, một bộ ngực đầy đặn gợi cảm hiện ra trước mắt Vấn Thiên. Chàng cố gắng kiềm chế tà tâm trong lòng, lấy trong người ra một chiếc lọ nhỏ, đổ chất bột trong đó lên vết thương rồi xé áo băng bó lại. Một chiếc áo chưa đủ để băng bó vết thương, Vấn Thiên bèn xé luôn chiếc áo của Nhược Mộng. Hoàn thành xong những việc đó, đôi mắt chàng bất chợt nhìn chằm chằm vào Nhược Mộng, nét mặt trở nên ngậy dại
Khuôn mặt của Nhược Mộng đỏ bừng như say rượu, ngồi co ro dựa lưng sát tường, đôi tay vụng về che đậy những phần thịt da trắng như tuyết đang lộ rõ mồn một trước đôi mắt háo sắc của Vấn Thiên.
Linh cảm của một xử nữ báo cho Nhược Mộng biết suy nghĩ của Vấn Thiên, cô ta lắc đầu liên tục, khổ sở nói
“Không được … Ta đã gần 50 tuổi rồi, chẳng còn trẻ trung gì nữa đâu … Ngọc Nữ tâm pháp tuy có thể bảo dưỡng được nhan sắc, thế nhưng một khi bị phá thân, sự lão hóa sẽ đến với tốc độ phi mã, ta sẽ sớm trở thành một bà lão người khô đét, da dẻ nhăn nhúm … “
Nhớ đến hình ảnh của Tuyết Thiên Hoa, Vấn Thiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng
“Thế còn cung chủ của cô, năm nay cô ta bao nhiêu tuổi rồi ? “
Nhược Mộng khẽ nói
“Cung chủ năm nay chỉ khoảng 27, 28 tuổi mà thôi, có thể trở thành thê tử của ngươi được, nhưng ta thì không … “
Phát hiện ánh mắt hau háu của Vấn Thiên đang nhìn mình, Quỳnh Vân cố ý đánh lạc hướng sự háo sắc của chàng bằng cách hỏi một câu vu vơ
“Thật không thể hiểu nổi … Vì sao cung chủ tiền nhiệm lại hành động như vậy ? “
Vấn Thiên thở hắt ra một hơi
“Bà ấy rất yêu thương các người đấy, có biết không … “
Quỳnh Vân hỏi vặn lại
“Yêu thương chúng tôi … Thế thì vì sao lại đuổi chúng tôi ra khỏi sư môn ? Còn nữa, vì sao tổ mẫu lại đem Ngọc Diệp cung chủ gả cho anh ? “
Vấn Thiên chậm rãi phân tích
“Đuổi các người ra khỏi sư môn, để nếu như bà ấy thất bại trong cuộc chiến với U Minh tuyệt địa, các người có thể an tâm sống ẩn dật mà không phải canh cánh trong lòng chuyện báo phục … Thù hận là thứ luôn làm cho con người ta mệt mỏi và đau khổ … Còn việc gả Ngọc Diệp cho ta , dĩ nhiên là trinh tiết và công lực của cô ấy đều do ta đoạt đi, ta