“Là hấp huyết quỷ, nhưng thành quả tu luyện chưa cao lắm, chắc là kẻ này chỉ mới sống được khoảng 100 … à không … 50 năm trở lại mà thôi “ – Sau khi dùng Huyết nhãn cẩn thận đánh giá đối tượng, Vấn Thiên rút ra nhận xét
Nếu xét về niên kỉ thì Vấn Thiên vẫn thua kém so với kẻ mà chàng đang lén lút bám theo. Nhưng bản thân đã trải qua không ít biến cố khó khăn, đã đối mặt không ít lần với hiểm nguy cũng như đã từng gặp được một số cơ duyên kì diệu, chàng vẫn có thể tự tin rằng mình đủ khả năng để đối phó với những việc tồi tệ nhất có thể xảy ra.
Thích một mình phiêu lưu mạo hiểm vốn là bản tính cố hữu của Vấn Thiên.
Cảm giác trực tiếp đối đầu với nguy hiểm mang đến cho chàng một loại kích thích khoái cảm không thể tả, Vấn Thiên không thể thừa nhận rằng mình rất yêu thích loại cảm giác đó.
Chàng không ngừng tự nhắc nhở mình
“Dù gì đi nữa mình vẫn còn nguồn sức mạnh của Huyết thần mà … Tuy nhiên, thứ này không nên lạm dụng bừa bãi, chỉ trong trường hợp bất khả kháng mới phải đem ra sử dụng … “
Dưới ánh sáng mờ nhạt hắt lại từ xa, Vấn Thiên nhận thấy kẻ mà chàng đang theo dõi mặc một bộ áo choàng tu sĩ đã ngả màu, dựa theo vóc dáng và điệu bộ thì chắc chắn đến 9 phần 10 đó là một nữ nhân …
Nữ tu sĩ bí ẩn đi vòng ra sau những dãy nhà cổ kính, rồi dừng lại trước một ngôi nhà mái vòm, dường như là nhà mồ của tu viện – nơi lưu giữ những bình tro cốt của những nữ tu đã qua đời. Người này cẩn thận quan sát kĩ càng xung quanh trước khi đẩy cửa bước vào.
Khi Vấn Thiên tiến vào nhà mồ, ngoài những dãy bình gốm lớn nhỏ được đặt trên những chiếc kệ dọc theo 4 bức tường, thứ duy nhất đập vào mắt chàng là một bức tượng được điêu khắc rất công phu trên đá cẩm thạch, nữ tu sĩ bí ẩn đã biến mất …
Vốn từng là một tay trộm cổ vật chuyên nghiệp, chàng không gặp nhiều khó khăn trong việc xác định vị trí của cơ quan bí mật
“Bức tượng chúa Jesus bị đóng đinh trên thập tự giá này thoạt trông không có gì đặc biệt, nhưng nếu quan sát kĩ sẽ nhận ra vòng gai mà ông ta đang đội trên đầu được bố trí không cân đối cho lắm … “
Vài viên gạch lát sàn nhà trước mặt bức tượng bỗng dời sang một bên, để lộ một miệng hầm tối om
“Thật là một nơi trú ẩn tốt cho hấp huyết quỷ, họ thích bóng tối và sự yên tĩnh … “
Đường hầm chật hẹp dài vài chục mét dẫn đến một căn phòng ẩm thấp và tối tăm.Thứ ánh sáng duy nhất ở đây đến từ vài ngọn đèn huỳnh quang mờ nhạt trên trần nhà, trong phòng bày trí vài dãy bàn dài làm từ thép không rỉ, trên đó đặt ngổn ngang những chai lọ, ống nghiệm đủ loại. Ở một góc phòng là một chiếc giường sắt chăn nệm trắng tinh, sạch sẽ, nữ tu sĩ bí ẩn đang ngồi bên cạnh một người đang nằm co rúm trong đống chăn nệm đó
Nữ tu sĩ lấy trong người ra một vật, đưa cho người đang nằm trên giường nói
“Chủ nhân … Người cảm thấy như thế nào rồi ? Hãy xem tôi mang đến cho người thứ gì đây này … Những túi máu tươi, tôi lấy cắp chúng từ bệnh viện, vẫn còn mới và thuộc nhóm máu hiếm mà người rất thích dùng … “
Một thanh âm khàn **c cất lên
“Ngươi còn đem đến đây một vị khách không mời nữa đấy, có biết không hả đồ nô bộc ngu ngốc … “
Vị “chủ nhân” gắng gượng ngồi dậy, gắt lên
“Đã đến đây rồi thì ra mặt đi nào “
Trong sự ngạc nhiên của nữ tu sĩ, Vấn Thiên xuất hiện từ trong bóng tối, nhanh chóng bước đến, vừa đi vừa lên tiếng như muốn trấn an
“Đừng sợ … Tôi cũng như các vị, chúng ta đều là hấp huyết quỷ cả mà … “
Vừa trông thấy hình dáng của vị “chủ nhân”, Vấn Thiên bỗng rùng mình, đó là một nữ nhân sắc mặt tái nhợt, thiếu mất đôi tay. Chàng không thể không thừa nhận rằng đó đã từng là khuôn mặt của một mĩ nhân hiếm có. Linh cảm bảo Vấn Thiên rằng dường như chàng đã từng gặp qua người này trước khi bị mất trí nhớ …
Nếu Nick có mặt tại đây, hắn chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là Yul – một nữ hấp huyết quỷ đã từng là quân sư của gia tộc Urlan …
“Oan gia ngõ hẹp , cổ nhân nói chẳng sai … “ – Vừa nhận ra Vấn Thiên, Yul than thở
Nữ tu sĩ cũng phản ứng mãnh liệt khi nhìn thấy khuôn mặt của Vấn Thiên, mũ áo choàng rơi ra, để lộ mái tóc màu nâu đỏ rối tung và một khuôn mặt mang vẻ đẹp phóng khoáng của phương Tây
Vấn Thiên không nén nổi tò mò, hỏi một hơi mấy câu
“Bà thật sự biết tôi à ? Trông mặt bà cũng hơi quen đó nhưng nhất thời tôi không nhớ rõ bà là ai … Quan hệ giữa chúng ta trước đây là như thế nào vậy ? Bà đang bị làm sao thế ? Bệnh ư ? Không … Hấp huyết quỷ chúng ta hầu như có thể đề kháng được với tất cả bệnh tật của nhân loại mà … Ai đã làm cho bà ra nông nổi này ? “
Yul tỏ ra mất bình tĩnh, hét lớn
“Thằng ranh con … Muốn làm gì ta thì cứ việc, đâu cần phải làm trò như vậy …Đừng nói với ta là ngươi bị té đập đầu vào đâu đó, hay là làm tình quá độ dẫn đến mất trí nhớ nhé … “
Ánh mắt của nữ tu sĩ đã dán chặt vào Vấn Thiên từ lúc chàng mới xuất hiện, đôi tay khẽ động như toan làm một điều gì đó, nhưng Yul đã lên tiếng ngăn cản
“Kelly, ngươi không phải là đối thủ của tên này đâu, đừng động thủ, nếu cố gắng chỉ hy sinh vô ích mà thôi … “
Vấn Thiên vẫn bình tĩnh như chưa có gì xảy ra, gãi đầu làm vẻ khổ sở nói
“Đúng là tôi có hơi háo sắc, nhưng làm tình nhiều quá bị mất trí nhớ thì quả thật là tôi mới nghe thấy lần đầu đấy … Tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa, hình như việc tôi bị mất trí nhớ có liên quan đến thanh kiếm này thì phải …”
Vừa nói chàng vừa lấy Tử Vong kiếm đang đeo sau lưng, mở lớp vải bọc ra, cố ý để cho Yul trông thấy
Yul liếc nhìn thanh kiếm rồi cười rộ lên
“Ha ha ha … Quả báo … Từ đầu ta đã nhận ra rằng kiếm hồn đó không phải là thứ dễ bị khuất phục mà …”
Vấn Thiên thở dài
“Kiếm hồn đã hóa thành hình người … Là một nữ nhân … à không … nữ hấp huyết quỷ rất xinh đẹp, nhưng cũng rất hung dữ … Cô ta mang đến cho tôi không ít rắc rối … “
Chàng tỉ mỉ mô tả hình dáng của Julie cho Yul biết, bà ta nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, nói
“Đó rất có thể là nữ công tước Julie Norian trong truyền thuyết … Bà ta là một nữ pháp sư tu luyện thuật hóa thân rất lợi hại, nhưng đã mất tích một cách đột ngột vào thời trung cổ … “
Cảm nhận thấy ác cảm đối với mình đã bớt đi đôi chút, Vấn Thiên dè dặt nói
“Này … Chuyện cũ tạm thời bỏ sang một bên nhé, được không nào … Hãy nói cho tôi biết, có phải bà đã trúng phải độc dược của gia tộc Deviance không ? Là ai đã hạ độc bà ? “
Yul nghiến răng, đôi mắt long lên một cách giận dữ
“Tên khốn Vô Minh … Ta đã giúp hắn thi triển ”Di hồn hoán thể đại pháp”, hắn lại trả ơn cho ta như thế, tiêm độc dược vào huyết mạch của kẻ mà ta sắp sửa hút máu … Ta vừa hút một ít máu đã cảm thấy có gì đó không ổn, bèn cố gắng thoát thân, chạy đến đây, nhưng không ngờ lại gặp tên oan gia là ngươi … Xem ra số ta thật sự đã tận … “
Nữ tu sĩ cố gắng an ủi
“Chủ nhân, trông người này có vẻ không có ác ý cho lắm, chắc là hắn sẽ không làm hại chúng ta đâu. Tất cả rồi sẽ ổn thôi, tôi sẽ cố gắng hóa giải độc chất đó cho người “
Yul nở nụ cười chua chát
“Kelly, cảm ơn ngươi … Nhưng độc chất của gia tộc Deviance từ xưa đến nay vốn là vô phương hóa giải, có thể cầm cự đến bây giờ cũng đã là một kì tích rồi … Nếu như tên oan gia này không giết ta thì vài ngày nữa ta cũng sẽ tận số thôi … “
Vấn Thiên bỗng lên tiếng
“Ai bảo là độc dược của gia tộc Deviance không thể giải trừ được. Julie cũng từng trúng phải chất độc đó một lần, chính tôi đã giải độc cho cô ta đấy “
Nói chưa dứt câu, chàng bỗng cảm thấy sống lưng ớn lạnh, lần đó tuy rằng có thể giải độc cho Julie, nhưng Vấn Thiên vẫn bị tác dụng phụ của độc dược làm cho hôn mê suốt hàng tháng trời …
“Nữ nhân này biết khá nhiều việc liên quan đến mình, phải tìm cách để bà ta nói ra toàn bộ mới được” – Vấn Thiên thầm nghĩ
Chàng liền điềm tĩnh nói
“Oán thù nên cởi, không nên buộc … Tôi không biết rằng giữa tôi và bà đã có những ân oán gì, nhưng dù sao chúng ta cũng là đồng loại, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau, có hiểu lầm