Mãi rất lâu sau, Khải Nguyên mới tỉnh lại …
Cố gắng cử động tay chân, nhưng không thể, hắn phát hiện ra mình đã bị xích chặt vào một bức tường lớn, xám xịt, với những vết máu khô nâu sẫm rải rác khắp nơi.
Nơi đang giam giữ Khải Nguyên trông giống như phần sân thượng lộ thiên của một kiến trúc khá cao, dựa vào rong rêu bám trên hắn đoán rằng kiến trúc này đã được xây dựng từ lâu, rất lâu rồi ...
Trong đầu hắn liền nghĩ
“Có lẽ là một cao thủ nào đó đã đến bên cạnh ta rồi ra tay hạ thủ, thế mà ta vẫn không mảy may hay biết gì cả … Tu vi của những cư dân Vô Thiên luyện ngục quả thật vô cùng đáng sợ …”
Nhìn sang xung quanh, một cảm giác lo lắng bỗng hiện ra trong lòng Khải Nguyên
“Băng Vân đâu … Chẳng lẽ người của cái gã gọi là Phán Quan đó đã bắt cô ta đi rồi sao … Chúng sẽ làm gì cô ta ? Tệ thật … Phải mau nghĩ cách thoát khỏi nơi đây … “
Khải Nguyên nghiến răng, cố vận dụng toàn bộ sức lực để vùng vẫy, bứt đứt những sợi xích. Nhưng sau mấy giờ đồng hồ cố gắng, cổ tay hiện rõ những vết hằn đỏ ửng, hắn nhận ra rằng mình hoàn toàn bất lực.
Hắn liền nghĩ ngay đến dị năng của mình, đôi tay ngùn ngụt phát ra hỏa diễm nóng rực, thế nhưng những sợi xích sắt vẫn không suy suyễn, một chút nóng lên cũng không …
Quắc mắt nhìn về một hướng, từ cổ họng Khải Nguyên bỗng phát ra những tiếng gầm gừ không mấy thân thiện
“Đồ khốn … Ra mặt đi, ta biết là ngươi đang ở đó … “
Một thân ảnh mảnh mai bay vụt đến trước mặt hắn, giọng cười khanh khách của một nữ nhân
“Ha ha ha … Muốn bẻ gãy những sợi xích đó à, đừng nằm mơ giữa ban ngày “
Người vừa xuất hiện là một nữ nhân, thân hình cân đối, gợi cảm, làn da trắng hồng, mịn màng ẩn hiện sau lớp chiến giáp kim loại. Trên tay cô ta luôn cầm chiếc quạt làm từ thép trắng bóng loáng, có khắc nhiều hoa văn tinh xảo, và đó dường như cũng là binh khí của cô ta …
Khác hẳn với bộ giáp của Bất Diệt, giáp trụ của nữ nhân này trông y hệt như một thứ nội y làm từ kim loại sẫm màu, chỉ vừa vặn che đậy những phương vị kín đáo của nữ giới, xuân quang phơi phới lộ rõ ra ngoài.
Mặc dù khuôn mặt giấu sau chiếc mặt nạ sắt, thế nhưng đôi mắt đen huyền của nữ nhân đó quả thật là một đôi mắt đẹp và sắc sảo hiếm có …
Tuy là một tay háo sắc hạng nặng, nhưng trong tình huống này Khải Nguyên chẳng còn tâm trí để thưởng thức nét đẹp đầy dụ hoặc của nữ cao thủ bí ẩn. Nộ khí bừng bừng, hắn nghiến răng tức tối, hỏi
“Đây là nơi nào ? Ngươi là ai ? Ngươi đã giở thủ đoạn gì để ám toán ta ? “
Nữ nhân nhìn hắn không chớp mắt, đáp
“Nơi đây gọi là Vong Hồn tháp, cách Cấm thành khoảng hơn trăm dặm. Những người khác gọi ta là Thiên Hương, lúc ấy ta có việc phải đến Cấm thành, vô tình lại phát hiện ra ngươi và ả Băng Vân đó đang lén lút đột nhập. Ta liền nghĩ ra một ý hay, đi theo và bắt trọn cả hai. Hiện giờ các người là tù binh của ta, ta có toàn quyền xử lý các người theo ý ta. Ha ha ha … “
Ngưng lại một lúc, nữ nhân che mặt – Thiên Hương phe phẩy chiếc quạt, nói
“Ả Băng Vân trông cũng khá xinh đẹp đấy chứ. Nhất thời ta cũng chưa nghĩ ra rằng mình nên làm gì với ả “
Khải Nguyên mất bình tĩnh, luôn miệng la hét, mắng chửi mãi không thôi …
“Đồ con điếm hạ tiện, có giỏi thì thả ta ra, chúng ta đấu với nhau một trận ra trò xem nào … Chỉ giỏi ám toán người khác … Cái thứ như ngươi dù có ra đứng đường với giá 1 USD 1 đêm ta cũng chả thèm đếm xỉa … “
Những tràng cười khanh khác vẫn tiếp tục vọng ra sau chiếc mặt nạ, đến khi Khải Nguyên chửi bới chán chê, im lặng, Thiên Hương mới lấy trong chiếc túi nhỏ đeo ngang thắt lưng ra một lọ thuốc nước, nói
“Có thả ngươi ra cũng vô ích thôi, tu vi của ngươi vẫn chưa đạt đến Phi thăng chi cảnh, chẳng chịu nổi một chiêu của ta đâu. Thời gian nhàn rỗi của ta cũng khá nhiều, thế nên ta đã dày công nghiên cứu và phối chế ra vài loại thuốc, nhưng khổ thay, lại thiếu vật thí nghiệm ... “
Nghe đến 3 chữ “vật thí nghiệm”, Khải Nguyên cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Từ lúc mới được tạo ra, hắn đã là một vật thí nghiệm của người khác, phải trải qua không ít đấu tranh, trả giá bằng máu và sự đau khổ của chính mình mới có thể thoát khỏi thân phận đó, thế mà giờ đây, hắn lại sắp sửa trở thành vật thí nghiệm một lần nữa …
Thiên Hương nói không sai, cô ta quả thật có sức mạnh không thể tưởng, chỉ vài động tác trông có vẻ nhẹ nhàng đã mở rộng xương hàm vốn đã cố ý cắn chặt lại của Khải Nguyên, đem số thuốc nước trong lọ toàn bộ dốc vào miệng hắn.
“Ngoan nào, bé con, đến giờ uống thuốc rồi … “
Xong việc, cô ta ném chiếc lọ rỗng đi, phủi tay, nói
“Tạm biệt nhé, ta đi đây. Hy vọng đến khi ta trở lại ngươi vẫn chưa chết. Ta không thích những vật thí nghiệm của ta chết đi một cách nhanh chóng và dễ dàng đâu … “
Thân ảnh của Thiên Hương càng lúc càng xa dần. Trong mắt Khải Nguyên, những hình ảnh bỗng trở nên méo mó một cách kì lạ, toàn thân hắn dần nóng bừng lên như lửa đốt, mồ hôi vã ra như tắm, bóng nhẫy cả tấm lưng trần
“Là thuốc gì thế này ? Độc dược chăng ? Đúng là cơ thể ta có khả năng tự giải độc, nhưng chỉ ở một mức độ nào đó thôi … Xem ra phen này thì nguy thật rồi … “
Miệng cảm thấy khô khốc, đắng nghét một cách khác thường, Khải Nguyên bất giác lẩm bẩm
“Không xong rồi … Chẳng lẽ ta lại phải chết ở nơi này thật sao … “
Đầu hắn bỗng nhức buốt khó tả, tựa như có hàng vạn sinh vật nhỏ li ti đang thi nhau cắn xé. Tai lại nghe thấy tiếng bước chân, mặc dù cặp mắt đã mờ đi rất nhiều, nhưng Khải Nguyên vẫn có thể nhìn thấy Thiên Hương trên vai vác theo vật gì đó đang tiến đến chỗ hắn
Một tràng cười lại vang lên
“Nhận ra ả này chứ ? Tình nhân của ngươi đây này. Ta đã nghĩ ra rồi, ta sẽ tìm biện pháp để hấp thu công lực của ả, trước khi đem ả trao đổi cho một ai đó, lấy một vài thứ thú vị... Bây giờ thì cứ đem ả giam chung với ngươi, để các ngươi hàn huyên với nhau lần cuối. Ha ha ha … “
Ném Băng Vân đến gần chỗ Khải Nguyên, chỉ vài cái phất tay của Thiên Hương, những sợi xích sắt đã trói chặt Băng Vân vào bức tường. Nở nụ cười đắc ý, Thiên Hương nhanh chóng rời đi.
Băng Vân cố quay đầu sang phía Khải Nguyên, lo âu hỏi hắn
“Ngươi làm sao thế này ? Nữ nhân đó đã làm gì ngươi “
Khải Nguyên không trả lời. Cặp mắt hắn đã trở nên mờ đục, thất thần, toàn thân run lẩy bẩy, nét mặt nhăn nhó tỏ vẻ thống khổ vô cùng.
……….
Vật bằng kim loại đó là một đôi giày ống, cao đến tận đầu gối, mũi nhọn như một lưỡi dao, xung quanh được khảm lên vô số gai nhọn tua tủa …
Kẻ ám toán ra tay rất nhanh, tưởng như đầu của Vấn Thiên sẽ lập tức vỡ nát dưới một cước chí mạng ấy …
Thiết hài còn cách đầu Vấn Thiên chừng vài tấc bỗng dừng lại, một sợi xích sắt đã quấn chặt bắp chân của kẻ ám toán, gã này bị giật văng ra, đập mạnh vào mặt đất, từ miệng rỉ ra một dòng máu tươi.
Bất Diệt lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng
“Nhân lúc người ta sa cơ thất thế mà ra tay hạ sát, thừa nước đục thả câu … Ta ghét loại người này … “
Kẻ ám toán đã hiện nguyên hình là một nam nhân khoảng 30 tuổi, khuôn mặt khá điển trai. Người này nghiến răng nói
“Được làm vua, thua làm giặc … Chớ nói nhiều, muốn giết thì cứ giết đi … “
Bất Diệt xoa cằm
“Cá đã nằm trên thớt, không cần vội … Cứ đợi tên tiểu tử ấy tỉnh lại rồi giao cho hắn xử lý vậy … “
Tàn cục nhanh chóng được thu dọn … Những kẻ trung thành với Vô Minh như rắn