Tò mò vốn là bản năng của con người …
“Lời tiên tri … Như thế nào ? “ – Khải Nguyên ngập ngừng hỏi
Rei ngước mắt, nhìn về phía bóng tối bất tận
“Ngài đã nói: Một kẻ không thuộc về Vô Thiên luyện ngục, mang trong mình dòng máu của thần thánh, nhân loại và ác quỷ sẽ được dẫn đường, theo tiếng gọi của ta, đến nơi đây. Hắn là “Kẻ thanh lọc”, kẻ sẽ xóa sổ tất cả dòng giống của sự thối nát, phản bội và những kẻ không sạch sẽ, mở đường cho sự trở lại của ta “
Khải Nguyên lại bật ra một câu hỏi khác
“Người ấy … Người đã nói ra lời tiên tri đó là ai ? “
Giọng nói của Rei lộ ra sự tôn sùng tuyệt đối
“Vị chân chủ của cả vũ trụ này … Ta gọi Ngài là Thiên đế … Hàng ngàn năm trước, Ngài không may mắc phải gian kế, bị thất trận và bị đưa đến Vô Thiên luyện ngục cùng với đạo quân của Ngài. Khi vừa đến nơi đây, Ngài đã tháo giáp trụ và binh khí của mình, xích chúng lại và dùng máu của chính mình ghi lên xung quanh những dòng chữ, thể hiện ý chí ngất trời của mình: “Ta sẽ trở lại. Sẽ ngồi trên ngai vàng của mình ở ngọn núi cao nhất, trên cả những vì sao. Ta sẽ xé toạc cả bầu trời và nhuộm đỏ bằng máu của nhân loại. Chỉ có một vị chúa tể duy nhất, một đấng tối cao duy nhất, chính là ta “ … Ngài cho xây dựng nên Cấm thành và bế quan ở đó suốt hơn ngàn năm, để chữa trị thương tích và tu luyện. Thời gian dần trôi, Ngài không xuất hiện trở lại, lòng người dần thay đổi …Một số kẻ trở nên thờ ơ, lãnh đạm, số khác quay sang chém giết lẫn nhau như một niềm vui, tệ hơn thế, một số kẻ lại nung nấu dã tâm, muốn thay thế Ngài trở thành độc tôn bá chủ … Chúng phao tin đồn rằng Thiên Đế đã chết và sẽ không thể tái lâm một lần nữa, dùng vô số thủ đoạn để dụ hàng và sát hại những người không chịu ngả về phía chúng … “
Ngưng lại, thở dài một hơi não nề, Rei nói tiếp
“Có lẽ, ta là người duy nhất vẫn còn trung thành với Thiên Đế … Vất vả, khổ sở thoát khỏi sự truy sát của những kẻ phản bội, ta tìm về nơi Ngài đã phong ấn giáp trụ, ẩn cư tại đây để bảo vệ những vật dụng của Ngài, chờ đợi ngày đó, ngày Ngài sẽ trở lại … Ta cũng chiêu dụ được một số thuộc hạ, nhưng khổ nỗi, bọn họ lại là những kẻ yếu đuối, chỉ biết trốn chui trốn nhủi cầu sinh dưới lòng đất … Một ngày kia, ta nhìn thấy chiếc mặt nạ của Ngài đã biến mất, ta mừng rỡ vô cùng, vì tin rằng nó sẽ dẫn đường cho Kẻ thanh lọc đến … Nhưng sau khi thấy ngươi, nghe câu chuyện của ngươi, trong lòng ta thất vọng tràn trề … “
Túm lấy cổ Khải Nguyên, nhấc bổng hắn lên bằng một tay, Rei nói như gào lên
“Vì sao ngươi lại yếu như thế kia chứ … Chỉ có mấy tên cự nhân mà cũng đánh không lại, suýt tí nữa mất mạng … Khốn kiếp … Cái mặt nạ ngu ngốc đó, chắc là nó điên rồi nên mới chọn ngươi … “
Khải Nguyên chỉ còn biết cười khổ
“Ta cũng đâu muốn đến nơi đây … Ai chà … Mấy chục năm tu vi của ta chỉ ví như hạt cát bỏ biển so với các ngươi thôi… Còn sống được đến tận bây giờ đã là hay lắm rồi đó … “
Đôi mắt Rei bỗng rực sáng
“Cái gì … Mấy chục năm tu vi ư ? Có nghĩa là … “
Khải Nguyên ngắt lời
“Năm nay ta 27 tuổi, có thể xem như bắt đầu luyện công từ năm 6 tuổi đến giờ … Ở thế giới của nhân loại, cũng có thể liệt vào hàng cao thủ có đẳng cấp … “
Rei vội vàng bỏ Khải Nguyên xuống, nói như reo lên
“Hay thật … Ta đã hiểu rồi … Có lẽ là cái mặt nạ đó đã không chọn nhầm … “
Nói chưa dứt lời, Rei đột ngột nắm lấy cổ tay Khải Nguyên, nhìn thẳng vào mắt hắn. Từ đôi mắt anh ta phát ra một luồng sáng chiếu thẳng vào giữa đồng tử mắt Khải Nguyên. Thoáng chút giật mình theo phản xạ tự nhiên, hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại, vì hiểu rằng Rei đang muốn kiểm tra tu vi của mình.
Cảm thấy giống như có một luồng điện đang di chuyển khắp nơi trong người mình, Khải Nguyên nhất thời đứng trơ ra như tượng gỗ.
Luồng sáng từ đôi mắt của Rei vụt tắt, anh ta lắc đầu, thở dài
“Tình trạng hiện tại của ngươi rất tệ … Nguyên thần bị tổn thương nặng nề, xương cốt nứt gãy nhiều chỗ … Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải là mối nguy hại lớn nhất, trong cơ thể ngươi, ta phát hiện thấy sự tồn tại của một khối năng lượng tinh thuần có màu hồng nhạt, số năng lượng này không ngừng xung đột với chân khí và nội đan của ngươi. Điều này quả thật không ổn chút nào …”
Khải Nguyên lại tỏ ra mất kiên nhẫn
“Bớt nhiều lời một chút đi … Nói cho ta biết, hậu quả sẽ như thế nào ? “
Rei nhìn hắn với vẻ lo ngại
“Nhẹ thì mất đi toàn bộ tu vi, trở thành kẻ vô dụng, nặng thì bạo thể, tức là cơ thể tự nổ tung mà chết “
Thần thái tỏ vẻ nghiêm trọng, Rei lại nói tiếp
“Nói cho ta biết, khối nội đan trong người ngươi là từ đâu ra ? Chỉ với mấy chục năm tu luyện, ta không tin rằng ngươi lại có thể có được một lượng chân nguyên hùng hậu như vậy. Cũng như kể rõ cho ta biết những việc đã xảy ra với ngươi từ khi bị rơi vào Vô Thiên luyện ngục đến giờ. Hãy thành thật với ta, ta nhất định sẽ tìm được biện pháp giúp ngươi “
Khải Nguyên toát mồ hôi hột. Hơn ai hết, hắn là người hiểu rõ chính mình nhất, và dĩ nhiên là những điều người thanh niên bí ẩn này nói đều là sự thật. Sau khi thoát khỏi Vong Hồn tháp, hắn cảm thấy cơ thể càng lúc càng không ổn, chân khí lưu chuyển loạn xạ, cảm giác khó chịu vô cùng. Đó cũng là lý do khiến hắn bại trận dưới tay những gã khổng lồ trong thời gian nhanh đến như vậy …
Hít một hơi dài, Khải Nguyên chậm rãi nói
“Khối nội đan đó vốn là của một kẻ đã chết, hắn đã dạy ta công phu độc môn của hắn, nhưng ta không muốn gọi hắn là sư phụ. Sau khi phi thăng bất thành, người này bị lôi kiếp thiêu đốt cả nguyên thần lẫn thể xác, còn nội đan của hắn, không biết là vô tình hay cố ý lại rơi vào người ta … Thế nhưng, ta cũng chỉ sử dụng được một phần lực lượng của nội đan đó, chứ không phải là toàn bộ … Còn về chuyện ở Vô Thiên luyện ngục, có lẽ cũng không có gì đáng nói, ta đã gặp qua bọn xà nhân, bị chúng cắn trúng, sau đó lại phải dùng đến chiêu thức cấm kị để tiêu diệt một tên thủ hạ của Phán Quan, rồi lại bị một nữ nhân gọi là Thiên Hương bắt giữ, cho uống thuốc độc … Ta nhanh trí nghĩ ra ngụy kế khống chế được ả, sau đó sử dụng song tu công pháp trên cơ thể ả để tự giải độc cho mình … Sau đó, ta rơi vào hệ thống hang động này, và gặp phải mấy tên to xác đó, bị chúng đánh, việc này thì ngươi đã thấy rồi đó … “
Rei liền hỏi lại
“Cấm chiêu ư ? Chiêu thức ấy như thế nào ? “
Khải Nguyên lại mất không ít thời gian để giảng giải cho anh ta hiểu về Tử thần chi nhãn. Nghe xong, Rei vỗ tay đánh “bốp”, như đã hiểu ra vấn đề
“Cấm chiêu mà ngươi nói đến chính là “Diệt hồn pháp nhãn” – một chiêu thức được Thiên Đế sáng tạo ra. Không hiểu bằng cách nào mà nó vẫn còn có thể lưu lạc trong nhân gian, và lại được phàm nhân tu luyện thành … Diệt hồn pháp nhãn là một chiêu hại người, hại mình, một con dao hai lưỡi thật sự. Để khống chế và thiêu đốt nguyên thần kẻ khác, ngươi sẽ phải mất đi một lượng không nhỏ nguyên thần của chính mình. Còn về khối năng lượng màu hồng, đó vốn là một phần tu vi của Thiên Hương, bị ngươi hấp thu trong quá trình cưỡng ép cô ta song tu với ngươi. Vì Thiên Hương không biết công pháp song tu mà ngươi sử dụng, cũng như không nguyện ý làm việc ấy với ngươi nên song tu chi thuật mới bị biến thái thành thuật thải bổ. Công pháp mà hai ngươi tu luyện lại khác nhau, thế nên mới dẫn đến tình trạng này … “
Đôi tay Rei vung lên, vô số thủ ảnh loang loáng trước mặt Khải Nguyên như sao sa, chỉ trong chớp mắt, tất cả yếu huyệt trên người hắn đã bị chế trụ. Trước khi lại rơi vào trạng thái hôn mê, Khải Nguyên nghe văng vẳng bên tai giọng nói của Rei
“Với tình trạng hiện giờ, không sớm thì muộn, ngươi sẽ chết, hoặc là trở thành một phế nhân. Ta không thể để điều đó xảy ra. Xin lỗi, cả ta và ngươi đều không có lựa chọn khác … Hãy tin ở ta, trong thời gian ngắn nhất ta sẽ trị thương cho ngươi, cũng như biến ngươi thành một chiến binh bất bại. “
……………
Sâu thẳm trong lòng đất, một hồ dung nham nóng rực tọa lạc trong một hang động vô cùng rộng lớn …
Giữa lớp dung nham nóng đỏ đang sôi sùng sục, lơ lửng một tảng đá lớn có khắc nhiều chú văn không ngừng phát ra những tia sáng ngũ sắc.
Tảng đá này