Không khó khăn gì để Vấn Thiên có thể nhận ra những vết máu còn vương vãi trên mặt đất
Chàng nhanh chóng đi theo dấu máu đó, vừa đi vừa cẩn thận dùng chân xóa sạch tất cả những dấu vết đó
Dấu vết dẫn chàng đến 1 bãi đất trống, vốn là 1 phần của bãi tập số 11 – nơi các học viên thực tập kỹ thuật chiến đấu, bãi đất đó khá ẩm thấp, trên mặt đất lại mọc lên vài bụi cây dại
Vấn Thiên đã phát hiện ra Yên Thùy đang nằm mê man bất tỉnh trên mặt đất, gần 1 bụi cây. Sắc mặt Yên Thùy đã trắng bệch, khóe miệng cô vẫn rỉ máu, hơi thở yếu ớt như sắp tắt hẳn
Vấn Thiên kinh sợ, không biết nên làm thế nào, chàng bắt mạch cho Yên Thùy rồi lại càng lo lắng hơn khi cảm nhận được mạch đập của Yên Thùy rất yếu ớt, mong manh. Có lẽ cô gái này đã bị nội thương khá nặng, tổn hại đến kinh mạch, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Vấn Thiên quyết định phải đưa Yên Thùy ra khỏi nơi này rồi tìm phương pháp cứu chữa cho cô , chàng liền bế Yên Thùy lên, nhanh chóng cất bước, định đi đến phòng y tế
Nhưng chỉ đi được chừng chục bước, Vấn Thiên bỗng chuyển hướng tiến thẳng về tòa nhà E1. Tính mạng Yên Thùy đang lâm nguy, phòng y tế lại cách nơi này một quãng khá xa, tòa nhà E1 thì gần hơn. Đối với thương thế do võ công gây ra thì nên tìm 1 võ giả có tu vi cao sẽ tốt hơn là giao phó cho dao kéo y khoa thông thường. Lãnh Huyết biết đâu có thể có phương pháp chữa trị tốt nhất cho Yên Thùy. Vấn Thiên hiểu rằng nếu đem Yên Thùy đến phòng y tế, thế nào chàng cũng sẽ bị kỷ luật vì tội đánh nhau gây thương tích. Với thành tích không tốt đẹp mấy của Vấn Thiên, có thể ban giám hiệu sẽ đưa ra quyết định đuổi học chàng. Vấn Thiên vẫn không muốn rời khỏi học viện Marshall trước khi chàng có thể xâm nhập vào thư viện lưu trữ đó. Xem ra với tình huống này, Lãnh Huyết vẫn là lựa chọn tốt nhất của Vấn Thiên
Vấn Thiên bế Yên Thùy bước vào tòa nhà E1, đi thẳng lên chỗ chàng đã gặp Lãnh Huyết, nhưng anh ta đã biến mất, Vấn Thiên hốt hoảng nhìn quanh, nói như van nài
“Lãnh Huyết huynh, xin hãy hiện thân, đừng bỏ đệ lúc này”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên
“Giết cô ta rồi hủy thi diệt tích, không phải là đơn giản hơn sao ? “
Vấn Thiên bất giác run sợ, chàng khẽ nói
“Không, đệ không thể làm điều ấy được, dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, đệ và cô ấy chỉ có chút hiểu lầm, không phải là thâm thù huyết hận chi cả. Hiện giờ cô ấy đang bị trọng thương, tính mạng đang lâm nguy, xin huynh giúp đệ chữa trị cho cô ấy “
Lãnh Huyết hiện thân, bước đến cầm tay Yên Thùy bắt mạch, sau đó cởi áo cô xem xét khá kĩ lưỡng rồi nói
“Xương ngực bị gãy vài chỗ, xuất huyết nội, khá nhiều kinh mạch quan trọng bị ứ huyết làm tắc nghẽn. Nếu không chữa tri sớm, nặng thì có thể sẽ mất mạng, hoặc nhẹ thì võ công của cô ta sẽ bị phế bỏ toàn bộ, sau này không thể luyện võ được nữa “
Vấn Thiên xuống giọng năn nỉ
“Xin huynh hãy giúp đệ chữa trị cho cô ấy, nếu cô ấy có việc gì, đệ không gánh nổi đâu “
Lãnh Huyết có vẻ bực dọc ra lệnh
“Ra ngoài cửa canh chừng, không cho ai tiến vào nơi này. Ta sẽ thử 1 lần xem sao “
Vấn Thiên liền tuân lệnh, chàng ngồi trước cổng tòa nhà E1 canh chừng rồi ngủ quên lúc nào chẳng hay. Một lúc sau, Vấn Thiên chợt tỉnh dậy, chàng cảm thấy mọi vật trở nên yên lặng 1 cách lạ thường, liền nhanh chóng trở vào xem xét tình hình của Yên Thùy
Khi Vấn Thiên bước vào, Yên Thùy dường như đã tỉnh lại trước đó. Cô ngồi dựa lưng vào tường nhìn về phía Vấn Thiên, ánh mắt như diễn tả 1 cảm xúc phức tạp, vừa cảm kích lại vừa oán ghét. Lãnh Huyết lại biến mất 1 lần nữa.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Vấn Thiên chợt nhận ra đôi mắt Yên Thùy rất đẹp, trong veo và long lanh như mặt nước, nhưng dường như đôi mắt ấy lại hàm chứa một nỗi buồn man mác.
Vấn Thiên ngập ngừng hỏi
“Cô cảm thấy thế nào ? “
Yên Thùy “hừ” một tiếng, yếu ớt nói
“Thê thảm lắm, đúng như ý nguyện của anh, anh đã vừa lòng chưa “
Vấn Thiên vội phân trần
“Lúc ấy, quả thật cô rất lợi hại, làm cho tôi cuống cuồng cả lên, trong lúc vô ý tôi đã nặng tay với cô. Tôi xin lỗi, sau này tôi sẽ không đánh nhau với cô nữa “
Yên Thùy cố gắng đứng lên rồi lảo đảo bước đi. Nhưng vừa đi được 1 đoạn không xa, cô lại thốt lên 1 tiếng kêu đau đớn rồi ngã xuống. Vấn Thiên không kịp suy nghĩ gì, liền theo phản xạ phóng đến đỡ Yên Thùy dậy, trong lòng chàng rất áy náy và hối hận. Nếu Yên Thùy xảy ra việc gì không hay, chàng thật sự không biết sẽ phải xử trí như thế nào.
Chàng tự trách mình
“Tại sao lúc đó mình lại nóng nảy như vậy, phải chi mình cứ ở yên trong phòng thì đâu có chuyện gì xảy ra”
Có vẻ như Yên Thùy lại ngất đi 1 lần nữa, nhưng hơi thở của cô đã điều hòa trở lại. Vấn Thiên suy đoán, có lẽ Lãnh Huyết đã chữa trị cho Yên Thùy theo 1 phương pháp nào đó, nhưng không chữa khỏi hoàn toàn cho Yên Thùy mà chỉ giúp cô thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Chắc chắn là Lãnh Huyết không muốn cho Vấn Thiên biết về phương pháp chữa thương của anh ta nên đã đuổi chàng ra ngoài.
Vấn Thiên ôm lấy Yên Thùy, để cô tựa vào ngực mình, lấy khăn tay lau những vết bùn đất lấm lem trên khuôn mặt Yên Thùy. Chàng bỗng cảm nhận được sự mềm mại, đàn hồi từ thân thể của thiếu nữ mà mình đang ôm trong tay, đồng thời như ngửi thấy 1 hương thơm u uất nhẹ nhàng lan tỏa từ thân thể đó
Bất giác, Vấn Thiên suy nghĩ
“Thì ra cô ta cũng có chút nữ tính đấy chứ, bộ ngực của cô ta tuy hơi nhỏ 1 chút, nhưng cũng khá săn chắc“
Lãnh Huyết không biết vô tình hay cố ý, sau khi chữa thương cho Yên Thùy xong, anh ta không cài nút áo của cô lại, làm lộ rõ làn da trắng trẻo tuyệt đẹp và đường cong quan trọng nhất của thiếu nữ
Sau khi lau sạch những vết bẩn trên khuôn mặt Yên Thùy, Vấn Thiên lại ngắm nhìn khuôn mặt đó 1 hồi lâu rồi thốt lên
“Trông cô ta cũng đẹp đấy chứ nhỉ “
Trong trạng thái mê man bất tỉnh, khuôn mặt Yên Thùy trở nên nhu hòa trở lại, không còn nét ngang bướng, cao ngạo đáng ghét nữa. Vấn Thiên cũng phải công nhận rằng từng đường nét trên khuôn mặt đó quả thật thanh tú, mỹ lệ. Toàn thể khuôn mặt của Yên Thùy như toát lên vẻ đẹp vừa thanh khiết lại vừa quý phái hiếm có. Nếu như mái tóc của cô ta dài thêm chút nữa, khuôn mặt được trang điểm thêm 1 chút, và nếu như khuôn ngực của cô ta đầy đặn hơn 1 chút, e là không ít nam nhân sẽ phải chết mê chết mệt.
Vấn Thiên thở phào tự nhủ trong lòng
“May mà mình không nghe theo lời Lãnh Huyết giết cô ấy đi, cô ấy cũng có thể xem là 1 mĩ nhân, nếu đem giết đi thật là đáng tiếc “
Vấn Thiên là 1 chàng trai trẻ tuổi, hiện tại lại ôm 1 nữ nhân trẻ trung xinh đẹp đang bất tỉnh trong tay, không thể tránh khỏi động lòng phàm. Chỉ 1 lúc sau tà tâm của Vấn Thiên đã nổi lên. Chàng tò mò động tay mân mê khuôn mặt của Yên Thùy, sau đó lại vuốt ve khắp người cô, tận tình hưởng thụ từng đường cong mà tạo hóa đã ban tặng cho nữ nhân
Yên Thùy bất chợt hé mở đôi mắt, cô phát hiện ra rằng mình đang nằm trong vòng tay của Vấn Thiên. Hơn nữa đôi tay ma mãnh của chàng thanh niên này lại đang ve vuốt khắp người cô. Yên Thùy muốn đẩy đôi tay ma mãnh này ra nhưng bỗng cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực. Từ đôi tay của chàng trai trẻ, một luồng nhiệt ấm áp dễ chịu như truyền vào cơ thể của Yên Thùy, đồng thời lại đem đến cho cô cảm giác nhột nhạt khó tả. Trong lòng Yên Thùy như đang mâu thuẫn, cô vừa muốn thoát khỏi đôi tay ấy, vừa muốn lặng im hưởng thụ sự ôm ấp, vuốt ve vụng về nhưng đầy ôn nhu dịu dàng của Vấn Thiên. Yên Thùy không biết nên làm gì thì tốt hơn, cô nhắm mắt lại, như muốn che giấu sự bối rối của mình.
Một giọng nam nhân lạnh lùng cất lên
“Vấn Thiên, ta đã truyền nội lực đả thông kinh mạch cho cô ta, đồng thời nối lại những chỗ xương gãy. Nhưng cô ta vẫn chưa phục hồi hoàn toàn đâu ”
Vấn Thiên vốn biết đó là Lãnh Huyết, cũng không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Chàng liền dừng tay, nhẹ nhàng đặt Yên Thùy ngồi dựa vào tường rồi quay lại đối diện với Lãnh Huyết. Yên Thùy cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt ửng hồng, nhanh chóng sửa sang y phục rồi lại mở to đôi mắt nhìn nam nhân thần bí vừa mới xuất hiện
Lãnh Huyết tựa như không để ý đến Vấn Thiên, bước đến ngồi xuống bên cạnh Yên Thùy, nhìn thẳng vào mắt cô lạnh lùng hỏi
“Cô đến học viện Marshall vì mục đích gì ?”
Yên Thùy bất giác run sợ, nam nhân thần bí này tỏa ra 1 khí tức lạnh lùng tàn nhẫn tựa như có thể sát nhân bất cứ lúc nào. Yên Thùy đưa mắt nhìn Vấn Thiên, khẽ hỏi
“Anh ta là ai vậy ?”
Vấn Thiên cười khổ, nhún vai đáp
“Tôi không biết, nhưng dường như anh ấy không có ý hại chúng ta “
Lãnh Huyết chợt hỏi
“2 người có cảm thấy lạ không ? Tòa nhà này được đồn đại là có ma nên đã bị bỏ hoang gần 1 năm, thế mà ban giám hiệu lại không cử người đến điều tra, cũng không gắn camera hay thiết bị giám sát nào cả, lại còn chủ động di dời tất cả học viên đang ở đó đi nơi khác. Phải chăng họ cũng mê tín dị đoan, tin vào ma quỷ ?”
Cả Vấn Thiên và Yên Thùy cùng ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Lãnh Huyết với ánh mắt khó hiểu
Lãnh Huyết lại tiếp lời
“Ai cũng biết căn cứ Marshall gồm có 2 phần. Phần thứ nhất là học viện quân sự Marshall. Phần còn lại là căn cứ quân sự được canh gác rất cẩn mật. Trong căn cứ đó có 1 thư viện lớn, 2 người chắc là cũng biết. Trong thư viện lưu trữ đó có những thứ mà nhiều người phải thèm muốn “
Vấn Thiên và Yên Thùy cùng gật đầu. Lãnh Huyết cười lạnh nói
“Hiện giờ, theo nguồn tin đáng tin cậy, có rất nhiều thế lực đang muốn đoạt lấy 1 thứ được cất giữ trong thư viện lưu trữ của căn cứ Marshall. Đối với cao thủ thật sự thì bấy nhiêu đó cảnh vệ và cơ quan cạm bẫy chẳng có chút ý nghĩa nào cả. Dĩ nhiên là những người lãnh đạo căn cứ Marshall biết điều đó, thế nên họ đã cố gắng tìm những cao thủ về để bảo vệ thứ bí mật đó. Ta không phải người của căn cứ Marshall, nhưng ta ở đây là để bảo vệ thư viện đó. Có thể nói ta là 1 trong những thủ vệ của căn cứ Marshall “
Lãnh Huyết quay sang Vấn Thiên, nghiêm giọng hỏi
“Mục đích của cậu là gì ?”
Vấn Thiên nhìn Lãnh Huyết, thành thật nói
“Trên đời đệ chỉ thích 2 thứ là võ công và khảo cổ. Đệ muốn xâm nhập vào thư viện lưu trữ để tìm những tài liệu về võ học, cũng như những tài liệu khác về địa chất và khí tượng mà đệ nghĩ rằng sẽ cần để có thể tìm ra những kho báu cổ đại “
Lãnh Huyết gật đầu
“Tốt, rất thành thật. Còn cô ?”
Yên Thùy nghiến răng đáp
“Tôi chỉ muốn trở thành 1 đặc vụ ưu tú, tôi không tha thiết với bí mật được cất giấu trong thư viện đó đâu ”
Lãnh Huyết nhìn Yên Thùy với ánh mắt đầy nghi hoặc
“Không đúng. Bàn tay cô trắng trẻo, thon dài thế kia, thân thể hoàn toàn không có vết sẹo nào, tính tình lại lạnh lùng, kiêu ngạo. Cô biết rất nhiều về kiếm thuật, có thể ẩn tàng kiếm khí trong chiêu thức rõ là tu vi không tầm thường. Những chiêu thức như thế, có bỏ nhiều tiền đến cỡ nào cũng chưa chắc học được. Theo ta đoán thì cô từng sinh trưởng ở 1 gia đình giàu có, chính xác hơn là 1 danh gia vọng tộc trong giới tu luyện kiếm thuật. Với thân thế như vậy, chẳng đời nào cô lại muốn trở thành 1 đặc vụ quèn cả “
Yên Thùy liền đáp trả
“Tu vi của ông cũng cao thâm hơn người, chắc chắn ông cũng không thể nào nguyện ý trở thành 1 tên bảo vệ được “
Lãnh Huyết bật cười một cách sảng khoái
“Ha ha ha. Miệng lưỡi thật là sắc sảo. Mười mấy năm trước ta có đến mượn 1 vật ở thư viện Marshall. Để mượn được vật đó, ta đã hứa sẽ làm cho họ 1 việc. Đó là lý do ta ở đây. Sau khi việc này hoàn tất, ta sẽ bỏ đi ngay thôi “
Lãnh Huyết đứng dậy, ra lệnh
“Đi theo ta, ta muốn cho 2 người xem vật này “
Nói xong, Lãnh Huyết quay lưng bước đi, Vấn Thiên và Yên Thùy sau một