Vấn Thiên trở về phòng.
Chàng nhìn thấy Huyền Vũ đã tỉnh dậy, đang ôm chiếc chăn che đậy thân thể trần trụi, thẫn thờ nhìn những vết tích của cuộc mây mưa ân ái trên tấm trải giường.
Vấn Thiên không nói gì, lặng lẽ đến ngồi cạnh Huyền Vũ, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà như tơ của người đẹp. Huyền Vũ ôn nhu dựa người vào lòng Vấn Thiên, từ khóe mắt lại chảy ra 2 dòng lệ trong vắt như thủy tinh...
Vấn Thiên nhìn vào mắt người đẹp, hỏi:
“Cô cảm thấy không ổn trong người sao ?”
“Bốp” – Huyền Vũ bất thần cựa mình rời khỏi vòng tay của Vấn Thiên, xuất thủ tát vào mặt chàng một cú đau điếng. Vấn Thiên ngơ ngác, như chẳng hiểu vì sao mình lại bị đánh.
“Chàng đã làm người ta ra nông nổi này, còn gọi người ta là “cô” được sao … “ – Huyến Vũ ấm ức nói.
Vấn Thiên như đã hiểu ra, liền thay đổi thái độ. Chàng cảm thấy cách xưng hô này có vẻ hay hay, liền học theo:
“Ta xin lỗi nàng. Nàng cảm thấy không ổn ở chỗ nào ? Huyết long lại phát tác nữa hay sao ? “
Huyền Vũ không nhìn thẳng vào mắt Vấn Thiên, nét mặt ửng hồng nói:
“Người ta đau đến rã rời cả người … Là do chàng hại người ta … “
Vấn Thiên giả vờ thở dài, nói:
“Nàng không nguyện ý dâng hiến cho ta phải không ? “
Huyền Vũ ấp úng nói:
“Không biết phải nói sao … Khi biết mình sắp phải chết, thiếp cảm thấy hụt hẫng, tuyệt vọng vô cùng. Thiếp chợt nảy sinh ý nghĩ: thời gian còn lại, thiếp muốn sống thật bất cần, chỉ sống cho chính mình mà thôi. Cũng vừa hay lúc đó chàng lại sờ mó loạn động trên thân thể thiếp … Thế là thiếp không giữ gìn gì nữa, liền trao thân gởi phận cho chàng. Dù sao, so với tên mặt lạnh đó, chàng đối xử với thiếp rất tốt, trong lòng thiếp cũng có chút điểm yêu thích chàng … “
Vấn Thiên lại hỏi:
“Thế còn tỉ tỉ của nàng ? Còn U Minh tuyệt địa ? Nàng quyết định như thế nào ? “
Huyền Vũ trả lời ngay, không chút đắn đo:
“Thiếp đã hy sinh quá nhiều cho U Minh tuyệt địa rồi. Giờ thiếp chỉ muốn sống thời gian còn lại chỉ cho riêng mình mà thôi. Tỉ tỉ vẫn còn nặng lòng với U Minh tuyệt địa lắm, nhưng bất luận thế nào, thiếp sẽ không theo tỉ ấy trở về đâu “
Vấn Thiên thầm nghĩ:
“Chắc rằng cô ấy cho là vì U Minh tuyệt địa mà mình mới thê thảm như thế này. Có lẽ cô ấy đã chuyển nỗi oán hận từ Lãnh Huyết sang U Minh tuyệt địa rồi. Nữ nhân đúng thật là … Khó hiểu thật … “
Huyền Vũ lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vấn Thiên:
“Chàng có biết ước mơ lớn nhất của phụ nữ là gì không ? Rất đơn giản, chỉ là được sống đầm ấm bên nam nhân mà mình thương yêu, chăm sóc người ấy thật tốt, sinh cho người ấy thật nhiều con cái, rồi cùng phu quân nuôi dạy con nên người. Chỉ thế thôi … “
Vấn Thiên như nghẹn lời, định an ủi Huyền Vũ nhưng mở miệng không được.
Huyền Vũ lại nói:
“Từ nhỏ, thiếp chẳng biết cha mẹ mình là ai cả. Thiếp lớn lên trong roi vọt và sự huấn luyện khắc nghiệt của U Minh tuyệt địa, sau đó là máu, giết chóc, đánh nhau và thương tổn. Thiếp đã trung thành với U Minh tuyệt địa một cách ngu ngốc, cho đến khi bị tên mặt lạnh đó bắt giữ. Ngày đêm thiếp mong chờ có ai đó sẽ đến cứu mình, nhưng nào có ai đến. Thiếp từng thấy số phận của những người khác khi thất bại trong nhiệm vụ, U Minh tuyệt địa đã bỏ rơi họ một cách lạnh lùng và nhẫn tâm. Thiếp không muốn tin mình cũng bị đối xử như vậy, nhưng thời gian đã chứng minh điều đó. Giờ thiếp chỉ còn 1 hy vọng là chàng mà thôi, nếu như chàng cũng bỏ rơi thiếp, thiếp chẳng mong sống thêm 1 phút giây nào cả “
Vấn Thiên ôn nhu vỗ về Huyền Vũ:
“Đừng lo, ta sẽ không bỏ rơi nàng đâu. Nhất định ta sẽ tìm được phương pháp hóa giải Huyết long. Ta thề với nàng đấy, nếu như trái lời sẽ bị … “
Huyền Vũ đưa tay chặn miệng Vấn Thiên lại, nói:
“Đừng thề thốt … Thiếp tin chàng … “
Vấn Thiên cười thầm, nghĩ bụng:
“Ta chỉ muốn nói là sẽ bị … miếng đậu hủ rơi trúng đầu mà chết … Cái miệng có linh tính, không nên thề độc, he he he … “
Vấn Thiên nhẹ nhàng lấy tay áo lau nước mắt cho Huyền Vũ, lại cố pha trò để người đẹp quên đi đau khổ. Đến khi Huyền Vũ cảm thấy khá hơn, chàng mới tạm thời buông cô ra, mở chiếc vali đọc những tài liệu được cất giữ trong đó. Huyền Vũ dựa sát vào người Vấn Thiên, lặng im chăm chú quan sát chàng với vẻ tò mò, hiếu kì.
Với sự thông minh và kiến văn uyên bác của mình, chỉ trong vài giờ, Vấn Thiên đã đọc hết và ghi nhớ toàn bộ số tư liệu đó. Chàng cảm thấy hài lòng, quay sang ôm hôn Huyền Vũ một cách thắm thiết, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Huyền Vũ lại ửng hồng trông rất đáng yêu.
Sau nụ hôn đó, Vấn Thiên tươi cười nói với Huyền Vũ:
“Ngày mai ta sẽ đưa nàng ra khỏi nơi này. Ta sẽ cùng nàng chu du thiên hạ một phen, trong thời gian đó ta sẽ tìm cách hóa giải Huyết long cho nàng “
Huyền Vũ nhăn mặt nói:
“Đừng nhắc đến Huyết long nữa. Thiếp nguyện ý đi cùng chàng đến cùng trời cuối đất. Miễn là có thể sống thật vui vẻ thoải mái là thiếp mãn nguyện rồi, còn sống được ngày nào thì hay ngày đó thôi “
Vấn Thiên lại suy nghĩ:
“Hay là mình đưa cô ấy đến Thiên Cơ lầu. Biết đâu tên Thiên Cơ lão lão hay lão nhân gì đó lại có phương pháp tốt hơn để hóa giải Huyết long. Còn nhiệm vụ của Lãnh Huyết, quên nó đi, từ từ mình cũng tự khám phá được hết những bí mật của cơ thể mình thôi. Còn thần binh lợi khí thì từ từ tìm cũng được, đâu phải Lãnh Huyết là người duy nhất trên đời có thứ đó … “
Cảm thấy đắc ý với quyết định của mình, Vấn Thiên nở nụ cười, lại suy nghĩ tiếp
“Giết người thì không thành vấn đề. Nhưng giết người không thù không oán với mình, hay là giết người vì tiền tài lợi lộc, không phải là phong cách của mình. Mình sẽ đến đó, sau khi hỏi được phương pháp hóa giải Huyết long rồi, sẽ tìm cách đóng kịch cho Lãnh Huyết tưởng rằng mình đã thất bại, rồi mình sẽ lẩn trốn thật xa, thật kín kẽ, cho dù anh ta có 3 đầu 6 tay cũng khó mà tìm … “
Huyền Vũ lại cắt ngang dòng suy nghĩ của Vấn Thiên:
“Chàng cười điều gì thế ?”
Vấn Thiên lại nở nụ cười đầy tà ý, trêu chọc Huyền Vũ:
“Ta đang nghĩ đến sau này đêm nào cũng sẽ cùng nàng ân ân ái ái. Ôi chao, thật là thú vị … “
Huyền Vũ đỏ mặt, đánh nhẹ mấy cái vào ngực Vấn Thiên, nói:
“Chàng thật là phóng đãng … Hiện giờ người ta vô phương bồi tiếp chàng việc ấy … Chàng chịu khó chờ vài ngày nữa nhé, được không nào ? “
Vấn Thiên cười, dịu dàng nói:
“Ta chấp thuận. Nhưng ta muốn ôm nàng mà ngủ, được không nào ? “
Huyền Vũ e thẹn gật đầu. Vấn Thiên ôm người đẹp vào lòng, ngắm nhìn dung nhan kiều diễm đó một lúc lâu, miệng nở nụ cười hài lòng rồi dần dần chìm vào giấc mộng.
……..
Bình minh của sa mạc.
Những tia nắng ban mai rạng rỡ đang đẩy lui bức tường đen tối của bóng đêm.
Những áng mây trên bầu trời cũng khôi phục lại sức sống của nó.
Gió cát mịt mù đã xóa đi hoàn toàn tất cả những dấu vết của trận thần ma đại chiến.
Một bóng đen bất chợt chui lên từ một đồi cát, phóng thẳng lên không trung rồi đứng lơ lửng tại đó, thẫn thờ hướng mục quang nhìn bao quát mọi vật xung quanh. Đó chính là ma thần tóc trắng, anh ta vẫn còn sống …
Những làn gió sớm thổi mái tóc bạc trắng tung bay, khắp người ma thần lại tỏa ra thứ khí tức hắc ám, dáng vẻ của anh ta trông thật tà ác vô cùng.
Gương mặt của ma thần đã có thể được nhìn rõ.
Một thứ gì đó đang bám trên khuôn mặt của ma thần. Một chiếc mặt nạ. Hình dáng trông giống hệt như một cái hắc sắc đầu lâu. Đằng sau chiếc mặt nạ đó là đôi mắt đỏ ngầu như chứa đựng tất cả phẫn nộ của thế gian này.
Ma thần từ từ hạ xuống, đứng yên trên đồi cát nhìn quanh như tìm kiếm thứ gì đó.
Một nhân ảnh khác lại chui lên từ 1 đống cát cách đó khá xa. Đó dường như là 1 thiếu nữ xinh đẹp. Cô ta lê bước dần dần tiến về phía ma thần, tỏ vẻ không sợ sệt chút nào.
Thiếu nữ đến gần ma thần, chăm chú nhìn anh ta hồi lâu rồi lên tiếng:
“Là chàng phải không ? Vì sao chàng lại đeo cái mặt nạ đó ? Nó thật ra là thứ gì vậy ?“
Ma thần trả lời:
“Ta không biết nữa. Từ từ rồi ta sẽ tìm cách tháo cái thứ này ra khỏi mặt. Hiện giờ, ta chưa làm được “
Thiếu nữ vẫn nhìn chằm chằm vào ma thần, giọng nói có vẻ kinh dị:
“Chàng đã thắng được ông ta … “
Ma thần thở dài:
“Kẻ chết là ông ta, nhưng kẻ bại trận vẫn là ta … “
Thiếu nữ ôm chặt ma thần vào lòng, giọng nói đầy xúc động:
“Bất luận như thế nào, chàng vẫn là người duy nhất mà thiếp yêu. Chúng ta hãy rời khỏi nơi này, bắt đầu cuộc sống mới của chúng ta “
Ma thần vuốt ve gương mặt của thiếu nữ, dịu giọng nói:
“Ta muốn bắt đầu một cuộc chinh phạt mới. Nàng có nguyện ý đi cùng ta không ? “
Thiếu nữ hạnh phúc gật đầu. Ma thần nắm tay thiếu nữ, từ từ bay lên không trung, rời khỏi sa mạc
………
“Quả nhiên là hắn không chết, đúng như mình dự đoán” – Vấn Thiên nói mê.
Câu nói đó vô tình đánh thức thiếu nữ diễm lệ đang nằm ngay sát bên cạnh chàng.
Huyền Vũ tỉnh dậy, cô đỏ mặt khi phát hiện ra tiểu huynh đệ của Vấn Thiên lại đang ngạo nghễ vươn cao. Chính là vật này chỉ cách đây không lâu đã cải biến cô từ thiếu nữ trở thành đàn bà, đã nhấn chìm Huyền Vũ trong bể sâu dục tình không biết bao nhiêu lần. Càng nhìn, Huyền Vũ càng cảm thấy thẹn thùng xấu hổ. Không thể ngờ rằng trải qua bao nhiêu trận mây mưa hoan ái cuồng nhiệt như vậy mà vật đó vẫn có thể đứng thẳng hiên ngang như vậy, chàng trai này quả thật cường tráng vô biên. Bất giác, Huyền Vũ lại có một suy nghĩ lạ lùng: không biết anh ta có phải là người hay không nữa.
Bất luận Vấn Thiên thật sự là như thế nào, Huyền Vũ đã quyết định chấp nhận anh ta suốt cả cuộc đời này. Có đôi lúc Huyền Vũ mâu thuẫn, cô không hiểu vì sao mình lại chấp nhận nam nhân này nhanh đến như vậy. Ngay cả Thanh Long, mặc dù cũng là 1 mĩ nam tử hiếm gặp, cũng đã kiên trì theo đuổi cô trong thời gian dài, thế mà cũng không nhận được một ánh mắt, hay nụ cười trìu mến từ cô. Trong tình yêu, không thiếu nữ nào lại không mơ mộng, không thiếu nữ nào lại không muốn người yêu mình phải nhẫn nại đeo đuổi mình trong 1 thời gian dài, như 1 thử thách đối với tình yêu …
Nhưng Thanh Long đã không xuất hiện vào giây phút quan trọng nhất. Lúc Huyền Vũ đau đớn, tuyệt vọng nhất, nam nhân duy nhất ở bên cạnh chăm sóc, an ủi cô lại là Vấn Thiên. Mặc dù nhiều lần khi phụ Huyền Vũ, nhưng ánh mắt ôn nhu, dịu dàng và sự chăm sóc ân cần, đầy quan tâm của Vấn Thiên đã đánh tan mọi lớp phòng thủ trong trái tim của cô. Huyền Vũ biết rằng mình đã yêu thích Vấn Thiên, cô hy vọng Vấn Thiên cũng sẽ thật sự yêu mình, sẽ ở bên cạnh cô, đem lại hạnh phúc cho cô trong thời gian còn lại.
Bất chợt, Huyền Vũ cúi mặt xuống nhè nhẹ hôn lên đôi môi của Vấn Thiên. Vừa chạm vào đôi môi đó, Huyền Vũ giật mình nhận ra đôi mắt của Vấn Thiên đã mở ra, đang nhìn vào mắt cô mang theo một tia nhìn đầy tình ý thâm sâu. Huyền Vũ thẹn thùng, lại vung tay đánh nhẹ vào ngực Vấn Thiên mấy cái như muốn khỏa lấp sự xấu hổ trong lòng cô đang cảm nhận được.
Vấn Thiên choàng tay ôm người đẹp vào lòng, nói thầm vào tai cô:
“Ta lại muốn rồi ... Nàng cố gắng một chút nhé”
Huyền Vũ e thẹn nói khẽ:
“Người ta cũng hồi phục được đôi chút rồi … Chàng phải nhẹ nhàng với người ta, nếu không người ta sẽ giận chàng, sẽ không đoái hoài đến chàng