Quyền đầu như vũ bão chưa kịp chạm vào Vấn Thiên thì một đạo ánh sáng u ám bỗng lóe lên
Sát thần đã xuất chiêu giải vây cho Vấn Thiên.
Chiêu thức do Sát thần đánh ra đều là chiêu chí mạng, tuyệt đối không thể xem thường
Nam nhân đeo mặt nạ nhanh chóng hồi thủ chống đỡ, trên bàn tay hắn hiện lên một lớp băng giáp khá dày. Hắn đưa bàn tay tiếp lấy lưỡi kiếm, không chút ngại ngần. Một tiếng “Choang” lớn liền phát ra, cả 2 cao thủ thối lui hàng chục bước, ánh mắt gườm gườm nhìn nhau, tỏ vẻ hằn học
Nam nhân đeo mặt nạ tức giận nói
“Đồ đánh lén “
Sát thần đáp trả
“Ngươi vừa bảo là chúng ta hãy xông lên cùng lúc để tấn công ngươi mà, sao có thể nói là đánh lén được”
Nam nhân đeo mặt nạ vỗ vỗ vào đầu, cười nhạt nói
“Ừ nhỉ, ta quên mất”
Trong lúc nói chuyện, gã này đã ngấm ngầm vận công, từ đôi tay hắn những luồng hàn khí lạnh thấu xương liền tỏa ra. Chỉ trong chớp mắt, nam nhân đeo mặt nạ đã ngưng tụ hơi nước thành một thanh băng kiếm khá dài, hắn cầm thanh kiếm đó bằng cả 2 tay, miệng nói
“Ngươi sử dụng kiếm à. Để ta tỉ thí kiếm pháp với ngươi xem sao “
Vấn Thiên đang ở trong khối băng cũng nóng lòng muốn thoát ra. Chàng vận công tối đa, đẩy nhanh tuần hoàn huyết lưu trong cơ thể nhằm sản sinh ra một nhiệt lượng lớn để chống lại hàn khí trong cơ thể. Để trợ chiến hay đào tẩu thì việc đầu tiên phải làm là thoát khỏi trạng thái đóng băng đáng ghét này trước đã.
Sát thần và nam nhân đeo mặt nạ kịch chiến suốt nửa giờ. Thoạt nhìn có vẻ như hai người đánh ngang sức với nhau, nhưng thật ra là nam nhân đeo mặt nạ đang từng bước áp đảo Sát thần. Băng kình lạnh giá của gã theo từng chiêu, từng thức thâm nhập vào binh khí của Sát thần rồi theo đó mà truyền vào cơ thể. Sát thần vừa đánh vừa phải vận công trục xuất hàn khí nên động tác càng lúc càng kém linh hoạt, nhưng vẫn kịp thời xoay người tránh né những đòn tấn công quan trọng của đối phương. Có vẻ như trong trận chiến ở Vô Danh trấn, 3 cao thủ thần bí đã không sử dụng hết thực lực của mình, mà chỉ đánh sơ qua lấy lệ …
Sát thần cảm thấy không ổn. Hắn quyết định tung chiêu quyết định. Sát thần tung mình lên không trung, hóa thành một cơn lốc xoáy mang theo kiếm khí hùng hậu lao thẳng vào nam nhân đeo mặt nạ. Nam nhân đeo mặt nạ gặp nguy bất loạn, lập tức ngưng tụ hơi nước, tự biến cơ thể mình thành một mũi tên băng khổng lồ, xông thẳng vào giữa cơn lốc kiếm khí đó.
Những tiếng leng keng phát ra liên tục. Đến khi Vấn Thiên phá được lớp băng đang chế ngự cơ thể chàng, có thể cử động bình thường thì cuộc chiến đã kết thúc. Sát thần quỳ dưới đất, thanh kiếm hình dáng như cánh tay quỷ đang cắm bên cạnh. Trên người hắn hiện ra nhiều vết chém khá sâu, máu huyết ở những vị trí đó đều ngưng tụ thành băng. Toàn thân Sát thần run lẩy bẩy, trên mặt cũng bị băng kiếm rạch một đường khá dài. Bộ dạng thê thảm đó chính là hình dáng của kẻ thua trận.
Nam nhân đeo mặt nạ cũng bị mấy vết thương trên vai. Nhưng thái độ của gã rất điềm nhiên, tựa hồ như trận chiến đó chẳng đáng để bận tâm vậy. Bất chợt nhớ đến Vấn Thiên, gã liền đảo mắt tìm chàng, rồi tỏ vẻ thán phục khi thấy Vấn Thiên đã thoát được khỏi băng phong.
Nam nhân đeo mặt nạ đưa ngón cái lên, khen ngợi
“Tiểu tử giỏi lắm “
Vấn Thiên vẫn còn cảm thấy lạnh trong người. Chàng cố gắng không biểu hiện ra ngoài, lại cố tìm cách câu giờ để có thời gian trục xuất hoàn toàn hàn khí ra khỏi cơ thể
“Ngươi tên gọi là gì ? Có thể cho ta biết được không ?”
Nam nhân đeo mặt nạ gật đầu, nói
“Có thể thoát khỏi băng phong của ta, cũng xứng đáng để biết danh tự của ta đấy chứ. Ta cũng không nhớ ta tên gọi là gì nữa, nhưng người cùng phái hay gọi ta là Hàn Băng. Thôi thì ngươi cứ gọi ta như thế cũng được “
Vấn Thiên cười, nói
“Tên hay, người lại càng hay hơn. Danh tự của ta chắc là ngươi biết rồi, có cần ta phải nói lại không ? “
Hàn Băng cười ha hả, nói
“Tiểu tử, ta cũng không vội vã cho lắm. Ngươi cứ việc thoải mái vận công, khi nào bài trừ được hết hàn khí trong người thì hãy đánh với ta một trận. Không cần dùng đến chiêu câu giờ đó đâu “
Vấn Thiên xấu hổ, chẳng biết nói gì. Chàng ngồi xếp bằng tập trung vận công trục xuất hàn khí, hơn nửa giờ sau mới đứng dậy. Vấn Thiên rút thanh kiếm của Sát thần lên, cầm trên tay, nói
“Ta có vài chiêu kiếm cũng muốn múa rìu qua mắt thợ đôi chút “
Hàn Băng phất tay, nói
“Cứ tự nhiên “
Vấn Thiên tung người lên không trung, vung kiếm chém xả xuống đầu Hàn Băng. Kiếm khí màu đỏ như máu theo thế công của chàng tạo thành hình một tia sét ma quái giữa không trung. Hàn Băng không dám xem thường, vội đưa băng kiếm ra đỡ lấy, cũng không quên tạo thành băng giáp hộ thể. Trong lòng hắn cũng thầm kinh ngạc, không ngờ một chiêu thức đơn giản như thế lại có thể phát huy được uy lực đáng sợ như vậy
“Choang” một tiếng, băng kiếm bị gãy đôi. Băng giáp trên người Hàn Băng cũng rạn nút, nhưng thanh kiếm của Vấn Thiên vẫn chưa thể đả thương được hắn. Rủi thay, đoạn băng kiếm bị gãy đã văng ra, theo quán tính cắm phập vào vai chàng, gây nên một vết thương khá sâu
Vấn Thiên nhảy lên, tựa 2 chân vào người Hàn Băng rồi nhún người, rút kiếm ra. Chàng lộn nhào vài vòng trong không trung rồi phóng đến, x** kiếm đâm thẳng vào cổ họng đối thủ. Hàn Băng liền nghiêng người tránh né, thuận tay đâm thẳng đoạn kiếm gãy của hắn vào người Vấn Thiên. Chỉ trong chớp mắt, 2 chiêu đã kết thúc. Vấn Thiên đã bị thương không nhẹ, máu tuôn xối xả ướt đẫm cả người
Lớp băng hộ thể quanh cổ Hàn Băng bỗng rạn nứt rồi vỡ vụn. Trên cổ hắn xuất hiện một vết cắt nhàn nhạt, vài giọt máu liền theo đó rỉ ra. Hàn Băng đưa tay lên cổ, chùi vệt máu của chính mình, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và phấn khích khó tả. Không ngờ một tiểu tử trẻ tuổi như Vấn Thiên lại có thể làm cho gã phải chảy máu.
“Đưa kiếm cho ta” – Sát thần đã đứng dậy tự lúc nào, hắn đến bên cạnh Vấn Thiên, lạnh lùng ra lệnh
Vấn Thiên đưa kiếm cho Sát thần rồi lui lại, tìm một chỗ bằng phẳng ngồi vận công cầm máu.
Sát thần nhìn Hàn Băng, ánh mắt lộ rõ vẻ căm thù, nói rõ mồn một từng chữ
“Dám làm tổn thương gương mặt tuyệt đẹp của ta. Ta liều mạng với ngươi”
Vấn Thiên nghe thấy, trong lòng mắng thầm
“Thật là một tên biến thái … “
Hàn Băng nhanh chóng ngưng tụ hơi nước tạo thành 2 thanh băng kiếm. Hắn cũng không quên tu sửa lại băng giáp trên người, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng cho trận tái chiến với Sát thần
Sát thần gào lên một tiếng, lao thẳng vào đối thủ đâm chém loạn xạ. Hai bóng người quấn lấy nhau, không thể phân biệt nổi đâu là Sát thần, đâu là Hàn Băng cả. Sát thần có vẻ trội hơn về tốc độ, hắn di chuyển liên tục xung quanh Hàn Băng, tấn công liên tục không ngừng nghỉ. Hàn Băng chỉ thụ động chống đỡ, dường như có tính toán riêng của mình. Khối không khí xung quanh hai người dần dần mờ **c như sương mù, phút chốc đã che phủ toàn bộ cả hai
Vấn Thiên kinh hãi hô to
“Cẩn thận đấy ! “
Một tiếng nổ dữ dội vang lên. Mảnh băng và bông tuyết bay đầy trời. Sát thần văng ra như diều đứt dây, đập mặt vào một tảng đá, nằm im bất động. Trên mình Sát thần cắm đầy những mũi băng tiễn tua tủa như lông nhím.. Hàn Băng lạnh lùng cất bước đến bên cạnh Sát thần, vung kiếm lên toan hạ thủ.
Trên bầu trời tối đen bỗng hiện ra một tia sét đánh thẳng vào mũi kiếm của Hàn Băng. Hàn Băng giật bắn người, ngước nhìn lên trời rồi quay lưng bỏ chạy thục mạng như bị ma đuổi. Vấn Thiên vội dùng Huyết nhãn quan sát tình hình, chàng cảm nhận được có một người đang đuổi theo Hàn Băng vói tốc độ như quỷ mị. Chàng đoán rằng người đó phải là một tuyệt thế cao thủ, là khắc tinh của tên quái đản sử dụng băng giá này.
Hiện tại, Vấn Thiên chính là người có thương tích nhẹ nhất. Chàng cởi áo ra, xé thành nhiều mảnh tự băng bó vết thương cho mình rồi đỡ Sát thần dậy, cõng hắn trên lưng, định rời khỏi hiện trường thì bỗng nghe giọng Dạ Lan gọi giật lại
“Khoan đã …“
Vấn Thiên không quay mặt lại, nói
“Xem như tôi đã trả tự do cho cô rồi đấy. Hãy tự lo liệu cho mình đi “
Dạ Lan rụt rè nói
“Tôi không biết đi về đâu … Hãy mang tôi theo cùng anh được không ? “
Vấn Thiên nghĩ thầm
“Chắc là lúc Thiên Cơ lão nhân chết, trong nội bộ Thiên Cơ lầu đã xảy ra biến động gì đó. Có lẽ cô gái này chính là một thủ hạ thân tín của Thiên Cơ lão nhân, cho nên lâu chủ tân nhiệm mới quyết định truy sát cô ta như vậy. Xem thái độ của Hàn Băng thì việc truy sát này đến 7,8 phần là thật. Nếu đúng là vậy thật thì kể cũng tội nghiệp cho cô ta, nhưng mình phải kiểm chứng lại một lần nữa cho chắc chắn, nhân tiện cũng phải ra tay giáo huấn cô ta một ít mới được …”
Vấn Thiên làm vẻ mặt lạnh lùng, nói
“Mang theo cô thì tôi được ích lợi gì cơ chứ “
Dạ Lan như cứng họng, mãi mới thốt lên được vài lời
“Xem như … xem như anh đang làm một việc thiện để tích đức … Được không vậy ?”
Vấn Thiên quày quả lắc đầu
“Tôi là hấp huyết quỷ giết người vô số, làm thiện, tích đức để làm gì cơ chứ “
Nói xong, chàng cõng Sát thần trên vai, phóng mình biến mất chỉ trong tích tắc trước ánh mắt ngạc nhiên và tuyệt vọng của Dạ Lan. Vấn Thiên không đi xa mà lại cố ý nấp sau một tảng đá lớn cách động khẩu chừng chục mét, lén lút quan sát biểu hiện của Dạ Lan.
Dạ Lan thẫn thờ ngồi bệt xuống đất. Cô ta trầm tư suy nghĩ rất lâu rồi lấy trong người ra một vật gì đó, đưa lên miệng. Bỗng một làn gió mát lạnh thổi qua, vật mà Dạ Lan cầm trên tay bỗng biến mất, cô ta kinh ngạc đảo mắt nhìn quanh. Một giọng nam nhân cất lên từ phía sau lưng Dạ Lan
“Dược thủy này thật ra là thứ gì thế ? Thuốc độc à ? “
Dạ Lan không nói không rằng, chỉ cúi mặt nhìn xuống đất. Vấn Thiên ném chiếc lọ vừa đoạt được vào một tảng đá gần đó. Chiếc lọ liền vỡ tan, chất lỏng trong đó đổ ra. Tảng đá bị ăn mòn một lỗ khá sâu. Vấn Thiên