Trong lòng Vấn Thiên dấy lên hàng loạt cảm xúc phức tạp
Bối rối, kinh ngạc, ngỡ ngàng và hụt hẫng
Chàng đã hiểu được cảm giác thân thiết đó không phải do sự ngưỡng mộ đối với cường giả tạo ra, mà đó chính là một loại linh cảm đặc biệt chỉ có ở những người có cùng huyết thống
Vấn Thiên thở dài tự nhủ
“Có lẽ ông ấy không nhận ra mình … À không … Nhất định là ông ấy đã nhận ra nhưng vì tình cảnh lúc đó … Cũng có thể là ông ấy có nỗi khổ tâm riêng … “
Câu chuyện của quá khứ vẫn được tiếp tục, Max và Nguyệt Ảnh thay phiên nhau kể về những cuộc chiến của Khải Nguyên cho Vấn Thiên nghe. Vấn Thiên kiên nhẫn lắng nghe, không bỏ sót chi tiết nào, nét mặt càng lúc càng trầm xuống. Chàng đoán rằng U Linh tư tế chính là một người còn sống sót của hấp huyết quỷ tứ đại gia tộc, và chàng cũng biết rằng sắp tới mình sẽ gặp nhiều rắc rối với những ân oán triền miên này. Đối với Vấn Thiên mà nói, đây quả thật là một vấn đề phức tạp vô cùng.
Cuộc nói chuyện kéo dài nhiều giờ cuối cùng cũng kết thúc
Sát thần và Dạ Lan cũng được bố trí mỗi người một phòng riêng trong căn biệt thự. Có lẽ tạm thời họ sẽ ở lại đây
Vấn Thiên tâm trạng nặng nề, không nói không rằng, chỉ thở dài một lúc rồi bỏ về phòng, leo lên giường nằm nghĩ ngợi mông lung. Chàng ôn lại một lượt tất cả những sự việc đã diễn ra. Bất chợt, những câu hỏi lớn lại liên tiếp hiện ra trong đầu chàng. Vì sao cha chàng lại gây oán với nhiều môn phái như vậy? Nữ nhân thuộc giáo hội Roma xuất hiện ở Thiên Cơ đại điển thật ra là ai, vì sao cha chàng lại liều mạng bảo vệ nữ nhân đó như vậy ? Trong trận chiến 20 năm trước, rốt cuộc những ai, hay là những thứ gì đã thoát ra khỏi lỗ đen đó? Vấn Thiên mãi mê suy đoán, đến khi đầu óc mụ mẫm, liền thả lỏng người, tự để mình rơi vào giấc ngủ.
Đến khi Vấn Thiên tỉnh giấc, trời đã tối tự lúc nào, hiển nhiên là đã quá giờ ăn tối.
Vấn Thiên lầm lũi bước xuống phòng khách, trong đầu trống rỗng. Chàng không muốn suy nghĩ gì nữa. Điều gì phải đến sẽ đến, lo lắng suy nghĩ cũng chẳng giải quyết được gì, thôi thì cứ cố gắng bình tĩnh mà đối mặt với tất cả vậy. Và trên hết, muốn đương đầu với những khó khăn, thử thách đó, chàng phải có một thực lực đủ mạnh. Vấn Thiên ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, bắt đầu vận công theo khẩu quyết Huyết ma tâm kinh. Chàng kinh ngạc khi phát hiện ra chân khí lưu trong cơ thể mình cực kì sung mãn, đang cuồn cuộn lưu chuyển tuần hoàn theo huyết mạch tựa như suối nguồn không bao giờ cạn. Tu vi của Vấn Thiên lại tăng tiến thêm một bậc nữa.
Sau một hồi điều tức, Vấn Thiên mở mắt ra nghĩ thầm trong bụng
“Mình đã hiểu rồi. Có lẽ cha muốn truyền cho mình một số công lực của ông ấy nhưng lại sợ mình từ chối nên mới đem số công lực đó tạo thành Huyết long, truyền sang cơ thể Huyền Vũ. Khi mình vận công khống chế Huyết long cho Huyền Vũ thì đồng thời mình cũng luyện hóa số công lực đó, và đến thời điểm thích hợp, nó sẽ tự động chuyển sang cơ thể của mình. Thật là một phương pháp lạ lùng, nhưng cũng rất hay… Cha mình đúng là một người thông minh vô cùng.”
Chàng lại ngồi nghĩ ngợi hàng giờ, rồi thở dài tỏ vẻ oán than
“Những tính toán của ông ấy quả thật phức tạp. Mình không thể hiểu nổi …”
Cùng lúc đó, tại bãi loạn thạch nơi Vấn Thiên đã từng giao chiến với Hàn Băng, một bóng người đang cõng theo một người khác chạy như bay trong màn đêm, cước bộ rất nhẹ nhàng, không phát ra một tiếng động nào. Người đang được cõng chính là Yên Thùy, còn người kia lại là Lãnh Huyết – một thân phận khác của Khải Nguyên.
Sau một thời gian di chuyển, họ đã ra khỏi dãy núi đá, băng qua hoang mạc, đến được một thị trấn nhỏ cách cứ địa Thiên Cơ lầu khoảng 50 cây số về hướng Tây.
Khi còn cách thị trấn gần một cây số, Lãnh Huyết bỏ Yên Thùy xuống, nói bằng chất giọng lạnh lùng quen thuộc
“Cô đã được an toàn rồi đấy. Hãy tìm một chỗ để nghỉ qua đêm, rồi ngày mai tìm cách rời khỏi nơi này càng xa càng tốt. Tạm thời, trong 3 ngày sắp tới, người của Thiên Cơ lầu sẽ không thể đuổi theo cô, hãy tận dụng cơ hội của mình”
Yên Thùy nhìn Lãnh Huyết bằng ánh mắt cảm kích, nói
“Cảm ơn anh. Nếu anh không đến kịp thời e là họ đã đem tôi ra xử tử mất rồi. Tôi cảm thấy anh không đến nỗi lạnh lùng như vẻ bề ngoài của anh đâu… “
Lãnh Huyết gắt lại
“Nói nhiều quá …”
Đồng thời, từ người Lãnh Huyết lại tỏa ra một khí tức băng lãnh rất đáng sợ
Yên Thùy không tỏ vẻ sợ hãi, lại nhìn lên bầu trời, cười rất tự nhiên nói
“Đêm nay trăng lại tròn, rất đẹp. Nếu tôi nhớ không lầm thì anh cũng thích ngắm trăng. Hiện giờ chúng ta cũng không vội vã cho lắm, anh có thể ngồi xuống cùng tôi ngắm trăng không ? “
Lãnh Huyết nhún vai, nói
“Tùy ý cô …”
Nói đoạn, anh ta ngồi ngay xuống đất, hướng ánh mắt lên bầu trời ngắm nhìn vầng trăng đang khuất sau những gợn mây. Yên Thùy cố ý ngồi sát gần Lãnh Huyết, cùng thưởng thức vẻ đẹp của đêm trăng, đôi mắr như dạt dào những làn sóng cảm xúc bất tận
Mãi một lúc sau, Yên Thùy bỗng lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm
“Tên Vấn Thiên đó thật là ích kỉ, chỉ biết nghĩ riêng cho bản thân hắn, chạy trốn một mình mà không mang theo ai cả. Ngay đến cô bạn gái của hắn cũng bị bỏ lại. Thật là một kẻ vô tâm “
Lãnh Huyết chậm rãi lên tiếng
“Trong tình huống đó, cậu ta không thể làm khác hơn. Cậu ta trốn khỏi Thiên Cơ lầu là nhờ mưu trí xảo quyệt chứ không phải là dùng thực lực mà tranh đấu công khai. Nếu cô ở trong tình huống đó, chắc cô cũng sẽ xử sự như vậy thôi”
Yên Thùy hậm hực nói
“Tôi biết mà. Sư phụ và đệ tử luôn bênh vực lẫn nhau.”
Yên Thùy bỗng nhớ đến một điều, liền tò mò hỏi
“Thế còn cô gái đó ? Sao anh không cứu cô ta ra luôn một thể ? Anh dư sức làm điều đó mà “
Lãnh Huyết nói
“Sau khi Vấn Thiên trốn thoát, cô và cô gái đó bị tách ra nhốt riêng. Rồi chỉ một ngày sau đó, người của U Minh tuyệt địa đã đến đưa cô ta đi. Chắc là cô ta đã được an toàn. Cô ta cũng là người của U Minh tuyệt địa mà “
Yên Thùy kinh ngạc, thốt lên
“Thật không ngờ … Tên Vấn Thiên này thật là tà dị khó lường, lại toàn giao du với những nhân vật có lai lịch hắc ám, bất thiện. Chắc chắn trong tương lai hắn sẽ trở thành một cao thủ tà đạo, hoặc một ma đầu giết người không gớm tay “
Yên Thùy nói xong cảm thấy mình có hơi quá lố, liền im bặt. Lãnh Huyết cũng là một người có quan hệ với Vấn Thiên, anh ta cũng có lai lịch không rõ ràng và tác phong mang hơi hướng tà ác. Nói như thế chẳng khác nào mắng xéo anh ta cả.
Lãnh Huyết không tỏ ra tức giận, mà nét mặt như chùng xuống. Anh ta không nói gì, lẳng lặng quay lưng định bỏ đi
Yên Thùy ấp úng nói
“Tôi xin lỗi … Tôi không cố ý … Chỉ là …”
“Không phải lỗi của cô, sự thật vốn là vậy” – Thanh âm lạnh lẽo của Lãnh Huyết cất lên
Lãnh Huyết không quay đầu lại, tung mình vào màn đêm, phút chốc đã biến mất trước đôi mắt ngỡ ngàng của Yên Thùy
3 ngày sau
Đêm đã về khuya, đã hơn 12 giờ
Vấn Thiên ngừng vận công, cẩn thận nhắm mắt lại, dùng Huyết nhãn quan sát một lượt trước khi đi ngủ. Sau khi trốn thoát khỏi Thiên Cơ lầu, chàng vẫn lo sợ người của Linh Không phái bám theo gây khó dễ cho mình và cha mẹ nuôi. Chàng tận dụng tối đa khả năng Huyết nhãn thiên phú, tăng cường cảnh giác, không lơi lỏng dù chỉ một phút
Với Huyết nhãn của Vấn Thiên, mọi sinh vật sống có máu huyết lưu thông trong người khi bước vào bán kính quan sát đều bị chàng nhận biết được. Cho dù là cao thủ có tu vi thâm hậu, có thể ẩn tàng thân ảnh và khí tức của mình nhưng cũng không thể nào làm cho huyết mạch ngừng lưu thông được. Ngay cả Lãnh Huyết và Sát thần cũng không ngoại lệ, do vậy Vấn Thiên tự tin rằng chàng có thể phát hiện ra bất cứ kẻ nào đang đến gần mình, cho dù đó là ai đi chăng nữa.
Vấn Thiên dường như đã phát hiện được điều gì đó bất thường. Chàng nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài rồi theo đường ống thoát nước leo lên mái nhà, động tác rất cẩn thận, không phát ra tiếng động nào cả
Một bóng người đang ngồi trầm ngâm quan sát bầu trời, thỉnh thoảng lại bấm đốt ngón tay như tính toán gì đó. Vấn Thiên lom khom đến gần người đó rồi bất thần xuất thủ vung tay chụp lấy cổ đối tượng, nhanh chóng khống chế.
Vấn Thiên nhìn gương mặt của người đó qua ánh sáng mờ ảo hắt lại từ những ngọn đèn đường gần đó rồi buông tay ra. Chàng nhăn mặt nói
“Dạ Lan … Là cô sao. Đang lúc đêm khuya lại lén lút lên đây để làm gì ?”
Dạ Lan lúng túng nói
“Tôi … Tôi chỉ lên đây để quan sát thiên tượng cho