...-o0o..-
Thời gian mới đó lại đã một tháng trôi qua.
Trong một tháng thời gian này cuộc sống của xuân đức có phần nhàn tản, buổi sáng thì tập luyện thể dục một chút sau đó thì ăn sáng, đương nhiên trước khi ăn sáng thì hắn cũng đã nhìn xem đàn hung thú của mình đang làm cái gì. thấy mọi thứ đều ổn thì hắn mới đi ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong thì lại đi ra bên ngoài luyện tập tuyệt kỹ mà hắn sáng tạo ra. tuy tập mãi mà chẳng thấy có tiến bộ gì nhưng hắn vẫn cứ luyện tập hằng ngày. tu luyện tuyệt kỹ chán thì hắn lại tập điều khiển bổn nguyên chi lực. luẩn quẩn một hồi cái lại đến buổi trưa. sau khi ăn xong cơm chưa thì hắn lại dẫn đàn thú nuôi"hung thú" của mình đi tìm kiếm một vùng đất mới.
Vừa đi tìm vùng đất mới , vừa đi tìm thức ăn cho đám hung thú cũng là vừa tìm hiểu trúc mộng lam viên, trong tay hắn tuy có 8 phần địa đồ nhưng cũng vô dụng, thiếu mất 4 phần quan trọng nhất khiến cho 8 tấm trong tay hắn có cũng như không.
Về phần 10 người của băng thần cung gì đó , bọn họ đều cũng là lần đầu tiên đi vào trong này nên cũng không giúp ích được gì nhiều cho xuân đức. bọn họ chỉ có thể cung cấp một số thông tin đặc thù mà thôi, còn lại tất cả đều phải dựa vào xuân đức tự mình đi tìm hiểu.
Đấy, cuộc sống trong một tháng của hắn chỉ quanh quẩn có mỗi như vậy , sáng nhìn cây nhìn lá, chiều ngồi bờ sông câu cá, tối lại ngẩn người đợi trời sáng, chung quy là " nhàn".
..-o0o..-
Ở một nơi khác bên trong trúc mộng lam viên.
" ầm ầm ầm..."
Hàng loạt tiếng nổ lớn vang lên, một con tiên thú tinh vương tiên cảnh trung kì có thân thể to lớn ầm ầm ngã xuống mặt đất. vây xung quanh thân thể nó là hai mươi mấy người, tất cả đều thanh niên nam nữ trẻ tuổi, trên người bọn họ mặc đồng nhất một loại quần áo. hiển nhiên những người này đều xuất phát cùng một thế lực.
Nếu mà xuân đức ở nơi đây hắn nhất định sẽ nhận ra được một người trong số những người ở đây. người này cũng là người mà hắn tìm kiếm một thời gian dài mà không thấy phong gia thiếu chủ phong kiếm. lúc này phong kiếm đã không còn bộ dạng nhát chết như lúc trước nữa, bây giờ hắn đang đứng trong tư thế ngẩng cao đầu.
Tất cả những người xung quanh đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn hắn, trong số những người này chỉ một một người là không như vậy, người này là một thanh niên tuấn tú có điều sắc mặt hắn mười phần lạnh lùng, ở gần hắn thì không khác gì ở gần khối băng vậy. ánh mắt của người này khi nhìn phong kiếm thì mang theo vẻ coi thường nhàn nhạt.
Người này chính là nhị công tử phong gia, phong hàn. tên này cũng là người thừa kế số 2 cho cái chức vị gia chủ của phong gia.
Cảm nhận được ánh mắt của phong hàn ,lông mày của phong kiếm không tự chủ được nhăn lại, hắn vô cùng không vui nói :
" phong hàn, ánh mắt ngươi nhìn ta như vậy là có ý. ngươi đang xem thường ta sao ? "
Phong hàn nhìn thấy ánh mắt bất thiện của phong kiếm thì lạnh lùng cười.
" ta không có xem thường ngươi, ngươi không xứng . kẻ phế vật như ngươi không xứng làm đối thủ của ta, mà tốt nhất ngươi nên lo cho bản thân sau khi rời khỏi nơi đây đi, làm hư đại sự không nói đã vậy còn làm tổn thất 9 vị tộc lão chiến lực viên mãn."
Phong kiếm nghe phong hàn nhắc lại chuyện cũ thì sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống. việc kia chính là cơn ác mộng cũng là nỗi sỉ nhục của hắn, vốn nghĩ chỉ là một việc không có gì khó khăn không ngờ hắn lại gặp phải kẻ đáng sợ kia. lần đó hắn may mắn lắm mới có thể thoát ra khỏi bí địa chạy về gia tộc, trên đường đi vì để áp chế " chú linh " một vị tộc lão khác phải hi sinh tính mệnh để giúp hắn.
Khi trở về gia tộc hắn cùng với phong