..-o0o..-
Nhìn năm người xuân đức dần dần ẩn vào bên trong khu rừng ở phía trước cho đến khi hoàn toàn biến mất , tên thanh niên bạch y lúc trước đứng ra kêu gọi mọi người lúc này không khỏi híp mắt lại.
Ngay lúc này một tên thanh niên khác bộ dạng cũng na ná tên này, cũng một bộ âm hiểm như nhau lên tiếng hỏi :
“ bạch sa, chúng ta bây giờ làm gì, có hay không đi theo năm người kia? để bọn chúng đi trước mở đường, chúng ta theo phía sau nhất cử lưỡng tiện.”
Bạch sa hơi nhíu mày lại suy tư, sau một lúc mới lắc đầu nói :
“ không nên, tuy bây giờ chúng ta cùng với năm người kia trên danh nghĩa là cùng một đoàn đội nhưng thực tế hai bên không liên quan gì đến nhau. không nên chọc một đầu thú hoang làm gì. nếu năm người kia chọn hướng bắc thì chúng ta liền chọn hướng nam để đi.”
Tiếp sau đó hắn nhìn về phía những người đứng sau nói :
“ mọi người, ta chọn hướng nam để đi mọi người có ý kiến gì không?”
Ngay lập tức những người ở phía sau liền lắc đầu nói :
“ không có.”
“ không có.”
…..
“ không có.”
Thấy không có ai phản đối thì bạch sa lúc này lại nói tiếp :
“ vậy chúng ta quyết định đi về hướng nam, bây giờ nơi đây chúng ta có 7 đội ngũ khác nhau số lượng thành viên cũng như chiến lực cũng xêm xêm nhau, như vậy lần lượt từng đội ngũ sẽ thay phiên nhau đi phía trước mở đường. vì để làm gương, bạch mỗ cùng với tổ đội của mình sẽ là tổ đội đầu tiên. mọi người có ý kiến gì không ạ?”
Đội trưởng của mấy tổ đội khác lúc này nhìn nhau một cái sau đó lại một lần nữa cùng nhau lắc đầu nói :
“ không có vấn đề, cứ làm theo lời của bạch đạo hữu.”
Tiếp sau đó những người này liền chọn phương hướng phía nam , dọc theo lối mòn mà tiến sâu vào trong khu rừng phía trước.
Do người ở nơi đây đều là đến từ các đại thế lực, toàn là những kẻ tâm cao khí ngạo nên rất khó để cho đám người này phục tùng, xuân đức cũng vĩ nghĩ đến điểm này nên cũng không cố gắng làm điều vô nghĩa kia làm gì.
Cái quyết định kia của xuân đức có thể nói là vô cùng chính xác, nếu như hắn cố gắng thu phục đám người này thì hẳn sẽ hao kiệt tâm lực mà chết.
..-o0o..-
Quay trở về với xuân đức.
Lúc này đây, sau khi đã đi được một thời gian khá dài, năm người bọn họ đã xâm nhập vào sâu bên trong khu rừng thiên nước độc này. nhưng nhờ có năng lực suy tính thần kỳ của mộng vân , tổ đội xuân đức tiết kiệm được không ít thời gian để đi tới mục tiêu cần đến.
Đi bên trong khu rừng thiếu ánh sáng, khắp nơi là sương mù dày đặc, đã vậy bên trong không khí con phiêu lãng mùi máu tanh khiến cho thần kinh của cả đám đều căng cứng.
“ mộng vân, còn bao lâu thì đến nơi?”
Mộng vân không biết là đang suy nghĩ cái gì, nghe được xuân đức hỏi thì khiến cho nàng giật mình.
“ cái kia, ta còn chưa tính ra, chỉ biết nó nằm trong khu vực quanh đây thôi. nhưng chúng ta đến nơi đó sớm để làm gì vậy?”
Xuân đức thản nhiên nói :
“ đến sớm để mà giăng bẫy chứ làm gì nữa, vậy mà cũng hỏi. chứ cô nghĩ ta cần đến nơi kia sớm là để làm gì? chẳng lẽ là một mình đi giết con hắc mộc kia sau đó để những kẻ khác đến chiếm tiện nghi? sau đó nhân tiện lúc ta suy yếu giết ta luôn?”
Mộng vân thấy xuân đức hiểu sai ý mình thì vội lắc đầu giải thích:
“ không có, không có, ta đâu có nghĩ như vậy. là ngươi tự mình suy nghĩ nhiều đó thôi.”
Xuân đức thấy vậy thì nhếch môi lên khẽ cười, hắn lúc này tâm tình không tệ, hoàn cảnh nơi này khiến hắn cảm thấy mình như về đến nhà vì vậy tâm lý của hắn cũng thoải mái vô cùng. thấy mấy người khác cứ một bộ như lâm đại địch nên hắn nói đùa một chút cho bầu không khí bớt căng thẳng.
Vốn còn đang định nói đùa thêm mấy câu với mộng vân nhưng vào đúng lúc này, hàng loạt tiếng xé gió cùng tiếng động lạ vang lên:
“ vút vút vút….. vút vút vút…”
“ lạo xạo ...lạo xạo…”
Cảm nhận được nguy hiểm đến từ bốn phương tám hướng thì sắc mặt xuân đức không khỏi biến đổi, hắn nhìn qua nhưng người khác nói nhanh.
“ đứng gần lại với ta.”
Bốn người khác