..-o0o..-
Sau khi nói chuyện cùng với đồng bạn của mình một lúc khá lâu thì xuân đức liền cùng với mộng vân chia tay, dù sao nàng ta vẫn còn việc khác phải làm, mà hắn cũng vậy.
Tiếp sau đó hắn lại cùng với ba người lisa, lina, lan đóa gọi một chiếc thú xa đi tới lâu đài của đám người ốc đinh đặc.
Ngồi bên trên thú xa, cô bé lan đóa lúc này giật giật tay áo của xuân đức. xuân đức đang suy nghĩ mấy việc quan trọng, tự dưng cảm thấy có người lôi kéo thì có chút không vui nhưng hắn cũng không có lộ ra bên ngoài, khi nhìn lại thấy cô bé lan đóa là người lôi kéo bản thân thì cái không vui kia cũng tan biến mất.
Hắn lúc này cười tươi hỏi :
“ làm sao vậy tiểu đóa?”
Lan đóa hơi chút e dè nói :
“ sau này đóa đóa sẽ đến ở cùng với chị lam diệp có được không ạ?”
Trên mặt xuất hiện sự ngạc nhiên, xuân đức ôm cô bé lan đóa để vào trong lòng sau đó hỏi :
“ sao vậy? tiểu đóa không muốn ở cùng anh nữa sao?”
Cô bé lan đóa lắc đầu đáp :
“ không phải.. không phải vậy đâu. đóa đóa không phải không muốn ở cùng anh mà là vì làm như vậy sẽ gây bất tiện cho anh. đóa đóa biết anh còn có rất rất nhiều việc phải làm, không thể lúc nào cũng quan tâm đến đóa đóa được, vì vậy đóa đóa muốn sớm tự lập.”
Xuân đức nghe cô bé nói thì hắn nhạy cảm phát hiện cô bé cũng không có ngốc như mình nghĩ, ngược lại còn rất thông minh, đã vậy linh cảm của cô bé cũng rất nhạy bén, xuân đức vốn định sau vài ngày sẽ đưa cô bé đến học tại một ngôi trường nội trú , còn chưa biết nên nói như thế nào với cô bé nhưng lúc này có lẽ không cần phải lo nữa rồi.
Hắn một tay ôm cô bé lan đóa, một tay xoa đầu nàng, dùng giọng ôn hòa nói :
“ tiểu đóa thật là một cô bé ngoan. lại còn biết suy nghĩ cho cả người khác nữa.”
Tiếp sau đó mọi người không ai nói thêm gì nữa, không gian trở nên yên tỉnh, xuân đức vẫn ôm lan đóa trong lòng, hai mắt nhắm hờ giống như là đang nghỉ ngơi. lan đóa ở trong lòng hắn thì đã sớm ngủ rồi, về phần hai người lisa , lina thì vẫn làm nhiệm vụ của bản thân , cảnh giác bốn phía.
..-o0o..-
Tốc độ thú xa tuy nhanh nhưng cũng phải mất vài tiếng đồng hồ thì mới có thể chạy đến lâu đài của ốc đặc nhĩ.
Khi thú xa chạy đến nơi đây thì liền có người đi ra tận nơi để đón tiếp, người đón tiếp hắn không ai khác chính là ốc đặc nhĩ.
“ chủ nhân , người đã tới.”..- ốc đặc nhĩ tiến lại gần chào hỏi.
Xuân đức nhẹ gật đầu, vẻ mặt bình thản như thường, đảo mắt nhìn qua những kẻ nơi đây. đi ra đón hắn không chỉ có mình ốc đặc nhĩ mà còn có hơn mười người khác, có điều những người kia xuân đức cũng không có biết. những người này hình như rất sợ hắn, cả một đám người không có ai dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, một đám đều cắm mặt xuống đất.
“ người ở đâu rồi?”..- xuân đức hỏi.
Ốc đặc nhĩ ngay lập tức liền nói :
“ mời chủ nhân theo thuộc hạ.”
Tiếp sau đó ốc đặc nhĩ tự mình đi trước dẫn đường, xuân đức cùng với lan đóa, lina, lisa ngay theo sau. sau đó mới tới những người khác, những người kia lúc này cũng mới dám ngẩng đầu lên.
Bọn họ nhìn qua xuân đức mặc áo choàng màu trắng đang đi phía trước, lại nhìn đến cô bé lan đóa đang đi bên cạnh hắn. một đám người không khỏi ngạc nhiên.
Bọn họ tuy chưa từng gặp mặt vị chủ nhân này nhưng cũng đã nghe qua hung danh của chủ nhân , bọn họ nghe nói chủ nhân là một tên ma vương giết người như ngóe, một lời không hợp liền sẽ đồ diệt tất cả . có người còn kể lại có một vị đại ma đạo sư gì đó làm chủ nhân không vui liền bị chủ nhân một bàn tay đập thành thịt vụn.
Nhưng đến lúc này bọn họ làm sao cũng không liên tưởng được hình ảnh của vị chủ nhân trong trí tưởng tượng của bọn họ với hình ảnh của vị chủ nhân hiện tại. làm sao cũng không nghĩ ra một vị vong linh thánh cực ma pháp sư trong truyền thuyết lại có bộ dạng như vậy.
Có điều đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng bọn họ, cũng không một người nào dám nói ra hay bàn luận cả, tất đều chỉ im lặng cúi đầu đi theo phía sau.
…..
Sau khi đi một lúc lâu thì ốc đinh đặc dẫn xuân đức tới một cái vườn